Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 56: Nhưng nó cũng không phải là cố ý

Cập nhật lúc: 2025-02-19 03:12:10
Lượt xem: 77

Mọi người đều đang hưởng thụ cảm giác ấm áp thoải mái mà ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây đem lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sườn đồi ở phía xa khiến cho mọi người trông như đang ở một thế giới khác. 

“Dạng Dạng,” Lục Minh Tự đột nhiên hứng thú kể chuyện cười, “Một thợ săn nổ s.ú.n.g b.ắ.n một con hồ ly, nhưng thợ săn lại chết, em có biết vì sao không?”

Lục Dạng chớp mắt, đáy mắt mang theo sự tò mò: “Vì sao ạ?”

Lục Minh Tự nhoẻn miệng cười, vui vẻ giải thích: “Bởi vì hồ ly có cung phản xạ, nên nó b.ắ.n viên đạn trả lại cho thợ săn.”

Lục Dạng khẽ cười, làm khán giả trước màn hình đang lạnh lẽo bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

【 Chuyện cười của Lục Minh Tự lại chọc cười em gái rồi. 】

【 Tôi đột nhiên nhận ra một điều, có khi nào Lục Dạng cười không phải vì truyện cười, mà cô ấy cười vì Lục Minh Tự không? 】

【 Lầu trên phát hiện chân tướng kìa, nhanh chóng chụp hình lưu lại, không tí nữa lại bị xóa! 】

Lục Dạng đột nhiên nhìn thấy cái gì, ánh mắt sáng rực lên, cô đứng dậy, đi về phía trước.

Lục Minh Tự cũng đứng lên đi theo, phát hiện ra một loại thực vật sống ngắn hạn, lá cây có hoa văn đan xen.

“Dạng Dạng, đây là cái gì thế?”

“Đây là rau dền,” Lục Dạng vừa nhổ từng chùm hạt trên cây, vừa nói, “Hạt giống màu đen bóng loáng của nó có thể dùng để làm đồ ăn thô, hoặc hầm với thịt.”

Nghe vậy, Lục Minh Tự dùng tay nhổ hạt rau dền trên thân cây xuống, không giấu được niềm vui: “Thứ tốt như vậy thì hái nhiều thêm chút.”

Lục Dạng đặt giỏ tre được lót vải bên dưới ở giữa hai người để hắn bỏ đồ vào.

“Lá non của nó cũng có thể làm rau muối rất ngon, chúng ta hái một ít, đợi chút nữa đến nhà cỏ có thể nấu ăn.”

“Được!”

Tần Diệc Đàm dựa nửa người trên một thân cây, đầu tựa vào đó, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Minh Tự và Lục Dạng.

Thấy bọn họ có thể vui  vẻ với một bụi cây, cậu ta cười mỉa mai một tiếng.

Tôi chính là một kho lương thực lớn, mấy người ăn cỏ dại không chừng sẽ biến thành người rừng đó.

Đây không phải là tư liệu sống tự mang đến cửa à!

Đợi lúc nào về bảo đoàn đội nhanh chóng làm việc, đăng mấy bài báo về việc sụp đổ nhân cách của Lục Minh Tự.

Càng nghĩ, Tần Diệc Đàm càng hưng phấn, cứ như đã thấy được cảnh tượng danh tiếng của Lục Minh Tự bị hủy hoại.

Cậu ta đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, khi muốn ăn thứ gì đó, cậu ta đưa tay ra lấy ba lô, sờ soạng vào cái khóa kéo, không ngờ ba lô lại bị đổ.

Bởi vì đang ở sườn dốc, ba lô cậu ta để trên một hòn đá nhô ra, thế nên ba lô mới bị nghiêng, và lăn xuống như thể bị ném ra ngoài.

Tần Diệc Đàm không kịp phản ứng lại, trơ mắt nhìn nó lung lay sắp đổ, sau đó nhanh như bay mà lăn xuống đống cỏ khô bên dưới, lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu ta.

Tần Diệc Đàm hoảng sợ hét lên: “Ba lô của tôi! Lương thực của tôi!”

Nghe thấy tiếng hét, năm người đồng thời nhìn về phía cậu ta, chỉ thấy Tần Diệc Đàm vụng về và ngượng ngùng đi xuống, cúi người về phía trước, đưa tay nắm lấy quai đeo ba lô.

Lục Minh Tự hái đồ xong, tầm mắt chuyển từ Tần Diệc Đàm qua Ôn Tiên, hỏi: “Cậu ta lại lên cơn động kinh à?”

【 Ha ha ha ha, tôi nhớ Lục Minh Tự trước kia mắng Tần Diệc Đàm, người khác là đáng yêu ngầu lòi, còn Tần Diệc Đàm là động kinh. 】

Ôn Tiên bĩu môi, nói: “Ba lô cậu ta lăn xuống sườn núi.”

Lúc này, Tần Diệc Đàm vất vả mãi mới kéo được quai đeo ba lô, cậu ta gắt gao ôm nó vào lòng, hoảng sợ thở hổn hển một hơi.

“May, may mà không mất.”

Cậu ta vẫn còn muốn dựa vào đống lương thực này mà lay lắt đến khi chương trình kết thúc, không thể để rơi mất.

Bỗng nhiên, một luồng nhiệt thổi qua, bên tai vang lên tiếng xào xạc khác hẳn tiếng gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-56-nhung-no-cung-khong-phai-la-co-y.html.]

