Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 54: Anh, anh có thấy đầu anh to không?
Cập nhật lúc: 2025-02-16 00:13:15
Lượt xem: 94
【 Phong cách chương trình cứ chuyển sang Lục Dạng và Lục Minh Tự là lại không đúng thế nào ấy ha ha ha ha ha ha. 】
【 Nam thần mát xa Phố Mới Lục Minh Tự, nhìn cánh tay thuần thục của cậu ấy thì xem ra đây cũng không phải lần đầu bóp vai cho Lục Dạng! 】
【 Lục Dạng ném tới một gói biểu cảm: Người đang hưởng phúc, đừng quấy rầy.jpg】
Lục Dạng nhìn về phía Chu Mạt Lê, ngẩn ra một lúc mới bình thản đáp: “Xin lỗi, nghe không rõ, có thể nói lại lần nữa không?”
Chu Mạt Lê không chê phiền, hỏi: “Về tấm thẻ ấy, cô có ý kiến gì không?”
“Có một chút.”
Lục Dạng nâng tay lên, Lục Minh Tự dừng động tác niết bả vai.
Mọi người chỉ thấy, Lục Dạng chậm rãi đi về phía lửa trại, khom lưng nhặt một cành củi, rồi bước đến chỗ Chu Mạt Lê.
Cô dừng lại trước mặt anh ta, vươn tay, lễ phép trưng cầu ý kiến: “Có thể đưa tôi một lúc không?”
Chu Mạt Lê hiếm khi ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta liền đặt tấm thẻ vào tay Lục Dạng.
【 Xin mời đến xem tiết mục 《 Lục · lặng lẽ làm chuyện lớn · Dạng 》! 】
Lâm Tân Mông cắn chặt răng, bực bội không thôi.
Chu Mạt Lê không đưa tấm thẻ cho cô ta, mà lại đưa cho Lục Dạng!
Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên tò mò tiến tới, tập trung tinh thần nhìn Lục Dạng.
Cô cầm cành củi, tô một tầng mỏng lên tấm thẻ.
Lâm Tân Mông dịu dàng nói: “Lục Dạng, cô nhẹ tay chút, đừng làm hỏng tấm thẻ, chúng ta chỉ có một tấm thôi, không có tấm thứ hai đâu.”
Lục Dạng không để ý đến cô ta, chuyên tâm làm việc.
【 Những lúc như này mới thấy cần mấy trò chơi chữ đồng âm của Lục Minh Tự để khuấy động không khí: Bạn là Đồ Đồ bướng bỉnh, tò mò đối mặt với thế giới, vô số thắc mắc không đếm nổi~】
Không bao lâu sau, Lục Dạng dừng tay, ngẩng đầu giải thích: “Tổ tiết mục làm bề mặt tấm thẻ không bằng phẳng, muốn thấy rõ những vết lõm nhỏ thì phải dùng bút chì, phấn hoặc những thứ khác để bôi lên.”
Mọi người nhìn kĩ vào tấm thẻ, quả nhiên phát hiện bên trên hiện ra một dãy số.
12032130.
Lâm Tân Mông kinh ngạc nói: “Sao cô biết bề mặt nó không bằng phẳng?”
Bọn họ tìm thấy tấm thẻ trước, nhưng sờ rồi cũng không thấy có dấu vết nhô lên hay lõm xuống.
Lục Dạng bỏ cành củi đi, đơn giản tóm tắt lại: “Bệnh nghề nghiệp.”
“Bệnh nghề nghiệp?” Lâm Tân Mông khó hiểu.
“Tôi học y.”
Lục Dạng đối mắt với cô ta, đôi môi tươi cười nhếch lên, “Nếu cảm thấy hứng thú, bao giờ rảnh tôi cho cô xem.”
Rõ ràng là tiếng cười ôn hòa, nhưng truyền vào tai Lâm Tân Mông lại như tiếng ác ma thì thầm bên tai.
Lâm Tân Mông lạnh sống lưng: “……”
Lời này có khác gì nói cô ta có bệnh đâu.
Chu Mạt Lê nhìn Lục Dạng, ánh mắt không ngừng quay cuồng trong đống cảm xúc không rõ.
Nếu cô đã biết sự kỳ lạ của tấm thẻ từ trước, vậy sao còn nhất quyết để bọn họ đi vào rừng?
Có thể trực tiếp nói ra 1203 mà.
Tần Diệc Đàm cau mày, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của mọi người, không hiểu gì hỏi lại: “12032130 và 73 có liên quan gì đến nhau?”
Ôn Tiên trợn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Tôi biết rồi!”
Tần Diệc Đàm nhìn về phía cô nàng, trong lòng lại dâng lên một loại dự cảm không lành: “Cô lại biết hả?”
Ôn Tiên: “Bụi cây là bài hát, con số này chắc chắn là phổ nhạc, chúng ta hát ra, chắc có thể biết là cái gì!”
Tần Diệc Đàm đen mặt: “Tôi mà tin cô, tôi sẽ là con chó!”
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Lâm Tân Mông cười phụ họa: “Cái Ôn Tiên nói cũng là một cách nghĩ.”
Nói xong, cô ta nhìn Lục Dạng, chờ mong Lục Dạng nói lời giống như vậy.
Nhưng mà, Lục Dạng lại chìm vào suy nghĩ, không để ý tới cô ta.
Khóe miệng đang cười của Lâm Tân Mông nháy mắt cứng đờ.
Ôn Tiên thử dùng đồ rê mi pha son để hát được 12032130, nhưng hát đi hát lại mấy lần, lưỡi sắp tê liệt, mà vẫn không có phát hiện gì.
“Khả năng vẫn là mã Morse lúc trước nói nhỉ?”
