Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 194: Vợ Chồng Ôm Nhau

Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:09:41
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thái thái bà bà, thái thái bà bà."

Vừa về phủ, Bảo Thư lập tức chạy đi tìm lão thái quân.

Lão thái quân cười hiền hậu vẫy tay gọi tiểu yêu đầu.

Vừa leo lên đùi lão thái quân, tiểu yêu đầu đã bị bố rẻ tiền nhấc bổng xuống.

"Không biết phân biệt nặng nhẹ."

Lục Nguyên nghiêm mặt nói.

Bảo Thư giận dỗi liếc bố rẻ tiền một cái, rúc vào lòng lão thái quân hậm hực.

Lão thái quân hỏi: "Hôm nay chơi có vui không?"

"Vui."

Tính khí trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh, lại đang tuổi hiếu động học nói, bé liền hào hứng kể chuyện bằng hành động.

"Heo heo, ăn rồi!"

Bé buồn bã vô cùng, chú heo dễ thương thế mà bị ăn mất rồi.

Càng nghĩ càng thương, bé oà lên khóc.

Lão thái quân hỏi: "Ngon không?"

Bảo Thư nuốt nước miếng: "Ngon."

"..."

Mạnh Thiến Thiến bưng bát canh tiêu thực từ nhà bếp nhỏ đi ra, phát hiện một bóng người lén lút dán mắt vào khe cửa, như con bạch tuộc mất hết hình tượng, muốn đẩy cả nhãn cầu vào trong.

"Mẹ?"

Mạnh Thiến Thiến nghi hoặc gọi.

Liễu Khuynh Vân lập tức rời cửa, đứng thẳng nghiêm chỉnh, lên giọng mẹ chồng khó tính: "Lại ăn? Ăn nhiều thế mà chẳng thấy lên cân!"

Mạnh Thiến Thiến lẩm bẩm: "Tối nay trên bàn, rõ ràng mẹ ăn nhiều nhất mà."

Ngay cả Bảo Thư cũng không tranh được mấy miếng.

Dĩ nhiên, Bảo Thư còn nhỏ, chỉ ăn được chừng đó, ăn nhiều hơn sẽ đau bụng.

Liễu Khuynh Vân trừng mắt: "Ngươi còn dám cãi? Người Trung Nguyên các ngươi đối đãi với mẹ chồng như thế sao?"

Mạnh Thiến Thiến mím môi, nén nụ cười, vẻ mặt sợ hãi nói: "Mẹ dạy phải, mẹ ơi, nhà bếp nhỏ nấu canh tiêu thực, mẹ đến đúng lúc, vào uống cùng đi ạ."

"Không, không uống, ta đâu có ăn nhiều."

Liễu Khuynh Vân xoa bụng mặt lạnh bỏ đi.

Mạnh Thiến Thiến vừa buồn cười vừa thương, rõ ràng muốn nhìn con trai, lại giả vờ nhất quyết không gặp.

"Bán Hạ."

Bán Hạ đang cùng Uyên Ương thu dọn chậu cây trong sân, nhanh chóng chạy tới: "Tiểu thư."

Mạnh Thiến Thiến dặn: "Ngươi mang canh tiêu thực cho phu nhân một bát."

Bán Hạ: "Vâng."

Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên ở Đinh Lan uyển hơn một canh giờ, dỗ Bảo Thư và lão thái quân ngủ say rồi mới về chính viện.

Mạnh Thiến Thiến như vô tình kể lại chuyện Liễu Khuynh Vân đánh Ngụy phu nhân.

Nàng không thêm mắm dặm muối, không cố ý làm người nói tốt cho Liễu Khuynh Vân, chỉ thuật lại sự việc khách quan.

Lục Nguyên như không nghe thấy, mặt lạnh đi vệ sinh cá nhân.

Mạnh Thiến Thiến thở dài.

Hai người vệ sinh xong, nằm trên giường cưới trải chiếu mát.

Lần này không ai nhắc đến chuyện ngủ dưới đất nữa, bởi tính Liễu Khuynh Vân nửa đêm chắc lại đến "kiểm tra".

Nghĩ đến chuyện sáng nay, lòng bàn tay Mạnh Thiến Thiến vẫn còn nóng ran.

"Sao có thể như thế..."

"Là gì?"

Lục Nguyên lạnh giọng hỏi.

Mạnh Thiến Thiến vội ngậm miệng, chớp mắt: "Không có gì!"

Nghĩ gì vậy, Mạnh Tiểu Cửu?

Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật tư!

Lục Nguyên lạnh lùng nhìn lên trần màn: "Muốn nói gì thì nói, đừng ấp a ấp úng."

"Chuyện này có thể nói sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-194-vo-chong-om-nhau.html.]

Mạnh Thiến Thiến buồn bã lẩm bẩm, cố gắng tìm chủ đề, "À, là... vụ án nhà họ Sở, anh lấy tài liệu ở tàng thư các, là không muốn em tiếp tục điều tra phải không? Anh đã biết Sở vương là con ruột Thái thượng hoàng, nhà họ Sở bị thái tử sát hại?"

"Sở vương là con Thái thượng hoàng? Ai nói với em?" Lục Nguyên nghĩ một lát, "Thái thượng hoàng?"

Mạnh Thiến Thiến gật đầu: "Anh không biết cha Sở vương là Thái thượng hoàng?"