Tần Diệc Đàm trợn trắng mắt, trên cục đá ở phía trước vài bước có một con rắn, đôi mắt nó nhìn chằm chằm cậu ta, thân thể uốn lượn, cái đuôi dựng thẳng giống như đang dựng ngón giữa chửi thề giống con người.

Ôn Tiên nhìn Tần Diệc Đàm đứng im như pho tượng, gọi lớn: “Tần Diệc Đàm, cậu lên đây mau lên, chúng ta phải đi rồi.”

Tần Diệc Đàm nhìn con rắn, run rẩy nói: “Ở đây có rắn…… Cứu với……”

【 Lá gan của Tần Diệc Đàm hóa ra lại nhỏ như vậy à? Trước là sợ lang lửng, giờ lại sợ rắn. 】

【 Chọn một bài《 Đàn ông cái gì chứ 》 cho Tần Diệc Đàm, lá gan cậu ta khéo còn nhỏ hơn tôi. 】

Cây cối không đồng đều trải dài khắp bốn phía, hỗn loạn mà vô tri, Tần Diệc Đàm hơi nghiêng người để mọi người nhìn thấy con rắn.

“A!” Lâm Tân Mông không nhịn được mà hét lên, khi cô ta ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Đây là rắn đó, ai dám đối đầu trực diện với nó chứ.

Tần Diệc Đàm vừa di chuyển, con rắn đuôi chuông đã thè lưỡi về phía cậu ta, trông như đang đùa giỡn.

Lục Dạng nhìn tình huống trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

【 Lục Dạng dường như muốn nói, tôi đã bảo hai người quen nhau mà ha ha ha ha ha ha. 】

Tần Diệc Đàm đau khổ trong lòng, đến linh hồn cũng run bần bật.

Lục Minh Tự nhẹ nhàng nói: “Dạng Dạng, đừng sợ, anh sẽ không để nó đến gần em đâu.”

Hắn đặt tay sau gáy Lục Dạng, nhưng chỉ một lát lại bỏ ra.

Lục Dạng ngửa đầu, chớp chớp mắt với Lục Minh Tự, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Tần Diệc Đàm sợ c.h.ế.t khiếp, đờ người nói: “Ôn Tiên, không! Lục Dạng, cô nhanh qua đây bắt rắn vứt đi đi.”

Ôn Tiên nhăn mày: “Một thằng đàn ông như cậu sao lại kêu tôi và Lục Dạng, sao không tự bắt đi?”

Tần Diệc Đàm hoảng loạn nói: “Lục Dạng lần trước còn có thể tay không bắt rắn mà, lần này nhất định cũng có thể.”

Chu Mạt Lê và Ôn Tiên không biết chuyện con rắn, nghe được lời cậu ta nói liền không khỏi nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Lục Dạng, trong lòng đầy nghi hoặc.

Lục Dạng, tay không bắt rắn?

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Không thể nào.

Có phải Tần Diệc Đàm bị rắn làm hoảng sợ tới mức ký ức cũng sinh ra ảo giác không, hoặc là từng nhìn thấy Lục Dạng bắt rắn ở trong mơ?

Lục Dạng thản nhiên lịch sự mỉm cười với bọn họ.

Lục Minh Tự là người đầu tiên mở miệng: “Tay của em gái tôi nhỏ nhắn mượt mà như này, sao có thể chạm vào rắn, thôi cứ để tôi làm cho, mọi người đều tránh ra đi.”

Lục Minh Tự vóc dáng cao lớn, lưng dài vai rộng, gió núi thổi qua quần áo, phác họa vòng eo cường tráng của hắn. Hắn đứng bên cạnh Lục Dạng, khuôn mặt ưu việt của hai người ghé vào nhau, giá trị nhan sắc công kích cấp thần, đánh sâu vào thị giác người xem level max.

Không thể không nói, dù cho hai người có đứng ở núi sâu rừng già, ăn mặc giản dị, nhưng vẫn có thể làm người xem trước màn hình há hốc mồm.

【 Cái cảm giác cao cấp đáng c.h.ế.t này, chụp màn hình một cái thôi là lên được mặt báo của Bazaar! 】

【 Từ giờ về sau tôi sẽ không chèo cp yêu đương nữa, tôi phải chèo cp anh em, giá trị nhan sắc đỉnh cao thế này cơ mà! Còn là anh em ruột nữa, có quan hệ huyết thống ràng buộc, bọn họ nhất định không thể bẻ gãy cp của tôi, mẹ yêu không cần lo lắng cp tôi ship sẽ BE nữa rồi. 】

(cp: couple, BE: Bad Ending)

Lục Minh Tự đi về phía trước một bước, liếc mắt nhìn Tần Diệc Đàm rồi lại nhìn về phía con rắn, trong miệng phun ra ba chữ: “Con rắn ngu ngốc.”

Tần Diệc Đàm có cảm giác như hắn đang mắng cậu ta, trong lòng đầy một ngọn lửa giận, mặt lúc xanh lúc trắng.

Lục Dạng: “Anh, như thế là không lịch sự.”

“Anh biết rồi.” Lục Minh Tự thay đổi giọng nói, “Nhưng nó cũng không phải là cố ý.”

“……”

------------------

Chết cười với Lục Minh Tự :)))

Loading...