Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 166: Một Trận Đòn Nhừ Tử
Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:00:49
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuân Dực đứng im lặng, ánh mắt không rời khỏi Lục Nguyên. Thấy ánh mắt chàng chân thành, sắc mặt hắn dần dãn ra: "Nếu ngươi nghĩ được như vậy thì tốt quá. Phụ thân làm tất cả đều vì Đại Chu, trong lòng ngài, ngươi là nghĩa tử được yêu thương nhất. Dù thế nào, ngài cũng không để ngươi gặp nguy hiểm."
Lục Nguyên khẽ gật đầu, nở nụ cười: "Nghĩa phụ đối với ta ân tình trọng như núi, A Uyên nhất định sẽ một lòng trung thành, dốc hết tâm can vì nghĩa phụ."
Tuân Dực vỗ vai hắn: "Lòng trung thành của ngươi, ta sẽ chuyển lời cho phụ thân. Nhân tiện, A Uyên, chuyện tối hôm đó rốt cuộc thế nào? Thái Thượng Hoàng sao lại dễ dàng tha ngươi xuống núi như vậy? Ta và phụ thân vốn định dùng chiến công của ngươi để đổi lấy sự bình an cho ngươi trên triều đình."
Việc Lục Nguyên từng ở phủ Tướng Quốc không phải bí mật.
Hắn từng làm tiểu đồng cho Tuân Dực, sau này dù hai người chia đường, nhưng Tuân Dực chưa bao giờ từ bỏ việc khuyên hắn quay đầu. Vì vậy, việc dùng chiến công đổi lấy sự an toàn của hắn không chỉ không khiến người ngoài nghi ngờ, ngược lại còn khiến họ khen ngợi Tuân Dực là "quân tử chân chính, trọng tình nghĩa".
"Chuyện này... cũng coi như là một sự tình cờ."
Lục Nguyên kể lại tỉ mỉ việc Lão Thái Quân lên núi tìm hắn, không thêm mắm muối, cũng không giấu giếm điều gì.
Hắn đi chùa, Trần quản sự là tâm phúc, biết được hành tung của hắn là chuyện bình thường. Mạnh Thiến Thiến là vợ hắn, hắn không về đêm, nàng đi tìm cũng hợp tình hợp lý. Lão Thái Quân tuổi cao, đầu óc không còn minh mẫn, nhầm tưởng mình là Lão Thái Quân nhà họ Mạnh – khách dự hôn lễ đều chứng kiến. Hai đứa trẻ biến mất, bà đi tìm cũng là lẽ đương nhiên.
Tuân Dực nghe xong, kinh ngạc không thôi: "Bà ấy... cứ thế dẫn tất cả mọi người xuống núi sao?"
Lục Nguyên "ừ" một tiếng: "Thái Thượng Hoàng rất kính trọng Lão Thái Quân, không làm khó bà."
"Chuyện này thật là..."
Phiêu Vũ Miên Miên
Tuân Dực vẫn không thể tin nổi.
Lục Nguyên nói: "Thái Thượng Hoàng yêu dân như con, huống chi là vợ góa của Lục Lão tướng quân từng có công phò tá, ngay cả một bà lão bình thường, ngài cũng không làm khó."
Sự tình đã như vậy, dù Tuân Dực có kinh ngạc đến đâu cũng đành tạm tin. Hắn nhìn Lục Nguyên có vẻ mệt mỏi, hỏi: "Lão Thái Quân đầu óc không minh mẫn, có gây phiền phức gì cho ngươi không?"
Lục Nguyên sửa lại: "Lão Thái Quân không điên cuồng, chỉ là không nhớ chuyện."
"Chẳng phải như nhau sao?" Tuân Dực suy nghĩ một chút, lại nói, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lão Thái Quân nhà họ Lục định ở lại phủ ngươi mãi sao?"
Lục Nguyên thở dài: "Thiến Thiến năm năm ở nhà họ Lục, được Lão Thái Quân yêu thương hết mực. Giờ nàng hiếu thuận với bà cũng là lẽ đương nhiên."
Tuân Dực nhíu mày: "Như vậy ngươi quá chịu thiệt rồi. Người nhà họ Lục không quản sao? Cứ để Lão Thái Quân ở lại phủ ngươi như vậy?"
