Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 53: Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu 100% là thật!
Cập nhật lúc: 2025-02-15 01:31:24
Lượt xem: 120
“Giang Nghiễn Chu.”
Giang Nghiễn Chu quay đầu, đối mắt với Lục Dạng.
Lục Dạng nói: “Thượng lộ bình an.”
Giang Nghiễn Chu chăm chú nhìn cô, khóe miệng nhếch nhẹ lên: “Ừm.”
Dừng một lúc, anh nói: “Hẹn lần sau gặp.”
【 Khi nàng nhìn về phía hắn, tinh hà mịt mờ, lúc hắn quay đầu lại, sóng gió mãnh liệt. Mọi người ơi, thuyền đưa đến cửa mà không ship làm lương tâm tôi bất an quá! 】
【 Tôi muốn tạm thời thoát fan only, đắm chìm trong những ngày vui vẻ của couple “Dạng Chu”, ship xong lại về. 】
【 Còn tưởng rằng cuộc đời này không bao giờ chèo được cp của Giang Nghiễn Chu, xin cảm ơn chương trình đã giúp tôi có tư liệu sống để chèo cp! Cả nhà ơi, hãy chờ tôi đi viết mấy cái kịch bản, chỉnh sửa mấy cái video, chia cho mọi người cùng nhăm nhăm! 】
【 Mọi người nhanh nhìn biểu cảm của Lục Minh Tự, trông anh ấy có như biểu cảm của một ông bố đang nhìn chằm chằm Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu không? Cho nên Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu chắc chắn là thật! 】
Nhưng mà, lời “thượng lộ bình an” truyền vào tai Lục Minh Tự hoàn toàn không giống với suy nghĩ của đám cư dân mạng.
Hắn nặng nề thở dài.
Xem ra bệnh tình của Giang Nghiễn Chu không nhẹ, Dạng Dạng còn phải dặn riêng anh lên đường bình an.
Lục Minh Tự đến gần Lục Dạng, đứng bên cạnh cô, dùng giọng nói vô cùng thương tiếc, hỏi: “Dạng à, em cảm thấy tình huống có nghiêm trọng không?”
Lục Dạng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Tình huống gì cơ?”
“Cái em mới vừa chú ý đó.” Lục Minh Tự nhắc nhở.
Chú ý?
Mạch m.á.u ấy hả?
Lục Dạng nhẹ nhàng nói: “Không nghiêm trọng, xem như là hiện tượng bình thường, chẳng qua là…… em khá có hứng thú.”
“Hả?”
Lục Minh Tự im lặng một lúc, đợi sự hoảng hốt qua đi liền lấy tay đè lại giữa hai hàng lông mày.
Nhất định là Dạng Dạng không muốn hắn lo lắng, nên mới cố ý nói không nghiêm trọng.
Để Dạng Dạng cảm thấy hứng thú, sao có thể là chuyện bình thường, xem ra con trai riêng của Giang Nghiễn Chu còn nhỏ mà đã phải chịu nỗi đau mất cha.
Quá đáng thương.
Trực thăng rời đi làm nơi này khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, hầu hết những người vì Giang Nghiễn Chu mà đến đều đã rời đi, nhưng lượng người rất lớn, bộ phận người xem ở lại vẫn có thể làm đạo diễn vui ba ngày không hết.
Lục Dạng duỗi lưng, tâm trạng cực tốt.
Ôn Tiên tiến lên dựa sát vào: “Cậu thân với Giang Nghiễn Chu hả?”
Lục Dạng nhìn về phía cô nàng.
Ôn Tiên nheo mắt lại, cười nói: “Giang Nghiễn Chu xuất hiện ở chỗ này khiến mọi người đều bất ngờ, chỉ là có chút tò mò thôi.”
Lục Dạng chớp chớp mắt: “Cậu không biết anh ấy là bạn của anh tôi à?”
Ôn Tiên cười: “Tin tức trên mạng chủ yếu đều là tin đồn vô căn cứ, nhưng mà, bây giờ thì tôi biết rồi.”
Lục Dạng thuận miệng trả lời: “Được đó.”
【 Ôn Tiên chính là tay lành nghề với đống bát quái ẩn giấu trong giới giải trí, trực tiếp hỏi ra nghi ngờ của tôi. 】
【 Có ai phát hiện ra không, hầu như mọi lúc Lục Dạng đều có thể thần không biết quỷ không hay mà chuyển hướng đề tài theo cách mà cô ấy muốn. 】
Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông và Tần Diệc Đàm vắt óc suy nghĩ xem số 73 mà tổ đạo diễn cung cấp rốt cuộc có ý gì.
Lục Dạng, Lục Minh Tự và Ôn Tiên ngồi xuống, Lục Minh Tự nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Mấy người có thảo luận ra kết quả gì chưa?”
Chu Mạt Lê hiếm khi nói chuyện, Tần Diệc Đàm lại đối đầu với Lục Minh Tự, vấn đề trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà để Lâm Tân Mông trả lời.
“Chúng tôi nghĩ là, 1203 mặc dù là ngày Tết Trồng Cây, nhưng số 73 mà tổ đạo diễn cho và Tết Trồng Cây lại không liên quan gì đến nhau, bởi vậy chúng tôi đoán là không liên quan gì đến trồng cây.”
Ôn Tiên cảm xúc lẫn lộn: “Thế thì liên quan đến cái gì?”
Lâm Tân Mông: “Chúng tôi nghĩ, liệu số 73 có thể liên quan đến mã Morse hay không?”
Chu Mạt Lê nâng mắt lên, “Số 73 trong mã Morse bản thứ nhất là My love to you, bản mới nhất là lời chúc tốt đẹp.”
Ánh mắt Lâm Tân Mông hâm mộ nhìn anh ta.