Lâm Tân Mông nhìn về phía Chu Mạt Lê, ngượng ngùng hỏi: “Anh có thấy 12032130 có nghĩa gì không?”
Chu Mạt Lê lắc đầu: “Không thấy.”
Bỗng nhiên, Lục Minh Tự nói: “Ngày 12 tháng 3, 21h30, không phải là buổi phát sóng đầu tiên của《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 mùa 1 à?”
Mọi người kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Lục Minh Tự.
Lâm Tân Mông ngạc nhiên hỏi: “Sao anh nhớ rõ thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-54-anh-anh-co-thay-dau-anh-to-khong.html.]
Lục Minh Tự: “Trước khi quay lướt thấy trên mạng.”
【 Lục Minh Tự nghĩ giống tôi! Vừa nãy tôi cũng định nói đây là thời gian phát sóng của mùa 1! 】
Chu Mạt Lê trầm mặc, dò hỏi: “Mọi người có ấn tượng gì với mùa 1 không?”
Nói không chừng manh mối này có thể kết nối với mùa đầu tiên.
Dù sao đây cũng là màn g.i.ế.c hồi ức mà tổ tiết mục hay thích làm.
Những người khác ăn ý lắc đầu: “Chưa từng xem.”
“……”
【 Ha ha ha ha ha tổ tiết mục thất bại thảm hại. 】
【 Không ngờ khách mời mùa 2 chưa từng xem mùa 1 mà cũng dám đến, đúng là nhổ lông miệng hổ, to gan lớn mật! 】
“Bây giờ lại quay trở về điểm bắt đầu rồi.” Ôn Tiên uể oải nói.
Thảo luận nửa ngày vẫn không có thu hoạch.
Một lát sau, đôi môi mềm mại của Lục Dạng hé mở, đập tan sự yên tĩnh.
“73, ngược lại sẽ là 37.”
Ngược lại?
12032130 hình như cũng là ngược lại.
Mọi người đột nhiên sáng tỏ.
Lục Dạng gằn từng chữ: “73 là số nguyên tố thứ 21, 37 là số nguyên tố thứ 12, mà 21 là tích của 7 và 3.”
Chu Mạt Lê nghi hoặc nói: “12032130 nghĩa là là 3703 và 7330?”
“3703, 7330……” Lục Minh Tự ngập ngừng nói: “Sao lại cảm giác có gì đó quen thuộc.”
Lâm Tân Mông kích động bắt lấy cánh tay của Lục Minh Tự, “Có phải anh nhớ tới cái gì hay không?!”
Lục Dạng nghe tiếng, liếc về phía cánh tay của Lâm Tân Mông, cô ta tựa hồ nhận ra ánh mắt của cô nên mới hậm hực thu tay về.
Toàn bộ động tác tiến hành lặng yên không một tiếng động, Lục Minh Tự không hề phát hiện ra.
Lục Dạng thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Khi chúng ta tiến vào rừng trúc, lúc đi ngang qua một gian nhà cỏ thì nhìn thấy.”
Lục Minh Tự thức tỉnh: “Đúng vậy, bên trên gian nhà cỏ treo một tấm biển là 7330.”
Một tấm biển gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, vì tò mò nên hắn có nhìn nhiều thêm mấy lần.
“Nhà gỗ ở đâu? Cách chỗ này xa không?” Tần Diệc Đàm hỏi.
Lục Dạng: “Không xa lắm, đi một giờ là đến.”
Tần Diệc Đàm: “……?”
Một giờ mà còn không xa hả!
Lâm Tân Mông ngượng ngùng hỏi: “Hai người xác định không có nhìn nhầm chứ?”
Nếu như chạy không một chuyến thì thật lãng phí thời gian.
“Cô không tin có thể không đi,” Ôn Tiên hứng thú ngẩng cao đầu, “Tôi muốn đi xem nhà gỗ.”
Chỉ suy nghĩ mà không hành động, không làm ra được hiệu quả gì, nếu như muốn hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định không thể canh giữ ở một chỗ.
Chu Mạt Lê am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Anh ta bỏ qua ánh mắt của Lâm Tân Mông, ôn hòa hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”
Một câu, lộ rõ lập trường của mình.
Lâm Tân Mông tim sắp bật ra ngoài, đáy mắt tràn đầy nỗi buồn: “Tôi không có nói là không đi, chỉ là lo lắng hỏi một câu thôi.”
【 Lâm Tân Mông sao lại trở nên ngượng ngùng xoắn xít thế, xui cho tôi lúc trước còn thích nhân vật mà cô ta diễn. 】
【 Cuối cùng cũng biết tại sao bộ phim kia của cô ta có thể kéo dài đến hơn 60 tập rồi, hóa ra là nguyên nhân từ nữ chính! 】
“Nếu không có vấn đề gì,” Lục Dạng dịu dàng nói, “Nửa giờ sau cùng nhau xuất phát.”
Ôn Tiên cao hứng vỗ tay tán thành.
Quyết định xong thời gian xuất phát, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, khởi hành đi đến trạm tiếp theo: Nhà gỗ.
Gỡ xong lều trại, Lục Minh Tự nhét nó vào trong túi.
Lục Dạng nhìn Lục Minh Tự, đột nhiên hỏi một câu: “Anh, anh có thấy đầu anh to không?”
Lục Minh Tự không rõ nguyên nhân, giơ tay phải lên sờ gáy, “Không to lắm!”
Lục Dạng: “Vậy sao anh lại chịu thiệt lắm thế?”
(*: đầu to - 头大 và coi tiền như rác là 冤大头, mà ở đây không hợp hoàn cảnh nên chắc từ 冤 dùng để chỉ từ đồng âm là 怨: ân oán)