Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 52: Giang Nghiễn Chu phước dày!
Cập nhật lúc: 2025-02-12 18:10:01
Lượt xem: 111
“Giúp đỡ mọi người ấy hả?”
Ôn Tiên cười khúc khích, “Nói như kiểu cậu ta tình nguyện làm không công, không cần tích điểm ấy.”
Lâm Tân Mông chịu thua, nhìn Tần Diệc Đàm:
Tự giải quyết ổn thỏa đi.
Tần Diệc Đàm liếc xéo cô ta:
Đồ nhiều chuyện.
*
Bên này.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Lục Minh Tự cẩn thận đánh giá trang phục trên người Giang Nghiễn Chu.
“Giang Nghiễn Chu, cậu lén học lái trực thăng từ bao giờ thế? Còn nhảy xuống từ phía trên đẹp trai như vậy.”
“…… Tìm tôi chỉ để nói cái này hả?”
“Gấp cái gì, mấy ngày không gặp, tìm cậu hàn huyên chút.”
Lục Minh Tự duỗi tay chụp lấy bả vai Giang Nghiễn Chu, cười hỏi: “Cái kỹ xảo đẹp trai này có thể đăng ký lớp học nào? Tôi đi học để về biểu diễn cho Dạng Dạng.”
Giang Nghiễn Chu bắt đúng chữ: “Dạng Dạng rất thích?”
“Tất nhiên!”
Lục Minh Tự tự tin khoe khoang: “Tôi làm cái gì mà em ấy không thích! Cho dù tôi có ra ngoài đường ăn xin thì em ấy vẫn thích thôi!”
“……”
Giang Nghiễn Chu nhăn mày, ánh mắt chầm chậm nhìn về phía Lục Dạng.
Cô nhận lấy trái cây từ Ôn Tiên, cắn một miếng, đôi mắt cong cong đầy ý cười, thoạt nhìn vô cùng thỏa mãn.
Ngũ quan tinh xảo trong lúc chuyên tâm làm gì đó trông tươi tắn sinh động, dễ dàng ảnh hưởng tâm trạng của người khác.
Chân mày Giang Nghiễn Chu giãn ra.
“Tôi tìm cậu chủ yếu là muốn bảo cậu giúp tôi quan sát kỹ tình huống trên mạng.”
Nói đến đây, ánh mắt Lục Minh Tự trầm xuống: “Dạng Dạng chả mấy khi tiếp xúc với giới giải trí, tôi sợ đám người Tần Diệc Đàm kéo tôi xuống nước, lúc ấy lại vạ lây em ấy.”
Giang Nghiễn Chu: “Ừ.”
“Cảm ơn nhiều, trọng trách niềm vui của em gái tạm thời giao cho cậu.”
Ánh mắt Lục Minh Tự nhảy lên cực nhanh, tò mò hỏi: “Còn có, đứa con riêng của cậu thế nào rồi?”
“……”
“Trong tay tôi còn có video cậu và con trai cậu từ bệnh viện ra, đừng có lừa tôi, tôi không tin mấy lời Triệu Ngôn Thuật nói với truyền thông đâu.”
Lục Minh Tự nhướng mày, như để bày tỏ thái độ “chân tướng như nào tôi biết hết”.
“Hon nữa, ngoại hình của cậu và con trai giống nhau lắm, trông thằng bé tầm 5 tuổi nhỉ.”
Lục Minh Tự phỏng đoán: “Tôi nhớ cậu cùng tuổi với tôi, vậy cậu 20 tuổi đã có con rồi à!”
“Được đó, Giang Nghiễn Chu, nhiều phước thật!”
Hắn hạ giọng, tò mò hỏi: “Mẹ của đứa bé là ai?”
Thấy Giang Nghiễn Chu vẫn hờ hững như cũ, Lục Minh Tự cảm thán nói: “Bị vứt bỏ cũng không sao, ai tuổi trẻ mà không bị phụ nữ vứt bỏ một lần!”
“Tôi không có.”
Nói xong, Giang Nghiễn Chu không quay đầu đi thẳng.
Lục Minh Tự giật mình, phản ứng lại, lắc lắc đầu.
Người đàn ông nói một đằng làm một nẻo.
Người đàn ông bị tình cảm làm tổn thương.
Người đàn ông cả người đầy bệnh tật.
Đáng tiếc, tôi chỉ có thể bảo em gái giúp cậu giải quyết cái thứ ba.
Sau khi biết được số 73, đám người Chu Mạt Lê vẫn luôn đau đáu suy nghĩ xem con số này rốt cuộc có nghĩa gì.
Ngoại trừ Lục Dạng và Ôn Tiên đang đắm chìm trong đống trái cây.
William và nhân viên công tác mặc áo ngụy trang còn lại được Lục Dạng mời vào ăn cùng.
Khi Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự trở về, cảnh tượng trước mắt là một đám người quây quần lại vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm.
“Trước đó tôi hỏi cậu ta, có thể hay không? Mọi người biết cậu ta trả lời thế nào không? Cậu ta nói, cậu ta không khát, cậu ta mới vừa uống một bình nước lớn rồi!”*
(*: Từ “có thể” và từ “khát” đồng âm)
Mọi người cười rộ lên.
“Cảm giác tiếng Trung của William còn tốt hơn tôi.” Ôn Tiên khen ngợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-52-giang-nghien-chu-phuoc-day.html.]
Bởi vì William kêu mọi người không cần khách khí trực tiếp gọi tên của ông ta, nên mọi người đều vui vẻ làm theo.
