Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 97: Giang Nghiễn Chu: “Thích em.”
Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:03:02
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Làm quản lý cho Lục Minh Tự đến nay, đây là lần đầu tiên Trần Tố thấy hoảng loạn như thế.
Lần trước Lục Dạng bảo anh ta tra tài khoản mạng có tên “Giết c.h.ế.t thiên nga trắng”, anh ta đã tra ra được, cũng xử lý ổn thỏa rồi.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế.
Trên bàn là một xấp ảnh thiên nga trắng bê bết máu, tuy không có ảnh thật của Lục Minh Tự, nhưng Trần Tố và Từ Phó đều biết, "thiên nga trắng" ám chỉ Lục Minh Tự.
Trần Tố trầm giọng hỏi: “Có tra được người gửi và địa chỉ không?”
“Không có.” Từ Phó đáp, “Hình như là có người giả làm nhân viên giao hàng, đưa tài liệu tới quầy lễ tân, bên lễ tân chuyển thẳng cho chúng ta.”
Trần Tố chăm chú xem từng tấm ảnh.
Từ Phó lộ vẻ hoảng hốt: “Có khi nào là fan cuồng không?”
“Không phải.”
Trần Tố nói xong thì cúi đầu trầm ngâm.
Từ Phó run run hỏi: “Có cần báo cho anh Tự biết không ạ?”
“Không cần.” Trần Tố nhíu mày, đưa tay bóp trán. “Trước tiên điều tra camera giám sát đã.”
Từ Phó vội vàng: “Vâng, em đi ngay!”
---
Ở phía bên kia, hai người xử lý xong cá thì chẳng còn việc gì để làm.
Lục Minh Tự ngồi trước thùng nước, bên trong là mấy con cá lớn đang vùng vẫy. Hắn giơ tay lau mồ hôi trán, lẩm bẩm:
“Lâu vậy rồi, Dạng Dạng không gặp chuyện gì chứ?”
Bùi Dĩ Vụ xoa cằm, chăm chú nhìn mảnh giấy gợi ý:
Lửa cháy đồng không dứt, gió xuân lại mọc lên.
“Lục Minh Tự?” Cô gọi hắn.
Lục Minh Tự không buồn để ý.
Bùi Dĩ Vụ buông tay xuống, ánh mắt sâu thẳm đánh giá hắn ta, không kiên nhẫn hét: “Này!”
Lục Minh Tự liếc nhìn cô nàng, giọng khô khốc: “Có chuyện gì?”
Bùi Dĩ Vụ không nhịn được nữa: “Lục Dạng mới chỉ rời đi một hai tiếng, anh có cần như cái xác không hồn thế không?”
“Cô không hiểu.” Giọng Lục Minh Tự vẫn nhạt nhẽo, “Cô không có em gái.”
Bùi Dĩ Vụ tức giận: “Có em gái thì giỏi lắm à? Tôi có chị gái đấy, anh có không?!”
Lục Minh Tự cười khinh một tiếng: “Tôi có thể kể chuyện cười cho Dạng Dạng, cô kể được cho chị cô không?”
“???”
【Một cuộc so bì kỳ quặc, cười c.h.ế.t mất.】
【Tác quái Lục Minh Tự vs. Nóng nảy Bùi Dĩ Vụ.】
【Hai người này đúng là học sinh tiểu học cãi nhau mà, chuyện gì cũng có thể cãi được, haha cười c.h.ế.t mất.】
Bùi Dĩ Vụ ngơ ngác nhìn hắn, bỗng cảm thấy một cơn buồn cười dâng lên từ đáy lòng, thốt ra:
“Còn kể chuyện cười nữa, tôi thấy anh chính là một trò cười đấy.”
Lục Minh Tự: “Không phải ai cũng có thể trở thành trò cười đâu.”
Khóe môi Bùi Dĩ Vụ không kìm được cong lên, cô nàng lấy tay che, “Anh đúng là kiêu ngạo thật đấy.”
Đột nhiên, một cái bóng từ thùng nước phóng lên, không gì ngăn cản, lao thẳng về phía mặt Lục Minh Tự.
“Cẩn thận!”
Lục Minh Tự còn đang nhìn về phía lối vào rừng rậm, chưa kịp phản ứng thì một bóng người nhào tới, anh ngã ngửa ra đất, trên người còn đè thêm một sức nặng.
