Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 51: Chơi búp bê Nga chắc

Cập nhật lúc: 2025-02-11 23:30:01
Lượt xem: 125

Trời xanh không mây, mặt trời chói chang chiếu sáng khắp đất trời.

Tiểu Lưu như trút được gánh nặng, tràn đầy ý cười, nói: “Chuyên gia William còn muốn nói gì với Lục Dạng không?”

Đôi mắt màu lam nhạt của William hiền hòa nhìn về phía Lục Dạng, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng:

“Mọi hành động của cô bé đều có suy nghĩ của riêng mình, ta rất tán thưởng.”

Lục Dạng: “Cảm ơn ạ.”

Lâm Tân Mông ở một bên nghiến răng nghiến lợi trao đổi với hệ thống: Hệ thống! Cậu lăn ra đây cho tôi, cậu có chắc là kịch bản vạn người mê không, hay là vạn người ghét bỏ?!

[ Ký chủ một hai phải đi theo con đường tà đạo, kết quả hoàn toàn ngược lại, khiến cho kịch bản vạn người mê phi đi như hỏa tiễn, còn trách ai được nữa. ]

Lâm Tân Mông:???

Nghe này, đây là thái độ mà một hệ thống nên có sao!!

Cậu thật sự không phải do Lục Dạng phái tới đó chứ?

[ Thật mà. ]

[ Nếu tôi là Lục Dạng phái tới, thì cô đã biến thành trứng ung rồi, có chơi bằng giời. ]

Lâm Tân Mông:……

Quên mất hệ thống có thể nghe được tiếng lòng cô ta.

[ Tiếc là hệ thống trói chặt với ký chủ, không thể tự ý đổi mới, nếu không tôi đã dán mình vào hỏa tiễn, bay theo kịch bản vạn người mê ngao du vũ trụ. ]

Lâm Tân Mông:………

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Hệ thống thành tinh.

Hệ thống không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào mình.

Lâm Tân Mông âm thầm nhìn lại chuyện của kiếp trước, nghĩ xem có thể phát hiện ra tin tức gì có ích không để làm công tác chuẩn bị.

Cô ta bỗng nhiên kinh ngạc nhớ ra.

Bởi vì về sau chương trình có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên chương trình bị mắc cạn mấy tháng.

Nếu như cô ta có thể ngăn cơn sóng dữ, không cho sự cố đó xảy ra, nhất định có thể lên đầu đề!

Tiêu đề nên viết thế nào cô ta cũng đã nghĩ xong.

《 Cứu mạng! Chúa cứu thế của giới giải trí chính là cô ấy! 》

Thừa dịp những người khác không chú ý, Tần Diệc Đàm chăm chú nhìn Tiểu Lưu, lén lút mấp máy môi hỏi:

Nhiệm vụ 3 là gì? Mau nói cho tôi biết!

Tiểu Lưu vô cùng kháu khỉnh, trực tiếp nói ra:

“Cậu ba Tần, ngài có vấn đề gì sao? Có thể nói lớn hơn một chút, nếu tôi có thể làm được, tôi nhất định…… Cái gì cũng không làm được!”

Tần Diệc Đàm: “……”

Nhắm chừng Tần Diệc Đàm cũng không dám quang minh chính đại gian lận.

Nếu như bị phát hiện, tổ tiết mục sẽ không nể nang mà trực tiếp đá cậu ta ra khỏi chương trình.

Tần Diệc Đàm không kiên nhẫn nói: “Nhìn anh tí thì sao nè!”

Tiểu Lưu: “Không sao nè, thích nhìn thì nhìn nhiều một chút.”

Ôn Tiên cắn một miếng quả mọng, dò hỏi chút việc nhỏ:

“Tần Diệc Đàm nói tiếng Đông Bắc còn nhanh hơn người Đông Bắc là tôi đây, không phải cậu cũng có chút huyết thống của người Đông Bắc đó chứ?”

Tần Diệc Đàm: “Tôi là người Bắc Kinh chính gốc! Tổ tiên mười tám đời đều như vậy!”