【 Bộ phim tháng sáu ra mặt của Chu Mạt Lê có liên quan đến cái này! Mã điện báo! Mã Morse! 】
【 Không hổ là anh chồng tháng Sáu, đầu óc thông minh tuyệt đỉnh! 】
【73 là cái gì? Sao bọn họ có được số 73? Tôi vẫn luôn theo dõi chương trình, cũng chưa bỏ lỡ bất kì một đoạn nào, nhưng sao chỗ này tôi xem không hiểu? 】
Đầu óc Tần Diệc Đàm không cho phép cậu ta vòng vo nhiều như thế, cậu ta có chút nóng nảy nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-53-luc-dang-va-giang-nghien-chu-100-la-that.html.]
“Có thể trực tiếp nói cho tôi biết nhiệm vụ 3 là gì không, một chốc lại Tết Trồng Cây một chốc lại mã Morse, tôi sắp ngất luôn rồi.”
Ôn Tiên: “Chó còn chưa ngất, cậu ngất cái gì.”
Tần Diệc Đàm nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Tôi có thể so sánh với chó hả!?”
Ôn Tiên không nhịn được cười: “Quả thật là không thể.”
Tần Diệc Đàm mãi mới hiểu ra, sắc mặt xanh lè.
Lục Minh Tự nhìn về phía Chu Mạt Lê, dò hỏi: “Mã Morse này còn có tầng hàm nghĩa sâu hơn không?”
Hai cái nghĩa của số 73 này căn bản không nhìn ra tin tức gì.
Chu Mạt Lê lắc đầu, “Trước mắt vẫn chưa có phát hiện.”
Lục Dạng duỗi tay cầm lấy tấm thẻ, mi hơi nhăn lại.
“Dạng Dạng, có phát hiện gì mới không em?” Lục Minh Tự hỏi.
“Cái này,” ngón tay Lục Dạng chỉ vào ‘quả cam’ trên tấm thẻ, “Chúng ta còn chưa gỡ bỏ được.”
Nấm và quả cam, đã giải được nấm là lùm cây, vậy cam là cái gì?
Tổ tiết mục sẽ không làm chuyện phí công vô ích, nếu đã vẽ lên thì tất nhiên là tin tức hữu dụng.
Lâm Tân Mông nghiêng đầu về phía trước, “Chúng ta lại đi tìm một bụi cây giống hình quả cam hả?”
Lục Dạng: “Không phải.”
Ôn Tiên: “Vậy thì là cái gì?”
Lục Minh Tự nhanh trí nói: “Tổ tiết mục vẽ quả cam lên là muốn bảo chúng ta phải thành thực giữ chữ tín.”
Lâm Tân Mông: “Thành thực giữ chữ tín?”*
Lục Minh Tự: “Cam thực giữ chữ tín.”*
(*成 - thành và 橙 - quả cam đồng âm)
Mọi người: “……”
【……】
【 Tôi không nên hy vọng Lục Minh Tự có thể nói ra cái gì hữu ích. 】
【 Nếu Lục Minh Tự làm nhân viên kế hoạch của tổ tiết mục, khả năng là các khách mời đều phát điên. 】
Lục Dạng rũ nhẹ mắt, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Anh tôi nói có lý.”
Mọi người: “?”
Chỗ nào có lý?
Căn bản là đang bịa chuyện!
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Lục Minh Tự được khen, khóe miệng chuẩn bị nhếch lên trời.
Cả đầu Tần Diệc Đàm đều là dấu chấm hỏi, cậu ta nhìn về phía Lục Dạng, lén lút mong đợi hỏi: “Nhiệm vụ 3 thì sao?”
Lâm Tân Mông thấy Lục Dạng cười rất thích thú, trong lòng toàn sự lo sợ bất an.
Không phải là cô đã biết đáp án, nhưng lại không muốn nói cho mọi người đó chứ?
Lục Dạng hỏi lại Tần Diệc Đàm: “Muốn biết à?”
Tần Diệc Đàm gật mạnh đầu: “Ừ ừ ừ!”
Lục Dạng mỉm cười: “Đi hỏi tổ tiết mục.”
“……”
Chu Mạt Lê suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Lục Dạng, đột nhiên, ánh mắt anh ta giật giật, bừng tỉnh đầu óc: “Nấm không phải nấm, cam không phải là cam, tấm thẻ này có ý ẩn dụ.”
Lục Dạng nhoẻn miệng cười, lông mày nhếch lên ngả ngớn.
Chỉ số thông minh của nam chính ít nhất vẫn còn online.
Lâm Tân Mông nhớ tới mảnh vải lần trước bị nước biển tẩm ướt sẽ hiện ra chữ, vui vẻ mà tiếp lời: “Dùng nước tẩm ướt không chừng có thể thấy được cái gì đó!”
Chu Mạt Lê lại lên tiếng ngăn cản hành vi của cô ta: “Không được.”
Lâm Tân Mông vui đến mụ mị đầu óc, khó hiểu hỏi lại: “Vì sao ạ?”
Chu Mạt Lê nhàn nhạt trả lời: “Tấm thẻ làm bằng giấy, cô dùng nước làm ướt thì chỉ có bỏ đi thôi.”
Giấy ngâm ở trong nước, thật ra nếu không cố ý chà đi, nó cũng sẽ không tan ra, nhưng để đề phòng vạn nhất, Chu Mạt Lê vẫn không đồng ý.
Hơn nữa, lần trước đã dùng nước biển, lần này lại dùng nữa thì không phù hợp với tính toán của tổ tiết mục.
Chu Mạt Lê nhìn Lục Dang đang hưởng thụ khi được Lục Minh Tự bóp vai, anh ta ngẩn ra vài giây, sau đó mở miệng hỏi: “Cô có cao kiến nào không?”