Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 55: Anh em nhà họ Lục bảo vệ, hộ tống mọi người
Cập nhật lúc: 2025-02-17 17:22:01
Lượt xem: 86
Tui xin phép sửa lại phần cuối của chap trước do đọc sang đoạn sau mới hiểu vấn đề câu cuối:
Lục Dạng nhìn Lục Minh Tự, đột nhiên hỏi một câu: “Anh, anh có thấy đầu anh to không?”
Lục Minh Tự không rõ nguyên nhân, giơ tay phải lên sờ gáy, “Không to lắm!”
Lục Dạng: “Vậy sao anh lại chịu thiệt lắm thế?”
(*: đầu to - 头大 và coi tiền như rác là 冤大头, mà ở đây không hợp hoàn cảnh nên chắc từ 冤 dùng để chỉ từ đồng âm là 怨: ân oán)
Lục Minh Tự dừng lại, sự bối rối trên mặt tan biến, hắn nâng cằm lên nói: “Người ta nói chịu khổ thì bổ não, anh em không phải chịu khổ nhiều thì sao đầu to ra được.”
“....”
Hắn phải chịu thiệt mà trông như kiểu rất vui vẻ gánh chịu ấy.
【 Không biết tại sao, so với Lục Minh Tự, Lục Dạng còn có bóng dáng của các vị phụ huynh hơn, đặc biệt là bây giờ, trông con bé như đang giáo dục đứa nhỏ ngốc Minh Tự nhà mình. 】
【 Lục Dạng gọi điện lại cho Lục Minh Tự: Ê? Anh trai nghiệt chủng nhà tôi có ở đây không? 】
Rừng rậm yên tĩnh như một bức tranh thuỷ mặc, nhìn về nơi xa có thể thấy lớp sương trắng mỏng vòng vòng bên hông núi, cánh rừng xanh miết trong trẻo như ngọc, âm thanh u u của chim không biết từ phương nào truyền đến.
Ánh mặt trời lúc này có chút chói lọi, nên Lục Minh Tự nhất định phải một mình thu dọn đồ, để Lục Dạng nghỉ ngơi ở chỗ râm mát bên cạnh.
Hắn khoe đống cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay, tự tin nói: “Nhìn cơ bắp của anh trai này, dọn đống này nửa tiếng có mà dư dả thời gian.”
Lục Dạng không có cách nào lay chuyển hẳn, chỉ có thể vừa bất đắc dĩ thầm mắng anh trai ngốc, vừa nói: “Thôi được, anh là đàn ông đích thực.”
Lục · vô cùng đàn ông · Minh Tự nghe được lời khen ngợi liền ra sức thu dọn đồ đạc.
Lục Dạng đứng dưới tàng cây, được bóng cây che phủ, gió thổi tung mái tóc, lộ ra cần cổ trơn nhẵn, mịn màng trắng sứ.
【 Ngũ quan của Lục Dạng tinh tế quá, đều phù hợp với thẩm mỹ của tôi, đây chắc chắn là đề án tốt nghiệp của Nữ Oa! 】
【 Dạng của tôi, đường nét trên mặt không chút tì vết, ngay cả đường chân tóc cũng đẹp đến không thể tưởng tượng, cực kỳ có khí chất! 】
Tầm mắt Lục Dạng nhanh chóng xẹt qua Lâm Tân Mông, đôi lông mày đen hình lưỡi liềm nhíu lại, ánh mắt hơi u ám.
Bình thường Lục Minh Tự là một chàng trai lạc quan sáng lạn, dây thần kinh dày hơn cả nắm đấm, có lẽ sẽ không chú ý đến sự tiếp xúc tay chân cố ý vô tình của Lâm Tân Mông.
Hắn sẽ không nghĩ xấu về người khác, nhưng Lâm Tân Mông không phải đèn cạn dầu, giống như thỏ trắng nhỏ vô tâm và chồn vàng giả vờ mềm yếu, rất dễ rơi vào cạm bẫy.