Ôn Tiên: “Tổ tiên về sau có cậu cũng ghê gớm thật.”

Tần Diệc Đàm: “……?”

Chu Mạt Lê nhìn những người xung quanh, tuy trong lòng có thiên biến vạn hóa, nhưng sắc mặt lại không biểu hiện ra ngoài.

Lục Dạng liếc qua Chu Mạt Lê, cô âm thầm giơ ngón cái cho anh ta.

Muốn cùng Giang Nghiễn Chu hợp tác, nhưng lại có thể kiềm chế xúc động tiến lên lôi kéo làm quen.

Tên nam chính này, tâm tư rất sâu.

Tiểu Lưu nhận được điện thoại của đạo diễn, thuật lại nguyên văn lời của ông ta:

“À, xin lỗi mọi người, chương trình phát sóng trực tiếp xảy ra chút sự cố, đạo diễn bảo mọi người nghỉ tạm một lúc, chờ chút ổn rồi chúng ta diễn lại một lần nữa.”

“Diễn lại một lần nữa?”

Lục Minh Tự nghĩ sao nói vậy: “Chương trình này không phải phát sóng trực tiếp, không có kịch bản à? Diễn lại thì giả quá.”

Lục Dạng thở phào.

Kỹ thuật diễn của anh trai nhà mình quá kém.

Phàm là đề cập đến mọi bộ phận của nghề diễn, hắn đều không ổn.

Người trong giới giải trí, không diễn, không thành lửa*.

(*: Ý ở đây là không lấn sân sang diễn xuất thì không nổi tiếng, không hot được).

Lục Minh Tự không diễn chỉ có thể biến thành than.

Than đen đến không thể đen hơn*.

(*: Đã không nổi còn bị hắc (chửi mắng) thậm tệ).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-51-choi-bup-be-nga-chac.html.]

Tiểu Lưu khó xử: “Vậy ý ngài là?”

Lục Minh Tự: “Đương nhiên là đến chỗ nào thì tính chỗ đó.”

Lục Dạng kêu một tiếng: “Anh.”

Lục Minh Tự vui vẻ nói: “Anh đây!”

Lục Dạng: “Không phải anh có lời muốn nói với bạn cũ sao?”

Bạn cũ?

Lục Dạng đá mắt về phía Giang Nghiễn Chu, ý bảo Lục Minh Tự nhanh chóng tay bắt mặt mừng.

“Đúng rồi! Giang Nghiễn Chu, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Vừa hay chương trình đang bị gián đoạn, tổ đạo diễn đang bận sứt đầu mẻ trán, không ai khống chế máy bay quay chụp.

Lục Dạng đầy ý cười ngẩng đầu, uyển chuyển nhẹ nhàng nói: “Thầy Tiểu Lưu, tôi có một đề nghị khác, không cần phải diễn lại.”

Tiểu Lưu như bắt được cọng rơm cứu mạng, kích động truy hỏi: “Ngài nói đi!”

“Drone chắc chắn đã chụp được toàn bộ quá trình phía sau.”

Lục Dạng chỉ vào drone, “Tổ tiết mục có thể dùng đoạn không phát sóng trực tiếp này như hậu trường, sau đó đăng lên weibo chính thức, coi như bổ sung và tuyên truyền.”

Chu Mạt Lê vẫn luôn tiếc chữ như vàng, lúc này lại đồng ý: “Cách này khá ổn. Vừa có thể bổ sung được phần bị thiếu, gia tăng đề tài thảo luận, vừa có thể cho weibo chính thức của chương trình một cơ hội hút fan.”

Lục Dạng: “Quan trọng nhất chính là bảo vệ hình thức phát sóng trực tiếp của chương trình.”

Tiểu Lưu mừng như điên: “Tôi lập tức đi nói với đạo diễn!”

“Từ từ.” Lục Dạng gọi anh ta lại.

Tiểu Lưu ngừng động tác gọi điện thoại, ngẩng đầu nghi hoặc.

Lục Dạng nói: “Nếu chúng tôi giúp đạo diễn giải quyết vấn đề này, đạo diễn có phải nên báo đáp bằng thứ gì đó không?”