Lục Nguyên lắc đầu nghiêm túc: "Không biết."

Mạnh Thiến Thiến quay sang nhìn hắn: "Vậy tại sao không cho em điều tra?"

Lục Nguyên nói: "Ta chỉ biết hung thủ là thái tử, không biết Sở vương là huynh trưởng của hắn, không trách lúc bệnh nặng hắn luôn mê sảng gọi tên Sở vương."

Mạnh Thiến Thiến nghi ngờ: "Vậy thái tử thật sự c.h.ế.t vì bệnh?"

Lục Nguyên nói: "Sau khi g.i.ế.c nhà họ Sở, hắn không ngày nào không sống trong hối hận, hắn không c.h.ế.t vì bệnh, mà c.h.ế.t vì tự hù dọa mình."

Mạnh Thiến Thiến thở dài: "Biết vậy thì đừng làm."

Lục Nguyên dừng lại, hỏi kỳ quặc: "Lúc nãy em nghĩ đến chuyện này?"

"Em..."

Mạnh Thiến Thiến hắng giọng, đưa mu bàn tay chạm vào gò má nóng bừng, "Ừ. Anh nói xem, thái tử làm sao biết thân phận Sở vương?"

Lục Nguyên nói: "Đương nhiên là có người tiết lộ."

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Tuân tể tướng? Hơn bảy năm trước, Tuân tể tướng chinh phạt phía tây, một năm sau nhà họ Sở gặp nạn, nếu đúng là hắn làm, tâm cơ hắn quá sâu."

"E rằng Tuân tể tướng không chỉ tiết lộ tin tức, mà còn trợ giúp hắn, không giấu gì anh, trong Thập Nhị Vệ có nội gián. Hôm nay em gặp Thìn Long ở phủ công chúa, nhắc chuyện này, hắn không ngạc nhiên, hẳn cũng đã nhận ra."

Lục Nguyên mặt lạnh: "Em lại gặp Thìn Long?"

Mạnh Thiến Thiến ngơ ngác, trọng điểm của anh có sai không?

"Em cũng là vì tìm ra kẻ phản bội mà."

Lục Nguyên cười lạnh: "Trước ở nhà họ Lục nói là lôi kéo hắn, giờ lại thành điều tra phản bội, Mạnh Tiểu Cửu, trong lời em rốt cuộc có mấy phần thật?"

Mạnh Thiến Thiến mắt láo liên, cuộn trong vải lụa như con tằm từ từ bò lại gần hắn.

Nàng mở to mắt nhìn hắn: "Đại đô đốc, anh ghen rồi phải không?"

Lục Nguyên lạnh nhạt: "Bản đô không có."

Mạnh Thiến Thiến hết lời nịnh nọt, phát huy bản chất xu nịnh: "Trong lòng Tiểu Cửu, đại đô đốc luôn là số một, không ai sánh bằng."

Phiêu Vũ Miên Miên

Lục Nguyên lạnh lùng: "Hừ."

Mạnh Thiến Thiến tiếp tục: "Tiểu Cửu đối với đại đô đốc tuyệt đối trung thành, người Tiểu Cửu lôi kéo sau này cũng vì đại đô đốc sử dụng, đại đô đốc yên tâm đi!"

Lục Nguyên không thèm để ý.

Vẫn chưa hài lòng?

Mạnh Thiến Thiến vắt óc nghĩ ra: "Bất quá sau này trước khi gặp Thìn Long, em sẽ xin phép đại đô đốc, nếu đại đô đốc không cho, em sẽ không gặp nữa."

Lục Nguyên lạnh giọng: "Em nói đấy."

Mạnh Thiến Thiến gật đầu lia lịa: "Ừm ừm, em nói đấy."

Bất quá không nghe lời anh.

Lục Nguyên cười lạnh: "Bản đô không tin."

Mạnh Thiến Thiến: Chồng thông minh quá, khổ...

"Thật mà, Tiểu Cửu thề với trời, Tiểu Cửu nhất định nghe lời đại đô đốc, anh tin em đi, tin đi mà."

Mạnh Thiến Thiến để phòng tay mình không an phận, dùng lụa quấn chặt, tay không cử động được, chỉ có thể dùng đầu cọ vào vai hắn.

Lục Nguyên cổ họng lăn một cái, đột nhiên giơ tay ôm lấy nàng, bàn tay lớn giữ chặt cái đầu không an phận.

Mạnh Thiến Thiến ngây người: "Đại đô đốc?"

Lục Nguyên giọng khàn khàn: "Ngủ đi."

Mạnh Thiến Thiến: "Nóng."

Lục Nguyên: "Nói nữa quăng xuống đất."

Mạnh Thiến Thiến: "Ừ."

Đêm mát như nước, sao trời lấp lánh.

Mạnh Thiến Thiến không dám động đậy, tính đợi hắn ngủ say sẽ bò ra.

Lục Nguyên nghĩ chuyện chính để bình tĩnh lại, hắn khẽ nói: "Mạnh Tiểu Cửu, kẻ phản bội trong Thập Nhị Vệ có lẽ không chỉ..."

"Phù~ phù~"

Mạnh Thiến Thiến ngủ say sưa, nước miếng chảy dài.

Lục Nguyên: "...một tên."

Tiểu Cửu à, em ngủ có nhanh quá không?

Loading...