Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 142: Lần đầu, không có kinh nghiệm
Cập nhật lúc: 2025-04-09 15:51:57
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đại đô đốc."
Mạnh Thiến Thiến khẽ gọi.
"Ừ."
Lục Nguyên đáp ngắn gọn, "Có việc gì?"
Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Khăn che mặt, có thể mở chưa ạ?"
Lục Nguyên đặt hai tay lên đầu gối, cực kỳ điềm tĩnh gật đầu.
Rồi... không có gì xảy ra tiếp theo.
Mạnh Thiến Thiến nhắc lại: "Đại đô đốc, mở khăn che mặt ạ."
Lục Nguyên dừng lại một chút, cuối cùng cũng có phản ứng, đưa tay về phía khăn che của nàng.
Mạnh Thiến Thiến nhìn thấy bóng tay thoáng qua dưới lớp vải, nói: "Đại đô đốc, cần ngọc như ý ạ."
Lục Nguyên đứng dậy bỏ đi.
Hắn đi một cách phóng khoáng, Mạnh Thiến Thiến tưởng hắn sẽ nói: "Phiền phức quá, tự mở đi! Bản đốc đi đây!"
Ai ngờ hắn lại quay về, trên tay dường như cầm thứ gì đó, ánh vàng lóe lên, một chiếc ngọc như ý hiện ra trước mắt nàng, nhẹ nhàng mở lớp khăn che.
Là ảo giác sao?
Sao cảm giác tay đại đô đốc hơi run?
Vừa mở xong khăn che, hắn lập tức vứt ngọc như ý đi.
Không run tay, không thấy là không có!
Mạnh Thiến Thiến nhìn chiếc ngọc như ý bị "vứt" trở lại khay, nghĩ thầm dùng tay cũng được mà.
"Đại đô đốc."
"Lại có việc gì?"
Lục Nguyên lạnh lùng hỏi.
Mạnh Thiến Thiến nói: "Rượu, còn uống không ạ?"
Lục Nguyên trầm mặt: "Ngươi còn muốn uống rượu? Sao? Định say rồi tùy ý làm gì bản đốc sao?"
Mạnh Thiến Thiến há hốc mồm, khăn che đã mở, rượu hợp cẩn không uống sao? Hơn nữa, rượu hợp cẩn chỉ một chén nhỏ, không phải rượu mạnh, không đến mức say đâu -
Còn chuyện tùy ý, dù nàng có muốn, cũng phải hắn hợp tác, đâu phải cứ đẩy là ngã, để nàng muốn làm gì thì làm.
"Tiểu Cửu không dám."
Mạnh Thiến Thiến nói xong, ánh mắt dừng trên người hắn, từ đầu nhìn xuống chân, rất chân thành khen ngợi: "Đại đô đốc, ngài mặc lễ phục đẹp quá."
Trước đây hắn thường mặc áo tía hoặc quan phục màu tía, nụ cười nửa miệng, toàn thân toát lên vẻ nguy hiểm.
Không biết từ khi nào, hắn trước mặt nàng dần ít cười hơn, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng khó hiểu.
Nàng từng lén hỏi Thượng Quan Lăng, hắn nói đại đô đốc càng cười nhiều, sát tâm càng nặng.
Như vậy xem ra, hắn không cười với nàng, dường như không phải chuyện xấu.
Lục Nguyên lạnh nhạt: "Ngươi cũng không tệ."
Mạnh Thiến Thiến chớp mắt, ồ, bị khen rồi.
"Đại đô đốc."
"Mạnh Tiểu Cửu, một ngày ngươi gọi bản đốc bao nhiêu lần?"
Dữ quá.
Mạnh Thiến Thiến thầm nghĩ, vừa nghịch tua ngọc trên áo cưới vừa nói: "Bụng tôi đói rồi, có thể ăn chút gì không ạ?"
Sáng đã ăn, trưa trước khi đi cũng ăn, nhưng nàng đang tuổi lớn nhanh đói, thêm vào đó đồ ăn trên tiệc thơm quá, lúc bái đường đã thèm không chịu nổi.
Lục Nguyên đứng dậy đi về phía cửa.
Mạnh Thiến Thiến nghĩ thầm, mình lại nói sai rồi sao?
"Còn không theo?"
Lục Nguyên khoanh tay sau lưng, mặt lạnh như tiền nói.
Mạnh Thiến Thiến nghi hoặc nhìn hắn: "Hả?"
Lục Nguyên nói: "Không phải muốn ăn? Trong phòng làm sao ăn?"
Mạnh Thiến Thiến mắt sáng rực: "Ý đại đô đốc là... tôi có thể ra ngoài ăn? Thật sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-142-lan-dau-khong-co-kinh-nghiem.html.]
Lục Nguyên liếc mắt: "Không muốn thì thôi."
"Muốn chứ, muốn chứ!"
Mạnh Thiến Thiến lập tức đứng dậy, nhiệt tình mở cửa cho hắn: "Mời đại đô đốc!"
Lý ma ma đang canh ngoài hành lang thấy Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên cùng ra khỏi phòng hoa, giật mình: "Tiểu thư! Sao cô lại ra ngoài?"
Ngày đại hôn, tân nương phải ở trong phòng hoa, đó là tục lệ, cũng là quy củ.