Hơn thế nữa, với độ hiểu biết của Lục Dạng với anh trai ngốc nhà mình, Lục Minh Tự bơi rất tốt, trượt chân rơi xuống nước mà c.h.ế.t là điều vô cùng kỳ quặc.
Đợi Lục Minh Tự thu dọn đồ đạc khoảng 10 phút, Lục Dạng ôm giỏ tre tiến về phía hắn, cô duỗi tay đưa trái cây cho hắn, đáy mắt hiện lên ý cười vui vẻ.
“Anh vất vả rồi, ăn cái này đi.”
Lông mày rậm đen của Lục Minh Tự giãn ra, như một đứa trẻ nhận được món quà mà chúng ngày đêm mong đợi, hài lòng nói: “Chỉ có Dạng Dạng là tốt với anh!”
Vì thế, Lục Minh Tự càng tích cực thu dọn đồ đạc.
【 Một cái quả dại đã có thể khiến Lục Minh Tự mất đi bản lĩnh, cậu ta cũng dễ thỏa mãn nhỉ. 】
Khi mọi việc đã xong xuôi, mọi người tập trung lại, bắt đầu hành trình đi về phía nhà cỏ.
Tuy là Lục Minh Tự từng đi qua nhà cỏ, nhưng hắn mù đường, căn bản không nhớ gì cả, chỉ có thể trông chờ vào Lục Dạng.
Bời vì những người khác mang vác nặng nề, bước đi cũng sẽ có hạn chế, mà hôm qua còn phải lặn lội đường xa mệt mỏi vô cùng, nên hôm nay Lục Dạng thả chậm tốc độ hơn bình thường.
Núi non trùng điệp sinh trưởng dày đặc từng lớp từng lớp, con đường gập ghềnh không bằng phẳng, kéo dài đến không có điểm cuối.
Lục Dạng và Lục Minh Tự ở phía trước dẫn đường, Lục Minh Tự bẻ gãy đám cỏ dại phía trước, tránh để Lục Dạng quệt phải.
Mà trên đường có rất nhiều đồ vật linh tinh, nếu không chú ý sẽ cộm vào chân, Lục Dạng mang chúng qua bên cạnh, để những người khác không bị đụng vào.
【 Anh em nhà họ Lục bảo vệ và hộ tống mọi người! 】
【 Lúc trước là ai nói Lục Minh Tự không có tinh thần cống hiến, thế đây là gì đây! Một người đàn ông mở đường cho người khác, anh ấy không những đẹp trai, mà còn rất có tinh thần trách nhiệm! 】
Ngọn núi thăm thẳm một màu xanh lục, cây cối trên núi đong đưa theo gió, phần lớn thời gian, sáu người bọn họ đều trong rừng cây xanh ươm tươi tốt, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dấu vết do động vật hoang dã để lại trong những dãy núi sâu và khu rừng già mà ít người lui tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-55-anh-em-nha-ho-luc-bao-ve-ho-tong-moi-nguoi.html.]
Tiếng chim hót trên những ngọn núi vắng vẻ vô tận, trong trẻo và sắc nét, mọi âm thanh đều không thật như thể có một tầng ngăn cách.
Lục Minh Tự đổ đầy mồ hôi trên người, Lục Dạng nhìn quanh vài giây, châm chước nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lúc.”
Nghe thấy thế, bốn người phía sau hiển nhiên đều mỉm cười.
Đặc biệt là Tần Diệc Đàm.
Cậu ta thở hồng hộc mà cảm thán: “Ôi…… Rốt cuộc…… Có thể nghỉ ngơi rồi!”
Ôn Tiên thường xuyên luyện hát nhảy 12 tiếng mỗi ngày nên thể lực không tệ, Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông vận động khá nhiều để duy trì dáng người, chẳng qua, nơi này không giống như ở phòng tập gym, cơ thể bọn họ không chịu nổi cường độ này.
Mọi người nhất trí nghỉ ngơi một lát ở rồi lại lên đường.
Sáu người dừng ở trên một con dốc, vì độ cao đột nhiên cao hơn mực nước biển, bọn họ vừa quay đầu đã nhìn thấy ngọn núi hiểm trở thẳng đứng ở phía xa trước mắt.