Lục Nguyên lộ vẻ do dự: "Cái này..."
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên ồn ào.
Lục Nguyên quay sang Trần quản sự: "Đi xem chuyện gì xảy ra."
"Vâng."
Trần quản sự vội vàng rời đi, lát sau trở lại với vẻ mặt hoảng hốt: "Bẩm Đô Đốc, không ổn rồi! Người nhà họ Lục tới cửa, đòi đón Lão Thái Quân về. Lão Thái Quân không chịu đi, đang cãi nhau với họ kịch liệt!"
Lục Nguyên lại hỏi: "Phu nhân đâu?"
Trần quản sự lo lắng nói: "Phu nhân sợ Lão Thái Quân bị kích động, cũng chạy theo rồi. Với mối quan hệ giữa phu nhân và nhà họ Lục, chỉ cần họ Lục mất một sợi tóc, e rằng cũng sẽ quy tội lên đầu Đô Đốc phủ!"
Tuân Dực đứng dậy: "Đi, đi xem nào. Ta muốn xem ai dám làm loạn ở Đô Đốc phủ!"
Lục Nguyên thở dài: "Tam ca, không cần đâu, ta tự giải quyết được, đừng để liên lụy đến ngươi."
Tuân Dực lại vỗ vai hắn: "Nói gì vậy? Ngươi và ta là huynh đệ, có người tìm chuyện với ngươi, làm huynh trưởng sao có thể đứng nhìn? Yên tâm, ta có chừng mực."
"Ư... Tam ca..."
Lục Nguyên muốn ngăn cản, nhưng Tuân Dực đã quay đi không chút do dự.
Hôm nay, nhà họ Lục cử Lục mẫu, Nhị phu nhân cùng Ngô mẹ mụ – người hầu cận của Lão Thái Quân tới.
Những ngày Lão Thái Quân không ở nhà, Lão phu nhân và Nhị phu nhân sống vô cùng thoải mái, vừa chia chác lợi ích từ Nội vụ phủ dành cho Lão Thái Quân, vừa không phải lo bà đột nhiên nổi điên trừng phạt họ.
Nếu không phải Lục mẫu nhắc nhở, hôm nay là ngày Nội vụ phủ tới nhà họ Lục trao bổng lộc cho Lão Thái Quân, có lẽ hai người họ vẫn đang chìm đắm trong những ngày tháng nhàn hạ.
Họ tính toán nhanh chóng đón Lão Thái Quân về để nhận bổng lộc, nhận xong lại đưa trở lại cho tiểu yêu đầu này nuôi!
"Lão Thái Quân, ngài ở ngoài đủ lâu rồi, nên về nhà đi."
Nhị phu nhân nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lão Thái Quân chống nạnh, trợn mắt: "Mụ xấu xí nào đây? Ta quen mụ sao?"
Nhị phu nhân tức giận: "Lão Thái Quân!"
Ngô mẹ mụ bưng một hộp điểm tâm tiến lên: "Lão Thái Quân, nô tì mua bánh ngọt ngài thích nhất—"
Lão Thái Quân hoảng sợ vung tay chạy đi: "Ái chà! Lão yêu quái! Lão yêu quái!"
Bà chạy đến đứng sau lưng Mạnh Thiến Thiến: "Thiến Thiến, đánh c.h.ế.t nó đi!"
Ngô mẹ mụ đứng hình.
Ai mới là người già vậy...
Ngô mẹ mụ từng chứng kiến thủ đoạn của Mạnh Thiến Thiến, sợ nàng thật sự vả một cái khiến mình tắt thở, vội lùi lại mấy bước: "Nhị... Nhị phu nhân, bánh ngọt không có tác dụng..."
Nhị phu nhân tức giận nghiến răng, giận mà không dám nói, quay sang nhờ cậy Lục mẫu: "Chị dâu, chỉ có chị mới có thể đưa Lão Thái Quân về từ tay tiểu yêu đầu đó, chị đi nói đi!"
Lục mẫu thản nhiên: "Ta không dám."
Nhị phu nhân tức giận: "Chị... chị đi bảo tiểu yêu đầu đó thả người vậy!"