Ở nhà họ Lục năm năm, Lý ma ma cảm nhận sâu sắc nhất là gia tộc càng danh giá, quy củ càng nghiêm, đặc biệt với phụ nữ gả vào nhà cao, càng phải cẩn trọng từng lời nói việc làm.
Chưa đợi Mạnh Thiến Thiến trả lời, Lục Nguyên đã mở miệng: "Đi ăn chút gì, ăn xong sẽ về, ma ma mệt có thể nghỉ trước."
Lý ma ma nghe hắn định dẫn tân nương đi dự tiệc, kinh ngạc: "Tân lang, sợ rằng không hợp quy củ."
Lục Nguyên nói: "Đô đốc phủ không có mấy quy củ linh tinh đó."
Nói xong, dẫn Mạnh Thiến Thiến đi luôn.
Lý ma ma ngơ ngác.
Bán Hạ nhìn bóng lưng tân lang và tiểu thư song hành, ngập ngừng: "Lý ma ma, có phải tân lang không biết tân nương không được rời phòng hoa không?"
Lý ma ma vội gọi một tỳ nữ nhỏ đô đốc phủ hỏi: "Đại đô đốc trước đây từng dự hôn lễ nhà nào chưa?"
"Chưa." Tỳ nữ lắc đầu, "Đại đô đốc không hứng thú với người khác thành hôn, yến tiệc cưới ngài chưa từng tham dự."
"Trời ạ!" Lý ma ma vỗ đùi một cái.
Tưởng tân lang là không giữ quy củ, hóa ra là không có kinh nghiệm!
Phiêu Vũ Miên Miên
Bà biết tân lang là lần đầu, nhưng bà nghĩ chưa ăn thịt lợn chẳng lẽ chưa thấy lợn chạy? Kết quả, tân lang thật sự chưa thấy qua!
Lý ma ma vội bảo Bán Hạ: "Mau đuổi theo xem, đừng để tân lang dẫn tiểu thư đến tiệc!"
Bán Hạ chạy ra cửa nhìn: "Đuổi... đuổi không kịp rồi."
Lý ma ma hoa mắt.
May mắn Lục Nguyên không dẫn Mạnh Thiến Thiến đến tiệc, vì đó toàn khách mời, đến sẽ bị vây quanh, không thể ăn uống thoải mái.
Hắn dẫn nàng đến một gian lương đình gần đó.
Nơi này gần sân khấu, có thể nghe hát, cũng gần nhà bếp, đồ ăn mang lên vẫn còn nóng hổi.
Lục Nguyên sai người buông rèm bốn phía, mờ ảo, người ngoài không nhìn thấy nét đẹp của nàng.
Gia nhân đặt một mặt bàn tròn lớn lên bàn đá, bày đầy những món ăn ý nghĩa tốt lành.
Mạnh Thiến Thiến nhớ lại lần gả cho Lục Lăng Tiêu, nhà họ Lục cũng tổ chức hôn lễ, nàng từ xa đến, không hợp thủy thổ, người rất khó chịu, Lục Lăng Tiêu thậm chí không mở khăn che mặt đã đi tiếp khách.
Cô bé mười hai tuổi một mình trong phòng hoa viện Hải Đường, đói cồn cào.
Bán Hạ chỉ dám lén cho nàng ăn vài miếng bánh, nàng nghẹn đến chảy nước mắt.
Nghĩ kỹ lại, lúc đó nàng hẳn rất tủi thân.
Đến một nơi xa lạ, không ai biết nàng sợ hãi, không quen thế nào, tất cả khách mời đều chúc mừng nhà họ Lục, họ Lục cũng ăn mừng không còn nợ nần chồng chất.
Chỉ có nàng, từ đầu đến cuối như một công cụ thỏa mãn bữa tiệc xa hoa này.
Lục Nguyên thấy nàng ăn ăn chợt dừng lại, hỏi: "Không ngon?"
"Ngon lắm, toàn món tôi thích." Mạnh Thiến Thiến ngẩng mắt trong veo như suối, "Đại đô đốc, ngài không đi tiếp khách sao?"
Lục Nguyên lạnh nhạt: "Tiếp khách làm gì?"
Dừng một chút, nói thêm: "Lát nữa đi."
Mạnh Thiến Thiến cười: "Vậy, ngài có muốn ăn chút gì lót dạ không?"
Lát nữa đến tiệc chắc sẽ bị ép uống rượu, người khác nàng không dám nói, nhưng Trương Phi Hổ bọn họ uống rất khỏe.
Lục Nguyên bất đắc dĩ gật đầu.
Mạnh Thiến Thiến gắp đồ ăn cho hắn.
Lục Nguyên nói: "Ngươi ăn đi, bản đốc có tay."
"Vâng."
Mạnh Thiến Thiến ngồi về chỗ mình, bắt đầu ăn ngon lành.
Mạnh Thiến Thiến ăn no, Lục Nguyên đưa nàng về phòng hoa, lại bế cả Bảo Thư đang ngủ mơ màng đến làm bạn, rồi mới đi tiếp khách.
Bảo Thư với mái tóc nhỏ lấp lánh vàng: Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì?
Hôm nay cũng là một ngày dậy sớm.