Bởi vì không có chỗ ngồi và cũng mệt mỏi, Tần Diệc Đàm trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, không còn nhớ rõ thói quen ở sạch mà cậu ta thiết lập cho bản thân.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Lục Minh Tự để Lục Dạng ngồi trên ba lô, hắn xoa xoa bả vai của cô, không khỏi thở dài, hỏi: “Dạng ơi, cơ thể thế nào em, có chỗ nào không thoải mái không, nếu có thì đừng chịu đựng cơn khó chịu nhé, nhớ nói cho anh biết.”
Con đường này đến người thường xuyên rèn luyện như hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, em gái chân yếu tay mềm thì hẳn là rất khó khăn.
Lục Dạng đứng lên, đưa nước cho hắn: “Anh, em không sao, anh uống chút nước đi.”
Thấy cô vẫn ổn, Lục Minh Tự bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, bổ sung ít nước, rồi lại bóp vai cho Lục Dạng.
“Dạng Dạng, vai có nhức không em?”
“Không nhức, anh nghỉ ngơi đi.”
“Cánh tay thì sao? Chân nữa? Đôi mắt này? Hay là đầu có đau không, anh ấn huyệt Thái Dương cho em nhé.” Lục Minh Tự nói như s.ú.n.g bắn, mãi không ngừng.
Hắn vác ba lô rất nặng, đi một quãng đường dài mà còn không nghỉ ngơi tử tế, thể nào cũng mệt chết.
Lục Dạng cao giọng hơn bình thường, không khoan nhượng nói: “Lục Minh Tự, anh để em nghỉ ngơi xem nào.”
Thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, Lục Minh Tự mới từ bỏ.
“Được rồi, vậy em mệt thì nhớ kêu anh nhé.”
Lục Dạng bất đắc dĩ gật đầu.
Anh trai thỉnh thoảng lại có hơi ồn ào.
【 Cười không nổi nữa, đây là cái gọi là huyết thống đàn áp hả? 】
【 Về sau ai còn bảo Lục Minh Tự cao quý lạnh lùng, tôi sẽ ném đoạn video này vào mặt hắn, đây rõ ràng là bà mẹ già Lục Minh Tự mà! 】
Tầm mắt Tần Diệc Đàm xuyên qua bụi cỏ dại còn cao hơn người ở bên cạnh, nhìn lên đám mây trắng ở phương xa, cậu ta bỗng nhiên hô to lên: “A a a a a!”
Ôn Tiên chống hai tay lên má, do dự quay đầu, “Kêu cái gì vậy?”
“Tôi đang luyện dung tích phổi.” Tần Diệc Đàm lộ ra vẻ tự hào đã lâu không gặp, “Nghe nói không khí trong rừng rất trong lành, tốt cho cổ họng. Nếu tôi kêu nhiều hơn, có thể cải thiện kỹ năng ca hát.”
“Nghe nói?” Ôn Tiên nhíu mày, “Cậu nghe Chu Công nói hả?”
Tần Diệc Đàm không hiểu ý, ngây thơ sửa lại cho đúng: “Không phải đâu, tôi nghe một nghệ sĩ nổi tiếng kể lại.”
Lâm Tân Mông tươi cười, cố ý nói đùa: “Nghe nói bò lên đỉnh núi luyện giọng sẽ dễ bị sét đánh.”
Nhưng mà, Tần Diệc Đàm không cười, ngược lại vô cùng xấu hổ.
Lâm Tân Mông không phải trù cậu ta bị sét đánh đó chứ.
Bị sét đánh dưới bầu trời trong xanh mây trắng cũng giống như tuyết rơi tháng sáu, chẳng qua tuyết rơi tháng sáu là bất công, còn cậu ta bị sét đánh là do suy đồi đạo đức.
Mọi người đang lặng lẽ hưởng thụ sự thoải mái hiếm có thì đột nhiên, một giọng nói oang oang phá vỡ sự im lặng.
“Ba lô của tôi! Đồ ăn của tôi!”