Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 167: Bắt Họ Tuân Câm Như Hến

Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:01:03
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiêu Minh Điện.

Thái Thượng Hoàng đang xem tấu chương do Tông Chính Hy phê duyệt, Phúc công công vội vã bước vào chính điện, thở không ra hơi. Ông ta khom lưng, hai tay giơ ra sau lưng, tư thế kỳ quặc khiến hai vị quân vương đồng thời nhíu mày.

Tông Chính Hy hỏi: "Phúc Lộc Hải, ngươi đang đeo gì sau lưng vậy?"

Phúc công công thở dài: "Nô tài đang đeo một cái chảo, chảo do Lão Thái Quân tặng."

Nói xong, ông ta rút ra cây gậy vốn cắm ở thắt lưng, hai tay dâng lên: "Hung khí đây, Lão Thái Quân đã đánh Tuân Thế tử một trận."

Thái Thượng Hoàng: "..."

Tông Chính Hy: "..."

Tướng quốc họ Tuân vừa tan triều đã nghe tin con trai bị đánh sưng trán như ông Thọ, vội vã trở về phủ.

Tuân Dực nằm trên giường, mặt mũi biến dạng, trán sưng to đến nỗi mắt không thể mở ra được.

Nếu không phải con mình, Tướng quốc có lẽ đã một cước đá bay người.

Lúc này, phủ y đang điều trị cho hắn, nhưng vết thương quá nặng, khiến phủ y không biết bắt đầu từ đâu.

"Lão gia."

Phủ y cung kính hành lễ.

Tuân Dực đau đến mức đầu óc ong ong, không nói nổi lời, chỉ cần khẽ nhếch môi cũng khiến trán sưng đau nhói.

Tướng quốc gọi tiểu ti theo hầu con trai lên hỏi chuyện.

Tiểu ti không dám nói dối trước mặt chủ nhân, từ việc Tuân Dực sáng nay tỉnh dậy đi vệ sinh, kể lại tỉ mỉ từng chi tiết, không dám bỏ sót hay thêm mắm muối.

Ngay cả việc mình xô Nhị phu nhân họ Lục ngã cũng thú nhận thành khẩn.

Tướng quốc trầm tư không nói.

Xem ra không phải do Lục Nguyên tính toán, bởi dù hắn có đoán được nhà họ Lục sẽ đến đón Lão Thái Quân về nhận bổng lộc, cũng không ngờ Tuân Dực sẽ tới cửa.

Chỉ có thể trách Tuân Dực xui xẻo, ra mặt can thiệp rồi tự rước họa vào thân.

Tướng quốc nhìn tiểu ti.

Tiểu ti run rẩy: "Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng! Tiểu nhân không nên xô ngã nữ quyến họ Lục, không nên để Thế tử bị thương, tiểu nhân..."

Tướng quốc hỏi: "Họ nói chuyện gì trong hoa đình?"

Tiểu ti ngẩn người, vội đáp: "Thế tử hỏi Đô Đốc tối hôm đó thoát khỏi chùa như thế nào, Đô Đốc nói là phu nhân cùng Lão Thái Quân lên núi tìm, Thái Thượng Hoàng nể mặt Lão Thái Quân nên tha cho."

Tình tiết này hoàn toàn trùng khớp với điều Tướng quốc điều tra được.

Nhưng Lão Thái Quân nhà họ Lục—

Ánh mắt Tướng quốc đọng lại trên trán sưng vếu của con trai, Lão Thái Quân thật sự không cố ý sao?

Đang suy nghĩ, hạ nhân bẩm báo ngoài cửa: "Lão gia, trong cung sai người tới."

Người đến là Phúc công công cùng Dương viện sứ - người đứng đầu Thái y viện, chức vị cao hơn cả hai viện phán, thường không dễ dàng ra tay chữa trị.

