Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 94: Anh và Giang Nghiễn Chu, em cứu ai?
Cập nhật lúc: 2025-04-09 11:06:56
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chuyện này nghiêm trọng đấy!”
Lục Minh Tự cảm khái từ tận đáy lòng: “Câu cá mà không được hạng nhất, chẳng khác gì sáng tác gặp bế tắc, thật sự khó chấp nhận nổi!”
Bùi Dĩ Vụ: “…”
Tất cả những hình tượng huy hoàng cô nàng từng dựng nên, sớm muộn gì cũng sẽ bị tư duy quái đản của hắn phá tan không còn một mảnh.
Bùi Dĩ Vụ liếc nhìn Lục Dạng với ánh mắt đầy kính phục.
Có một người anh như thế này, chắc chắn quá trình trưởng thành sẽ vô cùng, vô cùng gian nan!
【Lục Minh Tự thật ra có thể cân nhắc nhận vai “cưng chiều vợ tinh nghịch”.】
【Hahaha Vụ Vụ lại bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi.】
【Vì Lục Minh Tự cứ ngốc nghếch như cún trước mặt em gái, làm ai cũng quên mất vụ nữ thần Đối Đối là Ôn Tiên từng bị anh ta dập tơi tả.】
“Giang Nghiễn Chu,” Lục Minh Tự trừng mắt lạnh lẽo nhìn Giang Nghiễn Chu, cơn giận lan khắp người, “Có phải cậu lén đăng ký lớp học kỹ thuật câu cá không?”
Giang Nghiễn Chu thản nhiên đáp: “Tôi hạng chót.”
Lục Minh Tự lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Dạng Dạng hạng nhất, anh thật rất tự hào luôn đó!”
Lục Dạng: “.”
Anh trai ngốc, mắt cũng không tốt lắm.
Bùi Dĩ Vụ: “….”
Thật sự là quá trời luôn rồi.
Vừa nãy còn nói chuyện nghiêm trọng lắm cơ mà, cái vẻ sắp lôi hạng nhất xuống đất chà đạp đâu rồi?
Lục Dạng bỗng cảm thấy ánh nắng chiếu lên người mình như dịu bớt. Cô ngẩng đầu, phát hiện là Giang Nghiễn Chu đang che ánh nắng gay gắt giúp cô.
Cô dời mắt đi, dùng giọng mang tính thương lượng hỏi:
“Chúng ta mang cá về lều trước, rồi đi ra bờ biển bắt bạch tuộc với cua nhé?”
Bùi Dĩ Vụ: “Được đó!”
Lục Minh Tự: “Ok luôn!”
Giang Nghiễn Chu: “Ừ.”
Tổ chương trình trả lại cho Lục Dạng các vật dụng bằng tre cô từng đan bằng nan tre, cùng thùng nước cô đổi bằng điểm số.
Giỏ tre, sọt tre đều được nhét đầy hơn chục con cá cả nhóm vừa câu được.
Cả bọn đầy chiến lợi phẩm trong tay quay về, đụng ngay bốn người khác đang thèm thuồng nhìn chằm chằm.
Ôn Tiên nhiệt tình chào hỏi: “Mọi người vừa câu cá về à?”
Lục Dạng thành thạo đáp lại: “Đúng vậy, còn mọi người thì sao?”
Ôn Tiên thật thà trả lời: “Bọn mình ra ngoài xem có manh mối mới nào không.”
Tần Diệc Đàm nhìn giỏ cá đầy ụ, nhớ lại lần trước mình câu nửa ngày cũng chẳng được một con, buồn bực lẩm bẩm:
“Đừng nói là cá cũng bị Lục Dạng mê hoặc rồi nhé?”
Giọng tuy nhỏ như tiếng quạ kêu, nhưng lúc này trời yên biển lặng, tĩnh đến mức tiếng thở mạnh cũng nghe rõ, nên lời của Tần Diệc Đàm không sót một chữ nào, rơi trọn vào tai mọi người.
【Chữ “cũng” này dùng hay ghê!】
【Tần Diệc Đàm lại một lần nữa quê độ, chắc anh nên ra bài mới tên là “Luôn luôn mất mặt”.】
【Tần Diệc Đàm giờ tự thừa nhận mình đã trúng bùa của Lục Dạng rồi, còn nhớ lúc chương trình mới bắt đầu, anh ta nhìn Lục Dạng với ánh mắt đầy khinh thường không?】
Vài con quạ bay ngang qua.
Lâm Tân Mông tranh thủ tìm cơ hội bắt chuyện với Giang Nghiễn Chu, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cô ta lại ngượng ngùng rút lui, chuyển mục tiêu sang Lục Minh Tự – người có vẻ thân thiện hơn với mình:
“Lục Minh Tự, nhóm anh đã hiểu ra ý nghĩa manh mối chương trình đưa ra chưa?”
Lục Dạng khẽ xoay mũi chân, bước lên phía trước một bước, đứng chắn trước mặt Lục Minh Tự, hàng mi khẽ nhấc, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Lâm Tân Mông.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
“Sao không hỏi tôi – bạn học cũ của cô – nhỉ?”
Trên mặt cô nở nụ cười nhạt, nhưng trong lời nói ẩn chứa áp lực khó nhận ra. Lâm Tân Mông tim bỗng thót lên, miễn cưỡng mở lời:
“Vậy… cậu có biết manh mối chương trình cho là gì không?”
Lục Dạng: “Không biết.”
Lâm Tân Mông: “…”
Lục Dạng quan sát phản ứng của cô ta, bỗng khẽ cười, nụ cười không chút âm thanh, chỉ có biểu cảm, “Xem ra các cô đã giải được một phần manh mối rồi nhỉ.” Một câu nói trúng tim đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-94-anh-va-giang-nghien-chu-em-cuu-ai.html.]