Hắn nhíu mày: “Cô ăn gì mà nặng thế?”
Bùi Dĩ Vụ: “???”
【Haha không ngờ luôn, Lục Minh Tự đúng là một đồ thẳng nam chính hiệu.】
【Đậu má, tôi có nhìn nhầm không, cá hoang ở vùng biển này mà cũng nhảy cao thế à!】
【Miệng con cá lao thẳng vào mặt Lục Minh Tự, nếu mà trúng thật chắc hủy dung luôn quá, may mà có Bùi Dĩ Vụ cứu kịp.】
【Vụ Vụ: Sớm biết vậy tôi không cứu nữa, dám chê tôi nặng!】
Bùi Dĩ Vụ chống tay hai bên người hắn, tức tối nói: “Cho anh năm giây, sắp xếp lại câu từ!”
Lục Minh Tự nhìn cô nàng đang ở gần sát mặt, sắc mặt lạnh đi: “Cho cô sáu giây, xuống khỏi người tôi.”
【Nhường một giây là sự kiêu ngạo cuối cùng của Lục Minh Tự.】
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Bùi Dĩ Vụ: “Xin lỗi.”
Lục Minh Tự: “Xuống trước đi.”
Bùi Dĩ Vụ: “Anh xin lỗi trước đã.”
Lục Minh Tự: “Cô xuống trước đi.”
【Tôi còn tưởng sẽ là một phân cảnh lãng mạn bất ngờ cơ, ai ngờ… hai cái người oan gia này, ai cũng bướng y như nhau, tôi nghi là họ sẽ giữ tư thế này đến hết chương trình luôn đó, mồ hôi hột.jpg】
Lúc Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu quay lại, nhìn thấy chính là cảnh tượng này:
Lục Minh Tự nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bùi Dĩ Vụ.
Bùi Dĩ Vụ thì chống tay nhấc nửa người lên, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ căm hờn.
Hai người, chẳng ai vội vàng cả.
Giang Nghiễn Chu đặt bó tre và măng xuống, Lục Dạng cúi người nhặt con cá rơi trên đất, nhẹ nhàng bỏ lại vào thùng nước.
Làm xong rồi, cô mới lên tiếng: “Anh.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Lục Minh Tự lập tức rạng rỡ hẳn: “Dạng Dạng về rồi!”
Bùi Dĩ Vụ vẫn còn nắm chặt lấy anh: “Xin lỗi!”
Lục Minh Tự dứt khoát: “Xin lỗi.”
Bùi Dĩ Vụ: “!”
Khỉ thật, rõ ràng là cô nàng thắng, sao lại chẳng vui tẹo nào, hắn đồng ý xin lỗi quá nhanh, làm cô nàng như người nhỏ mọn vậy.
Bùi Dĩ Vụ nhanh nhẹn đứng dậy, phủi bụi trên người.
Lục Minh Tự cười toe toét nhìn về phía Lục Dạng, khiến cô có dự cảm không lành.
“Xảy ra chuyện gì à?” Lục Dạng nhìn Bùi Dĩ Vụ, dịu dàng hỏi.
Bùi Dĩ Vụ kể lại y nguyên: “Không có gì, chỉ là tôi vừa cứu một người suýt bị cá mổ vào mặt, chẳng những không được cảm ơn, mà còn bị chê nặng.”
Nghe xong, Lục Dạng hơi đè thấp giọng: “Anh.”
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Chỉ một tiếng gọi, Lục Minh Tự lập tức nhận lệnh, đưa tay xoa xoa cổ, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”
Bùi Dĩ Vụ nhướn cằm ra vẻ không sao: “Không có gì.”
【Rồi nhé, giờ không chỉ Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu có bầu không khí kỳ quặc, mà Bùi Dĩ Vụ và Lục Minh Tự cũng bắt đầu rồi…】
Nghỉ ngơi một lát, cả bốn người tiếp tục theo kế hoạch ra bờ biển bắt cua.
Vùng nước nông ven biển thường có nhiều cua lớn, nhưng chúng hay ẩn dưới lớp cát, vì thế dù nước biển trong vắt cũng khó nhìn thấy bóng dáng chúng.