Phúc công công mặt mày lo lắng: "Nô tài hôm nay tới nhà họ Lục trao bổng lộc cho Lão Thái Quân, mới biết bà lại lên cơn, lỡ tay đánh thương Tuân Thế tử. Nô tài vội về cung bẩm báo, Thái Thượng Hoàng lo lắng cho vết thương của Thế tử, đặc phái Dương viện sứ tới chữa trị."

Tướng quốc chắp tay: "Ân tình của Thái Thượng Hoàng, thần cảm kích khôn xiết!"

Dương viện sứ xách hộp thuốc đi chữa trị cho Tuân Dực.

Phúc công công thở dài: "Lão Thái Quân tuổi cao, đánh người cũng không phải lần đầu. Nghe Thái Thượng Hoàng nói, Trần quản sự Đô Đốc phủ cũng từng bị bà đánh cho một trận tơi bời."

Chuyện này có thể kiểm chứng.

Hôm Lục Lăng Tiêu đưa Lâm Uyển Nhi về kinh, Lão Thái Quân vì mua bánh quế cho Mạnh Thiến Thiến, đã đánh nhau với Trần quản sự. Dĩ nhiên, chủ yếu là bà đánh, Trần quản sự bị đánh bầm dập không dám phản kháng.

Lời của Phúc công công chỉ muốn nói với Tướng quốc: Thái Thượng Hoàng đã phán, Lão Thái Quân tuyệt đối không cố ý nhắm vào Tuân Dực.

Phúc công công cười: "Tướng quốc rộng lượng, chắc sẽ không so đo với một lão nhân đầu óc không minh mẫn."

Tướng quốc nói: "Tổng quản nói quá lời rồi. Đây là lỗi của tiểu nhi, không kiểm soát được hạ nhân, làm thương tổn Nhị phu nhân họ Lục. Lão Thái Quân chỉ vì bảo vệ người nhà mà ra tay. Xin thay mặt thần bẩm báo Thái Thượng Hoàng, việc này là lỗi của tiểu nhi, thần dạy con vô phương, sau này nhất định sẽ tới tạ tội với Lão Thái Quân và Nhị phu nhân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-167-bat-ho-tuan-cam-nhu-hen.html.]

Rõ ràng con mình bị đánh, nhưng lại phải đi xin lỗi người đánh. Lão Thái Quân lần này thật sự khiến phủ Tướng quốc phải câm như hến mà chịu thiệt.

Lão Thái Quân hoàn toàn không biết gì về cuộc đấu trí giữa Thái Thượng Hoàng và Tướng quốc phủ. Sau khi đổ vạ xong, bà vui vẻ đi tìm Đàn Nhi và Bảo Thư chơi.

Hạ nhân trong phủ đối với bà cũng kiên nhẫn và kính trọng, không như ở nhà họ Lục, bao nhiêu kẻ mặt nạ hai lòng.

Lục mẫu thu hồi ánh mắt, nói với Mạnh Thiến Thiến: "Con và Thái bà ở Đô Đốc phủ sống tốt, ta yên tâm rồi."

Hôm nay bà tới, chính là muốn xem hai người sống thế nào. Trong ngày đại hôn, bà đã cảm nhận được sự coi trọng của Lục Nguyên dành cho Thiến Thiến, bà tin rằng cuộc sống của nàng sẽ không tệ hơn ở nhà họ Lục.

Chỉ là Lão Thái Quân rốt cuộc là người họ Lục, bà hơi lo lắng Thiến Thiến sẽ khó xử ở Đô Đốc phủ.

Bây giờ xem ra, là bà đa tâm rồi.

Bà nắm tay Mạnh Thiến Thiến: "Đô Đốc là người rất tốt, bên ngoài chắc có nhiều hiểu lầm về hắn. Chuyện hôm nay sẽ không gây phiền phức cho các con chứ?"

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Không sao đâu, mẫu thân yên tâm."