Tiểu Lưu không hiểu: “Có ý gì?”

William không nhìn nổi nữa: “Em gái Lục Dạng là muốn nói, mấy  người hẳn là cũng nên giúp bọn họ giải quyết một vấn đề.”

Người nước ngoài phiên dịch tiếng địa phương cho người địa phương, thật là một câu chuyện li kì.

Lục Dạng: “Đúng thế.”

Tiểu Lưu bây giờ mới hiểu ra: “Thế này à, vậy mọi người muốn cái gì, tôi trao đổi với đạo diễn xem có được không?”

Lâm Tân Mông lại muốn chen mồm, nhưng nhớ tới mỗi lần Lục Dạng đều đối phó được, nên cô ta thức thời không tự làm xấu mặt mình.

Lục Dạng nhấn lên đồng hồ, nâng tay lên, cho Tiểu Lưu xem bình phiêu lưu của nhiệm vụ 3.

“Rất đơn giản, chỉ cần nói cho chúng tôi biết 0312 có liên quan gì đến nhiệm vụ 3.”

Nhiệm vụ 3!

Tần Diệc Đàm như linh hồn trở về, tinh thần phấn chấn hẳn.

Tiểu Lưu do dự: “Được, tôi thương lượng với đạo diễn một chút.”

Tiểu Lưu đi ra chỗ không xa gọi điện cho đạo diễn, Tần Diệc Đàm đi đến trước mặt Lục Dạng, chân chó hỏi:

“Sao cô không trực tiếp bảo bọn họ nói cho chúng ta biết nhiệm vụ 3 là gì?”

Chu Mạt Lê giành trước trả lời: “Trực tiếp nói ra nhiệm vụ 3, không có quá trình khám phá thì dù cho có hoàn thành nhiệm vụ, điểm số cũng không tính cho chúng ta.”

Lâm Tân Mông ngốc nghếch hỏi: “Ơ, tại sao vậy ạ?”

Tần Diệc Đàm liếc cô ta: “Có thể vì sao chứ, chắc chắn là do quy định của chương trình rồi!”

Lâm Tân Mông: “……”

Ôn Tiên ăn trái cây xem kịch, chép miệng vài cái: Đồ ngốc ở trước mặt đồ ngốc dương dương tự đắc, đúng là nỗi buồn của hai kẻ ngốc.

Một lát sau, Tiểu Lưu trao đổi xong với đạo diễn.

Anh ta chạy tới, nói với Lục Dạng: “Đạo diễn nói có thể.”

“Quan hệ giữa manh mối 3 và nhiệm vụ 3 là con số 73.”

Tần Diệc Đàm thì thầm lặp lại: “73.”

Cậu ta quay đầu, nhìn về phía Lục Dạng: “73 là gì thế?”

Lục Dạng nhẹ nhàng nói: “Là con số.”

Tần Diệc Đàm: “Con số là gì?”

Lục Dạng: “Là 73.”

Tần Diệc Đàm: “……”

Đang chơi trò búp bê Nga chắc.

Nhưng cậu ta cũng không tức giận, cười hì hì như một con cún happy nói: “Chẳng lẽ, là đang nói sự tuần hoàn của thiên nhiên?”

Ôn Tiên không thể nhìn nổi hành vi a dua nịnh hót để lợi dụng như vậy, ở bên cạnh ẩn ý nói:

“Sao cậu không tự mình nghĩ đi, lúc nào cũng hỏi Lục Dạng, có phiền không hả.”

Tần Diệc Đàm lập tức biến sắc.

Lâm Tân Mông muốn cứu vớt tình hình, tăng hảo cảm trước mặt Tần Diệc Đàm.

“Ôn Tiên, tôi tin là Tần Diệc Đàm cũng chỉ muốn biết nhiệm vụ 3 để giúp đỡ mọi người thôi, không có ác ý.”

---------

Nghỉ Tết xong gòi đây.

Mọi người chăm sóc sức khỏe đừng để bị ốm nhé. Nhà tui cảm cả nhà rồi.

Loading...