Cả nhóm cầm những chiếc cào nhỏ đan bằng tre, nhẹ nhàng cào cát, nếu bên dưới có cua, chúng sẽ động đậy rồi hiện thân, lúc đó dùng cào hất vào giỏ tre là được, không cần lo bị kẹp tay.
Bùi Dĩ Vụ hứng thú rảo qua một bên khác để bắt cua.
Lục Dạng nhắc: “Anh, hai người là một đội đấy.”
Lục Minh Tự gật đầu, hạ giọng hỏi: “Dạng Dạng, vừa rồi Bùi Dĩ Vụ cứu anh, em nói xem anh nên tặng gì cho cô ấy?”
Lục Dạng liếc nhìn Bùi Dĩ Vụ một cái, cảm thấy anh trai mình cuối cùng cũng có tiến triển, biết ơn người khác rồi.
Cô thu ánh mắt lại, nói: “Từ ‘gift’ trong tiếng Anh là quà tặng, nhưng trong tiếng Đức thì lại có nghĩa là chất độc.”
Lục Minh Tự trầm ngâm: “Vậy… anh có thể tặng cô ấy chất độc à?”
“…Ý em là, nếu tặng sai quà, hiệu quả cũng chẳng khác gì tặng chất độc.”
【Haha tặng thuốc độc là định lấy oán trả ơn à?】
“Giang Nghiễn Chu, trông chừng em gái tôi nhé!”
Lục Minh Tự dặn một câu, rồi chạy theo Bùi Dĩ Vụ.
Bùi Dĩ Vụ đang ngồi xổm bên mấy tảng đá, dùng tay không di chuyển chúng, vừa làm vừa phổ cập kiến thức:
“Cua thường thích trốn dưới đá, chỉ cần nhẹ nhàng lật đá lên là có thể phát hiện ra chúng, rồi nhanh tay bắt cho vào giỏ tre.”
Lục Minh Tự: “Cô không sợ bị kẹp tay à?”
“Tôi da dày thịt chắc.”
Lục Minh Tự nhìn bàn tay trắng trẻo như Lục Dạng của cô, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-97-giang-nghien-chu-thich-em.html.]
Bùi Dĩ Vụ thao thao bất tuyệt: “Thật ra, còn một cách nữa là có thể đặt một tấm lưới keo trong kẽ đá, chỉ cần cua bò ra ngoài hoạt động là sẽ dính vào, như vậy chúng ta cũng có thể bắt được không ít cua.”
Lục Minh Tự làm một công cụ người mẫu mực, lặng lẽ cầm giỏ tre, cố nặn ra hai chữ: “Tốt lắm.”
【Bùi Dĩ Vụ đúng là có kinh nghiệm phong phú thật!】
【Có ai để ý không, Lục Minh Tự vừa khen Bùi Dĩ Vụ đấy! Đây là lần đầu tiên anh ấy khen người khác ngoài Lục Dạng đó!】
Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu vẫn chẳng nói gì nhiều, chỉ chăm chú bắt cua.
Lục Dạng dùng cào cào cát, trăm phát trăm trúng. Cô liếc nhìn giỏ cua của hai người kia, rồi nói với Giang Nghiễn Chu:
“Chúng ta thả một số con cua nhỏ về biển đi.”
Giang Nghiễn Chu: “Được.”
【Kiêu quá à! Các nhóm khác còn không thấy bóng con cua nào, cô ấy bắt được rồi mà còn thả đi!】
【Mấy bạn không hiểu đâu, Lục Dạng đang thực hành tư tưởng phát triển bền vững, thả cua nhỏ để nó lớn lên, sau này lại bắt về.】
【Sao phải đợi lớn chứ? Cho cả nhà nó lên bàn ăn một lượt không tốt hơn à?】
Thấy hôm nay đã bắt được khá nhiều cá và cua, Lục Dạng cũng không định đi bắt thêm gì nữa.
Mặt trời ngả dần về phía tây, ánh chiều tà chiếu sáng cả bầu trời, vẽ nên những đường viền của dãy núi. Một dải đỏ rực như đang cháy lan ra dưới từng tầng mây đen, đổ ánh sáng rực rỡ xuống rừng sâu núi thẳm.
Lục Minh Tự và Bùi Dĩ Vụ lượm cành khô trở về, thấy Lục Dạng đã nhóm xong lửa.