Lục mẫu: "Nàng ấy đã không còn là con dâu nhà ta, ta sao dám ra lệnh cho phu nhân Đô Đốc phủ?"
Nhị phu nhân tức đến nghẹn lời: "Cái này chị cũng không dám, cái kia chị cũng không dám, vậy chị tới đây làm gì?"
Lục mẫu bình thản: "Ta đã nói không tới, là các ngươi cứ ép ta."
Nhị phu nhân nghĩ đến lời dặn của huynh trưởng – Thái Thượng Hoàng đã trở về cung, nếu ngài hỏi đến Lão Thái Quân mà nhà họ Lục không giao nổi người, e rằng sẽ bị trừng phạt.
Hôm nay, dù là vì bổng lộc hay để tránh tội, Nhị phu nhân cũng phải đưa Lão Thái Quân về.
Nghĩ vậy, nàng quyết định làm to chuyện, bèn lớn tiếng ở cổng phủ, nói Đô Đốc phủ giam giữ Lão Thái Quân, lừa một cụ già mất trí đoạn tuyệt với nhà họ Lục.
"Nàng ta thật độc ác! Đã đoạn tuyệt với Tiêu nhi rồi, cớ gì còn đối xử tệ với nhà họ Lục? Dù nhà họ Lục từng có lỗi với nàng, nhưng đó cũng là chuyện quá khứ rồi. Nhà họ Lục đã bồi thường, nàng ta bắt nạt một cụ già thần trí không tỉnh táo, tâm địa thật đáng chết!"
Nàng khóc lóc, gào thét, quả nhiên thu hút không ít bách tính tò mò đứng xem.
"Ai dám ồn ào nơi đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-166-mot-tran-don-nhu-tu.html.]
Tuân Dực mặt lạnh như tiền bước ra cổng.
Nhị phu nhân sững sờ.
Nàng chưa từng gặp Tuân Dực, đối phương từ Đô Đốc phủ đi ra, có lẽ là mạc khách nào đó trong phủ.
Sao không đoán là đại thần? Bởi vì lúc này đúng giờ thượng triều và các nha môn xử lý công vụ, ngay cả Lục Tiêu cũng đang ở doanh trường huấn luyện, không thì cũng đang đọc sách học hành.
Giờ này còn đi lang thang bên ngoài, sao có thể là người đàng hoàng?
Nghĩ vậy, Nhị phu nhân không khách khí: "Ngươi là ai?"
Từ thái độ của Nhị phu nhân, Tuân Dực nhận ra sự bất kính, hắn không vội bộc lộ thân phận, nhưng có thể thấy, sự bất kính này nhằm vào Đô Đốc phủ.
Sắc mặt hắn lạnh đi: "Giờ đây, bất cứ ai cũng dám coi thường Đô Đốc phủ sao?"
Nhị phu nhân hơi run.
Việc Lục Nguyên cáo bệnh không thượng triều đã khiến cả kinh thành xôn xao. Huynh trưởng cũng nói thời hoàng kim của Lục Nguyên đã hết, nếu không nàng sao dám tới Đô Đốc phủ đòi người?
Tuân Dực liếc nhìn người nhà họ Lục cùng đám đông xung quanh, nghiêm túc nói: "Lục Nguyên là bằng hữu của ta, ta không cho phép bất cứ ai bắt nạt hắn."
"Ngươi là ai vậy?"
Một thanh niên trong đám đông hỏi.
Chưa đợi Tuân Dực trả lời, Nhị phu nhân ngạo mạn lên tiếng: "Ta không quan tâm ngươi là ai của Lục Nguyên, bảo hắn mau thả Lão Thái Quân ra!"
Lão Thái Quân núp sau lưng Mạnh Thiến Thiến: "Thiến Thiến."
Mạnh Thiến Thiến bảo vệ bà: "Không sao đâu, Tằng tổ mẫu."
Tuân Dực liếc nhìn hai người, nói với Nhị phu nhân: "Lão Thái Quân tuổi cao, không nhớ chuyện, ở lại Đô Đốc phủ vì có người đối xử tốt với bà. Theo ta thấy, chắc chắn là các ngươi bất hiếu, nên bà không chịu về."