Vừa dứt lời, quản sự phủ Tướng quốc đã mang lễ vật tới xin lỗi Lão Thái Quân.

Lão Thái Quân hung hăng nói: "Bảo hắn dạy dỗ con trai cho tốt! Còn dám bắt nạt nhà thứ hai, ta đánh luôn cả hắn!"

Mạnh Thiến Thiến đưa cho quản sự họ Tuân một túi tiền: "Câu này không cần chuyển đạt."

Hôm nay Đô Đốc phủ có vẻ nhộn nhịp khác thường. Vừa tiễn Lục mẫu đi, Tông Chính Hy đã tới cửa.

Hắn lén ra khỏi cung, chỉ mang theo một tiểu đồng ăn mặc giống thư đồng.

Trần quản sự vừa thấy thiếu niên hoàng đế, giật nảy mình: "Bệ... Công tử!"

"Lục Nguyên đâu?"

Tông Chính Hy bước vào phủ, nói lớn, "Bảo hắn ra gặp trẫm!"

"Vâng, vâng."

Trần quản sự mời Tông Chính Hy vào hoa đình, sai người dâng điểm tâm cùng trà hoa mật ong.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ngày trước, cho Tông Chính Hy trăm cái gan cũng không dám lớn tiếng với Lục Nguyên. Nhưng bây giờ Tướng quốc đã về triều, phụ hoàng cũng trở lại kinh thành, Lục Nguyên chỉ là con hổ giấy, hắn không cần sợ nữa.

Hắn ngồi chễm chệ, phô trương khí thế bá vương.

Hắn nhấp ngụm trà, ngạo nghễ nói: "Còn không ra, trẫm c.h.é.m đầu hắn!"

"Bệ hạ muốn c.h.é.m đầu ai vậy?"

Theo sau giọng nói lơ đãng, Lục Nguyên bước vào hoa đình với nụ cười trên môi.

Tông Chính Hy run rẩy, suýt nữa làm rơi chén trà, gần như theo phản xạ đứng dậy, thốt ra: "Sư phụ!"

Tiểu Đức Tử không muốn nhìn.

Lục Nguyên khẽ nhếch môi: "Không biết bệ hạ ngự giá, thần thất lễ nghênh tiếp. Vừa nãy nghe nói bệ hạ muốn c.h.é.m đầu ai, cần thần giúp không?"

Khí thế áp đảo khiến Tông Chính Hy run rẩy: "Không... không cần."

Trả lời xong, hắn mới nhận ra Lục Nguyên đã không còn là Lục Nguyên ngày xưa, hắn hoàn toàn không cần sợ nữa.

"Xấu hổ quá, thật đáng ghét."

Hắn tức giận lẩm bẩm.

Lục Nguyên ngồi xuống cạnh Tông Chính Hy.

Tông Chính Hy đợi hắn ngồi vững, mới từ từ ngồi theo, lần này thì ngồi ngay ngắn: "Trẫm nghe nói ngươi đánh con trai Tướng quốc, dù là Lão Thái Quân ra tay, nhưng nhất định là do ngươi xúi giục, phải không? Trên đời này, chỉ có ngươi mới làm được chuyện này."

Lục Nguyên cười: "Bệ hạ đang khen thần thông minh?"

Tông Chính Hy giật mình: "Không phải! Trẫm... trẫm... trẫm muốn nói ngươi... xảo quyệt! May mà Tướng quốc rộng lượng, không so đo với ngươi."

Lục Nguyên không xác nhận cũng không phủ nhận, cười nói: "Bệ hạ tới đúng lúc, thần có một thứ muốn trả lại cho bệ hạ."

Tông Chính Hy gắt: "Cái gì?"

Lục Nguyên dâng lên một cuốn sổ vàng và một đại ấn: "Từ hôm nay, Cẩm Y vệ của thiên tử xin trả lại cho chủ nhân."

Tông Chính Hy: Ngươi không cần ta nữa sao?!

Loading...