“Tôi đâu có nói…”
Bùi Dĩ Vụ lạnh lùng châm biếm: “Bọn tôi không ăn cái chiêu đó đâu. Đừng có lúc nào cũng dùng cái ánh mắt giả vờ đáng thương để đòi xin manh mối.”
“Tôi không có…”
Lâm Tân Mông hoảng hốt nhìn sang Chu Mạt Lê, trong lòng lo lắng không biết anh ta có nghĩ cô ta cố ý tiết lộ thông tin không?
Biểu cảm của Chu Mạt Lê không thay đổi rõ rệt, anh ta chỉ liếc nhìn Giang Nghiễn Chu một cái, rồi bắt đầu tính toán xem làm sao để tự tiến cử bản thân vào vai chính trong “Bạch Sắc Phong Vân”.
【Cười chết, lúc nào cũng có người định moi thông tin, ai ngờ tự mình sẩy chân té ngã.】
Lục Dạng liếc qua đám người họ: “Không còn chuyện gì nữa thì bọn tôi đi trước đây.”
Ôn Tiên: “Ok nhé, bye bye!”
Lục Dạng: “Tạm biệt.”
Chưa kịp về tới lều, Lục Minh Tự đã thăm dò hỏi:
“Dạng à, em thấy Tần Diệc Đàm thế nào?”
Lục Dạng: “Cũng được.”
Con nhà giàu đầu óc đơn giản, chẳng có tí sức uy h.i.ế.p nào.
Lục Minh Tự xưa nay chẳng phải kiểu người biết giữ hình tượng khi quay show, chẳng hề che giấu chút gì.
Hắn nghiêm túc nói: “Tần Diệc Đàm là kẻ tử thù của anh đấy, em tuyệt đối không được thích cậu ta nhé!”
Lục Dạng nghiêng đầu, nhíu mày khó hiểu: “?”
Bộ trông cô giống kiểu người sẽ thích tên ngốc đó à?
Bùi Dĩ Vụ nghiền ngẫm lời của Lục Minh Tự, lại suy ra một tầng ý nghĩa khác.
Cô hỏi: “Ý anh là… Lục Dạng có thể thích bạn của anh?”
【Hahahaha! Trình độ đọc hiểu cấp thần của Bùi Dĩ Vụ, tuyệt đối điểm tối đa!】
【Bạn của Lục Minh Tự… chẳng phải chính là Giang Nghiễn Chu sao!】
【Giang Nghiễn Chu: Nói thẳng tên tôi ra đi, ok?】
Câu này vừa dứt, Lục Dạng theo phản xạ nhìn sang Giang Nghiễn Chu, cô muốn xem anh có ngượng ngùng không, ai ngờ lại đụng ngay ánh mắt của anh.
Bầu không khí… bỗng dưng có chút ngượng ngùng.
“Dĩ nhiên là không được rồi!” – Lục Minh Tự lập tức nói, “Đàn ông chẳng ai ra hồn, bọn họ không ai xứng với Dạng Dạng cả.”
Bùi Dĩ Vụ hỏi lại: “Anh cũng không ra hồn?”
Lục Minh Tự quả quyết: “Tất nhiên, nhưng tôi sẽ không đối xử tệ với Dạng Dạng!”
Bùi Dĩ Vụ: “…”
【Lục Minh Tự thẳng tay chửi cả mình, không hề nương tay!】
【Người tự luyến như Lục Minh Tự mà cũng chịu hạ thấp bản thân thế này, đúng là cuồng em gái đến phát điên, bảo vật quốc dân – cặp anh em nhà họ Lục – mãi không sụp đổ!】
【Vụ Vụ: lại một lần nữa mở cửa bước vào thế giới mới.】
Lục Minh Tự bỗng phát hiện Giang Nghiễn Chu đang làm bộ làm tịch trước mặt Lục Dạng.
Tên đàn ông tâm cơ! Lại định nhân lúc mình không để ý mà giành vị trí “người đẹp trai nhất trong lòng em gái” với mình.
Một làn giấm bay lên nghi ngút, Lục Minh Tự trẻ con hỏi:
“Dạng Dạng, nếu xảy ra hỏa hoạn, giữa anh và Giang Nghiễn Chu, em sẽ cứu ai trước?”
Lục Dạng nhìn anh: “Cái gì cơ?”
Lục Minh Tự phồng má hỏi lại: “Nếu cháy nhà, cả hai anh đều mắc kẹt trong biển lửa, em sẽ cứu ai trước?”
【Trời đất ơi, câu hỏi huyền thoại “mẹ và vợ cùng rơi xuống nước, cứu ai trước?” được remake phiên bản anh vợ và em rể đây rồi!】
【Mẹ tôi vì câu hỏi đó nên đã đi học bơi đấy… nhưng còn vợ tôi thì sao? Vợ ơi em đang ở đâu, không có em anh sống sao nổi~】
Lục Minh Tự liếc mắt đầy khiêu khích về phía Giang Nghiễn Chu: “Dạng Dạng chắc chắn sẽ chọn anh.”
Bùi Dĩ Vụ bắt đầu ngứa ngáy, cũng muốn chen mình vào danh sách ứng viên, nhưng nhìn Lục Minh Tự nhìn Giang Nghiễn Chu, cuối cùng vẫn quyết định không nhảy vào vũng nước đục này.
Lục Dạng cực kỳ bất lực: “Anh à, đừng đùa nữa.”
Lục Minh Tự: “Anh rất nghiêm túc đấy.”
Giang Nghiễn Chu bất ngờ lên tiếng: “Anh cũng muốn biết.”
【Ối trời ơi, đoàn anh trai trong hậu viện của Lục Dạng cháy rực lửa rồi đây này!】