"Ngươi nói bậy gì thế? Chúng ta sao có thể bất hiếu với Lão Thái Quân? Ngươi từ đâu chui ra? Ngươi có tư cách gì lên tiếng ở đây? Biết điều thì tránh ra!"
Nàng làm loạn ở cổng lâu như vậy mà không ai đuổi, chứng tỏ Lục Nguyên thật sự đã hết thời, không dám đắc tội với ai nữa.
Như vậy, nàng còn sợ gì nữa?
Nhị phu nhân xắn tay áo, định xông vào.
Tuân Dực chặn lại.
Nàng không nói hai lời, đẩy Tuân Dực một cái. Dĩ nhiên Tuân Dực không thể đánh lại một người phụ nữ trước mặt đám đông, nhưng hắn có tiểu ti.
"Ngươi dám đẩy công tử ta, muốn c.h.ế.t sao?"
Tiểu ti vả một cái vào mặt Nhị phu nhân.
Lão Thái Quân giật mình chạy vòng quanh: "Ái chà! Đánh đàn bà rồi! Đánh đàn bà rồi! Nhà thứ hai bị đánh rồi!"
Bà nhặt một cây gậy, nhập cuộc.
Không biết bà thật sự muốn đánh ai, nhưng một gậy vung xuống, Nhị phu nhân không sao, tiểu ti không sao, chỉ có Tuân Dực đứng bên cạnh bị đánh cho choáng váng!
"Ái— Không cho ngươi bắt nạt nhà thứ hai—"
Lần này, Lão Thái Quân thật sự nhắm vào tiểu ti.
Tuân Dực muốn ngăn cũng không kịp, hắn chỉ có thể lùi lại một bước, đứng sau lưng Lão Thái Quân để tránh bị liên lụy.
Lão Thái Quân giơ gậy lên cao.
Rầm!
Cây gậy đập mạnh vào trán Tuân Dực.
Liên tiếp hai gậy, Tuân Dực bị đánh đến mức trán sưng như ông Thọ.
Cảnh tượng này không chỉ khiến tiểu ti không kịp phản ứng, ngay cả Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên cũng sững sờ. Lão Thái Quân ra tay quá nhanh, hai cú đánh đanh "bốp bốp" khiến họ cũng thấy đau thay.
"Tằng tổ mẫu."
Trước khi cây gậy thứ ba hạ xuống, Mạnh Thiến Thiến kịp thời chộp lấy.
Lục Nguyên cũng đỡ lấy Tuân Dực thảm thương: "Tam... Tuân Thế tử, sao ngươi lại đi đỡ đòn cho tiểu ti? Để ta đưa ngươi vào trong."
"Không... không cần..."
Tuân Dực không muốn ở lại thêm giây nào.
Hắn dựa vào tiểu ti lên xe.
Trần quản sự quát đám đông: "Giải tán đi, giải tán đi!"
Còn Nhị phu nhân nghe thấy Lục Nguyên gọi Tuân Dực là "Tuân Thế tử", cũng sợ hãi bỏ chạy.
Mạnh Thiến Thiến nhìn chằm chằm Lão Thái Quân: "Tằng tổ mẫu."
Lão Thái Quân như đứa trẻ bị bắt quả tang, chớp chớp mắt: "Gì vậy?"
Mạnh Thiến Thiến: "Ngài biết mình vừa đánh ai không?"
Lão Thái Quân: "Ai vậy?"
Mạnh Thiến Thiến: "Con trai Tướng Quốc."
Lão Thái Quân: "..."
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng trước cổng, Phúc công công bước xuống.
Thấy Lão Thái Quân, ông ta nở nụ cười tươi: "Lão Thái Quân, ngài ở đây rồi! Vừa nãy nô tài tới nhà họ Lục giao bổng lộc cho ngài, không thấy ngài đâu!"
Lão Thái Quân lặng lẽ bước tới, dúi cây gậy vào tay Phúc công công, rồi vừa chạy vừa hét:
"Tiểu Phúc Tử đánh con trai Tướng Quốc rồi!"
Phúc công công đột nhiên bị đổ vạ: "...!!"
Tuân Dực về mách phụ thân: "Hu hu, Lão Thái Quân đánh con!"
Lão Thái Quân về mách Thái Thượng Hoàng: "Oa oa, Tuân Dực bắt nạt ta!"