William: “Tôi là người Hoa gốc Mỹ, tiếng Trung nói còn lưu loát hơn tiếng Anh.”
“Giỏi quá.”
“Lần đầu tiên tôi nghe ông ấy nói cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, thật sự quá tiêu chuẩn, như là người duy trì radio.”
“Người duy trì cái gì cơ, đó là người chủ trì!”
Tiếng cười vang dội không dứt.
Thấy Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự trở về, Tiểu Lưu đứng lên, giải thích: “Thầy Giang, thầy Lục, sự cố phát sóng vẫn chưa được sửa xong, chúng ta vẫn phải ở đây chờ một lúc.”
Anh ta vội vàng chừa vị trí cho Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự.
Lục Dạng không chút e dè mỉm cười xán lạn nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, nhưng ánh mắt chỉ dừng trên mặt anh hai giây, rồi lại rơi xuống tay anh.
Anh cũng không tính là gầy trơ xương, vì sao gân xanh lại nổi lên rõ như thế?
Quả là được ông trời ưu ái.
Đoán là ai làm châm cứu cũng muốn gặp được anh.
Mải suy nghĩ, Lục Dạng hoàn toàn không nhìn thấy tầm mắt của Giang Nghiễn Chu.
Anh chú ý tới nốt ruồi nho nhỏ bên phải lông mày của cô.
Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Mọi người đều đang cười đùa vui vẻ, đột nhiên, William nhắc đến Lục Dạng: “Lục Dạng, hiện tại cô đang học ở đâu?”
Lục Dạng lễ phép trả lời: “Đại học Y ạ.”
“Bảo sao mọi người sinh tồn nơi hoang dã mà không ai bị thương, hóa ra là có bác sĩ chữa trị!” William cười nói.
Ôn Tiên lẩm bẩm trong lòng:
Không phải chữa khỏi, mà là căn bản không có cơ hội bị thương.
Phòng phát sóng trực tiếp đã bình thường trở lại.
Khán giả mới vừa vào phòng phát sóng, đã nhìn thấy hình ảnh một đám người tụ tập một chỗ vừa ăn uống vừa cười đùa.
Mắt chó hợp kim titan của người xem dại ra:???
Đây không phải chương trình sinh tồn nơi hoang dã hả?
Sao lại biến thành buổi dã ngoại cuối tuần rồi?
【 Tôi muốn biết Lục Dạng cuối cùng có mò được Giang Nghiễn Chu hay không!!! Tổ tiết mục mấy người thiếu của tôi bao giờ trả! 】
【 Lầu trên, mò là cái gì nữa? Giang Nghiễn Chu là mạt chược, hay là đề thi đại học à mà cần mò? Sao lại dùng từ mò ở đây, phải dùng từ sờ chứ! 】
【…… Tôi ô uế quá, tôi bất cẩn nhìn thành “Hẳn là phải dùng”……】
Phòng phát sóng trực tiếp khôi phục dáng vẻ bình thường, tám người cũng đến lúc phải rời đi.
Lục Dạng hỏi: “Mọi người phải đi rồi sao?”
William trêu ghẹo: “Đúng vậy, cô biết mà, chúng tôi ký hợp đồng theo giờ, thật ra thì không ngại ở đây lâu thêm chút, chỉ sợ là tổ tiết mục không đồng ý.”
Đạo diễn nhìn thấy cảnh này: Tôi kéo cả nhà tôi tới, giơ hai tay hai chân đồng ý để mọi người ở lại!
Đặc biệt là Giang Nghiễn Chu!
Đám nghệ sĩ trong giới tuy nói Lục Minh Tự là đại biểu phái lưu lượng, Giang Nghiễn Chu là đại biểu phái thực lực, nhưng lưu lượng của Giang Nghiễn Chu không hề ít hơn Lục Minh Tự.
Chỉ là, số liệu xấu của Lục Minh Tự bay đầy trời khiến người ta bỏ qua thực lực của hắn.
Mà giải thưởng cho thực lực của Giang Nghiễn Chu quá nhiều, chỉ có thể nói lưu lượng không đủ để biểu đạt sự thành kính đối với anh.
Bây giờ hai người ở chung một chương trình, vừa xem đã thấy thỏa mãn!
Lục Dạng vẫn nhìn tay của Giang Nghiễn Chu.
Rất muốn cho anh một châm, không biết có cơ hội này hay không.
Giang Nghiễn Chu đứng bên dưới trực thăng, còn chưa rời đi, đã nghe được âm thanh trong trẻo truyền đến từ phía sau.
“Giang Nghiễn Chu.”
Giang Nghiễn Chu quay đầu, đối mặt với tầm mắt của Lục Dạng.
Hai người, một người mặc quần áo quân đội đứng dưới trực thăng quay đầu, một người đứng ở cách đó không xa nhìn lại.
Gió mùa phất qua mái tóc dài, thổi về phía quân trang của anh.
Âm thanh xung quanh trở nên tĩnh lặng.
【 Hình ảnh này không phải là câu chuyện tình yêu trong thời kỳ chiến loạn sao! Sự miễn cưỡng không nỡ và không muốn xa rời trước khi xuất chinh đều được biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn! 】
【 Thế mà vừa nãy tôi lại định ship Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu vài giây, có phải tôi thích tìm ngược hay không? Tôi lại đi ghép nam thần của mình với nữ sinh khác??? 】
【 Vì sao âm thanh chị Dạng gọi Giang Nghiễn Chu lại mang theo chút không nỡ, rốt cuộc mấy chục phút tôi không ở đó đã xảy ra cái gì!? 】