Bùi Dĩ Vụ nói: “Tớ nhớ là trong gói đồ chương trình đưa cho Giang Nghiễn Chu có nồi đấy.”
Chiếc nồi áp suất và bật lửa mà NPC phát đã bị chương trình thu lại, nên nếu muốn luộc cua thì tốt nhất là dùng nồi.
Giang Nghiễn Chu đưa chai nước cho Lục Dạng: “Em đi lấy nồi với anh nhé?”
Lục Dạng uống một ngụm nước, chẳng nghĩ gì nhiều, đáp: “Vâng.”
Trước khi rời đi, cô liếc nhìn Lục Minh Tự đang cố gắng làm ngọn lửa cháy lớn hơn.
【Ồ hố, quạt gió bằng tay – Lục Minh Tự tái xuất giang hồ!】
Gói đồ của Giang Nghiễn Chu đã được nhân viên chuyển sẵn vào trong lều. Ban đầu trong lều có gắn camera, nhưng sau đó vì là nơi nghỉ ngơi nên chương trình đã tháo ra, đồ đạc trong đó cũng không chuyển ra ngoài.
Thế nên khi Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu bước vào trong lều, khung hình livestream liền mất đi bóng dáng hai người họ.
【Tôi xem chương trình này chỉ để ngắm Giang Nghiễn Chu thôi, thế mà quay đi quay lại đã biến mất rồi!?】
【Hai người họ vẫn cứ khách khí thế nào ấy nhỉ, chẳng thấy tương tác ngọt ngào gì cả, ôm má thở dài jpg】
Chiếc nồi rất dễ tìm, vừa mở gói đồ ra là thấy ngay.
Lục Dạng vừa định xoay người thì thấy Giang Nghiễn Chu đặt nồi xuống, đứng thẳng người, bước về phía cô.
Lục Dạng ngập ngừng: “Không dùng được nồi à?”
“Dùng được.”
Giang Nghiễn Chu đứng trước mặt cô, hỏi: “Em giận à?”
Lục Dạng khó hiểu: “Giận gì cơ?”
“Vì anh chưa nói anh thích em.”
Ý là vì anh chưa nói thích, nên cô giận sao?
Lục Dạng lắc đầu, phủ nhận: “Em không giận.”
Cô chỉ đang lo cho ông anh ngốc nhà mình thôi.
Giang Nghiễn Chu cụp nhẹ mi mắt, sau đó đổi chủ đề: “Không phải em nói anh hỏi gì, em cũng sẽ trả lời sao? Giờ anh muốn biết đáp án.”
Anh vẫn chưa quên câu hỏi “nếu cháy nhà, em sẽ cứu ai trước”.
Lục Dạng ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt anh, nhẹ giọng, không mang theo kỳ vọng gì mà nói:
“Anh biết vì sao anh trai em nói là cháy nhà, chứ không phải rơi xuống nước không?”
Giang Nghiễn Chu không cần suy nghĩ: “Vì em không biết bơi.”
Lục Dạng bỗng nghẹn thở.
Cô không ngờ… anh lại biết.
Giang Nghiễn Chu khẽ nói: “Anh đã biết đáp án rồi.”
Nếu hai người họ cùng mắc kẹt trong biển lửa, cô sẽ chọn cứu Lục Minh Tự trước.
Lục Dạng nói: “Anh em chỉ có một đứa em gái là em.”
Nếu cô không cứu hắn, thì ai cứu?
Giang Nghiễn Chu nhìn Lục Dạng, trong đáy mắt đen láy của cô in đầy hình bóng của anh. Đột nhiên, khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười rất nhạt, nói:
“Phải đổi lễ chứ, em trả lời anh rồi, thì anh cũng nên trả lời câu hỏi của em.”
Lục Dạng: “Câu hỏi gì?”
Giang Nghiễn Chu: “Thích em.”
Lời vừa rót xuống tai, ánh mắt Lục Dạng khẽ rung lên, hàng mi đen nhánh nhẹ nhàng lay động.
Giang Nghiễn Chu kéo dài giọng, mập mờ nói: “… Không chắc lắm.”
Lục Dạng kinh ngạc, nghi hoặc lặp lại lời anh nói: “Không chắc?”
