Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 216: Đến Lúc Ra Tay Thì Cứ Ra Tay
Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:15:15
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đô Đốc Phủ.
Tông Chính Hy bị tỳ nữ đánh thức.
Đêm qua trải qua một phen cực khổ, vừa mở mắt đã thấy toàn thân ê ẩm, đầu óc nặng trịch vì thiếu ngủ.
Hắn bắt đầu nổi cáu.
Lục Nguyên ngồi trên ghế, giọng điềm nhiên: "Muộn nữa là trễ thiết triều đấy."
Tông Chính Hy ngáp một cái, nhìn ra bầu trời vẫn còn tối om: "Sớm thế này..."
Lục Nguyên nhấp ngụm trà: "Đây không phải hoàng cung, đường xa tốn thời gian, đương nhiên phải dậy sớm."
Tông Chính Hy ngái ngủ: "Không thể nghỉ triều một ngày sao?"
Lục Nguyên: "Không thể."
Tông Chính Hy ấm ức bò xuống giường.
Quần áo hôm qua không mặc được nữa, Lục Nguyên sai người chuẩn bị cho hắn bộ mới. Tông Chính Hy lề mề thay, vẻ mặt chẳng thiết tha gì.
Lục Nguyên đặt chén trà xuống bàn: "Bệ hạ nên nhanh lên, lát nữa vào cung còn phải thay long bào."
Tông Chính Hy bĩu môi, dang tay để tỳ nữ hầu hạ thay đồ.
Khi ra đến cửa, trời vẫn còn tối đen.
Tông Chính Hy nghi hoặc: "Ngày nào ngươi cũng dậy sớm thế này sao?"
Hắn tưởng mình trong cung đã dậy sớm lắm rồi, nhưng nghĩ kỹ lại, từ cung điện đến kim loan điện chỉ vài bước chân. Còn Lục Nguyên ở ngoài cung, nhưng lúc nào cũng đến sớm hơn hắn.
Lục Nguyên nói: "Đô đốc phủ đã là gần rồi, có đại thần ở xa, giờ Mão thượng triều, họ phải dậy từ giờ Dần. Bệ hạ, có thấy đại thần nào đến muộn chưa?"
Tông Chính Hy im thin thít.
Hắn luôn nghĩ làm hoàng đế mệt mỏi, nhưng ra ngoài mới biết, dân chúng có nỗi khổ của dân chúng, đại thần có nỗi vất vả của đại thần.
Lục Nguyên liếc nhìn hắn: "Bệ hạ, lên đường thôi."
"Ừ."
Tông Chính Hy ngoan ngoãn theo Lục Nguyên ra khỏi viện.
Chợt nhớ điều gì, hắn hỏi: "À, ông ngoại ngươi đâu?"
Lục Nguyên thản nhiên: "Đi dạo rồi."
Lão già nói vậy, nói thêm một câu nữa chắc hai người lại cãi nhau.
Tông Chính Hy kinh ngạc: "Người nhà ngươi đều dậy sớm thế à."
Không hẳn, ví dụ như mẫu thân hắn có thể ngủ đến mặt trời lên cao.
Lúc lên xe, Bán Hạ vội vàng chạy theo, tay xách hộp đồ ăn: "Phò mã, tiểu thư chuẩn bị điểm tâm cho ngài và công tử, dùng tạm trên đường."
Lục Nguyên gật đầu.
Tông Chính Hy ghen tị: "Hôm nay có ta nên mới có, hay ngày nào cũng thế?"
Lục Nguyên nhướng mày: "Đương nhiên ngày nào cũng có."
Ngươi nghĩ mình đặc biệt lắm sao, nhóc con?
"Trẫm trước khi thượng triều chẳng có gì ăn."
Đó là quy củ hoàng cung, thiên tử chỉ dùng bữa sau khi tan triều.
Nghĩ vậy, Tông Chính Hy thấy Lục Nguyên cũng không tệ lắm, ít nhất trên đường còn có đồ ăn.
"Trẫm đói rồi."
Tông Chính Hy nói.
Lục Nguyên nhíu mày, miễn cưỡng mở hộp, lựa mãi mới đưa cho hắn một chiếc bánh nhỏ nhất.
Tông Chính Hy: "..."
Hai người vừa đi, Bạch Ngọc Vi đã tới.
Nàng mặc trang phục Miêu Cương, tự xưng là thiên kim của Miêu Vương, lính canh không dám khinh thường, mời vào hoa viên nghỉ chân, lại vội đi báo với Sầm quản sự.
Nào ngờ Bạch Ngọc Vi căn bản không chịu nghe lý, túm lấy tên lính quát: "Gọi Lục Nguyên ra đây!"
Tên lính đáp: "Đô đốc đại nhân đã vào triều rồi, vừa đi. Nếu cô muốn tìm, có thể đuổi theo, nhanh chân may ra kịp."
Bạch Ngọc Vi mắng: "Ta đuổi theo hắn làm gì? Ta đâu phải đến tìm hắn!"