“Sao thế,” Giang Nghiễn Chu như vừa trêu chọc, vừa dụ dỗ, thấp giọng hỏi, “người ngại ngùng thì không được thích em à?”
Lục Dạng sững người.
Giang Nghiễn Chu lại nói tiếp: “Em muốn kiểm soát anh, không cho anh thích em sao?”
Anh ngừng một nhịp, ánh mắt chậm rãi trượt vào đáy mắt cô, lưng hơi cúi về phía trước, ghé sát lại, khẽ bật cười một tiếng:
“Ham muốn kiểm soát cũng mạnh đấy.”
Lục Dạng ngẩng mặt lên, trong lòng không hiểu sao lại thấy nhột nhạt, lông mi khẽ run, một lúc sau, mới chợt nhận ra...
—“Anh thích em?”
—“Không chắc nữa.”
…Anh có đang vẽ bánh cho cô không?
Tình yêu có khả năng xảy ra trong tương lai, thì làm sao từ chối được?
Giang Nghiễn Chu giơ tay nhẹ chạm vào hàng mày hơi chau của cô, nói: “Đi thôi.”
Lục Dạng “ừm” một tiếng, lại gật đầu: “Vâng.”
Hai người cùng bước ra khỏi lều, lập tức dòng bình luận ào ào xuất hiện.
【Họ vào trong đó lâu thật đấy, mà còn là nơi để ngủ nữa, có phải xảy ra chuyện gì không tiện phát sóng không?】
【Không khí tốt lên rồi! Không giận dỗi nhau nữa!!】
【A a a, tôi cũng muốn biết bí mật trong góc lều kia là gì! Có phải Giang Nghiễn Chu dồn Lục Dạng vào tường rồi nói: “Phụ nữ, em đang chơi với lửa à?” không?】
【Trên kia câm mồm đi, đừng dùng mấy tình tiết sến súa rẻ tiền phá hoại couple Dạng Chu của tụi này, được không?】
Giang Nghiễn Chu vừa đặt nồi xuống, ngay sau đó đạo diễn đã hớn hở chạy tới: “Thầy Giang, phiền anh qua đây một lúc.”
Giang Nghiễn Chu liếc mắt nhìn Lục Dạng, cô nói: “Anh đi đi.”
“Ừ, đợi anh về.”
“Vâng.”
Đạo diễn dẫn Giang Nghiễn Chu vào lều nghỉ ở gần đó, đưa điện thoại cho anh, cung kính nói:
“Là quản lý gọi đến, chắc có chuyện gấp cần tìm anh.”
Triệu Ngôn Thu chủ động gọi điện đến, lo lắng lỡ chuyện quan trọng nên đạo diễn chẳng dám chậm trễ lấy một giây, lập tức chạy đi tìm Giang Nghiễn Chu.
Giang Nghiễn Chu: “Cảm ơn.”
Đạo diễn cúi người: “Anh cứ nghe điện đi, tôi đợi ngoài.”
“Ừ, phiền anh rồi.”
“Không phiền, không phiền, chút chuyện này không là gì!”
Giang Nghiễn Chu gọi lại cho Triệu Ngôn Thuật, giọng vẫn bình thản như mọi khi: “Là tôi.”
Cuộc gọi kết nối.
Triệu Ngôn Thuật nín thở, liếc nhìn Giang Cẩm Thời, do dự một lúc rồi hỏi thẳng:
“Sao dân mạng đang bàn tán rằng cậu và Dạng Dạng giận nhau vậy?”
“Không có giận nhau.”
Triệu Ngôn Thuật không tin: “Chẳng lẽ cậu dùng gương mặt đẹp đó đi bắt nạt người ta, làm em ấy không vui?”
Giang Nghiễn Chu cúi đầu, ngón tay khẽ động, gân xanh ẩn hiện trên mu bàn tay trắng như ngọc.
“Không có.”
Thật ra anh rất muốn dùng gương mặt đẹp đẽ này để đi bắt nạt cô, nhưng cô lại chỉ quan tâm đến mạch máu.
Không moi được gì, Triệu Ngôn Thuật bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Giang Cẩm Thời đầy sức sống hét toáng lên: “Cậu ơi, chắc chắn là cậu chọc chị Dạng Dạng giận rồi, mau đi dỗ chị ấy đi!”