Tên lính ngớ người: "Vừa rồi cô không phải... rốt cuộc cô tìm ai?"
Bạch Ngọc Vi buông hắn ra: "Mạnh Kiều Kiều đâu? Lục Nguyên không có nhà, gọi nàng ta ra gặp ta!"
Tên lính điềm tĩnh đáp: "Xin hỏi cô có danh thiếp không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-216-den-luc-ra-tay-thi-cu-ra-tay.html.]
Quấy rầy đô đốc đại nhân còn được, nhưng thiếu phu nhân thì không.
"Danh thiếp gì danh thiếp?" Bạch Ngọc Vi mất kiên nhẫn, đẩy tên lính ra xông vào trong, "Mạnh Kiều Kiều, ngươi ra đây ngay!"
"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân không ổn rồi!"
Một tỳ nữ vội vã chạy đến Đình Lan viên.
Bảo Thư hôm nay dậy hơi sớm, Mạnh Kiều Kiều đang buộc tóc cho nàng.
Nghe tin báo, nàng đưa Bảo Thư cho Lý bà bà: "Để Bán Hạ buộc cho, buộc thật đẹp nhé."
Phiêu Vũ Miên Miên
Bảo Thư vỗ vỗ mình: "Đẹp ạ."
Mạnh Kiều Kiều nhịn cười, véo má nàng rồi ra ngoài.
"Chuyện gì?"
Nàng hỏi.
Tỳ nữ nói: "Bên ngoài có người Miêu Cương, tự xưng là thiên kim gì đó, lúc tìm đô đốc đại nhân, lúc lại tìm thiếu phu nhân, còn đánh nhau với Phú Quý mấy người!"
Phú Quý là một trong những lính canh.
Mạnh Kiều Kiều bình tĩnh nói: "Dẫn ta đi xem."
Tỳ nữ vâng lời: "Vâng, thiếu phu nhân!"
Bạch Ngọc Vi điên cuồng xông vào, khi Mạnh Kiều Kiều thấy nàng, roi của nàng vừa giơ lên định quất Sầm quản sự.
Mạnh Kiều Kiều nhanh tay chộp lấy ngọn roi.
Bạch Ngọc Vi giật lại, nhìn kỹ: "Là ngươi? Cuối cùng cũng chịu ra!"
Sầm quản sự chắp tay: "Thiếu phu nhân."
Mạnh Kiều Kiều nói: "Sầm quản sự, ông dẫn mọi người đi xử lý vết thương trước, để tôi giải quyết ở đây."
"Vâng."
Sầm quản sự vội gọi vệ sĩ đưa những người bị đánh đi.
"Ngươi dám ngăn ta?"
"Tôi đang cứu cô đấy."
Mạnh Kiều Kiều lạnh lùng quăng roi đi, "Ngay cả Sầm quản sự cũng dám đánh, cô thật biết chọc phải chỗ hiểm!"
"Hiểm gì hiểm? Ta..." Bạch Ngọc Vi suýt lỡ lời, vội sửa lại, "Hôm qua các ngươi có đưa về một lão nông không?"
Ông nội chưa tiết lộ thân phận, nàng cũng không thể tùy tiện nói ra.
Mạnh Kiều Kiều nghi hoặc nhìn nàng, sao Bạch Ngọc Vi lại biết chuyện này?
"Liên quan gì đến cô?"
Bạch Ngọc Vi ngạo mạn nói: "Người đó đâu? Ta phải gặp hắn!"
Ánh mắt Mạnh Kiều Kiều lóe lên nghi ngờ, nhưng mặt không hề biểu lộ: "Điều này không tùy thuộc vào cô."
Bạch Ngọc Vi khinh bỉ: "Các ngươi định giam giữ hắn sao? À, ta hiểu rồi, các ngươi đang âm mưu gì phải không? Cảnh cáo các ngươi, sớm từ bỏ ý định đi! Các ngươi không thể lấy lòng được đâu!"
"Ồ?"
Xem ra nàng đoán đúng, thân phận ông ngoại quả thật không đơn giản.
Mạnh Kiều Kiều lấy khăn lau miệng, mỉm cười: "Cô là ai của người đó, dám nói chuyện như vậy?"
Bạch Ngọc Vi khinh khỉnh: "Nói ra sợ ngươi c.h.ế.t khiếp!"
Bảo Thư vung tay, hung dữ: "Chết khiếp ạ!"
"Ôi giời, tiểu tổ tông, đây không phải chỗ chơi đâu."
Vạn bà bà đang hóng chuyện giữa chừng, bị Bảo Thư làm lộ, đành bế tiểu thư chạy mất.
Bạch Ngọc Vi nhăn mặt: "Lại còn có trẻ con."
Ông nội nàng ghét trẻ con nhất, phải nhanh đón ông về thôi.
"Ta cảnh cáo ngươi lần cuối."
"Tôi cũng cảnh cáo cô lần cuối."
"Không uống rượu mời, lại thích rượu phạt! Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?"
"Kẻ thua trận còn dám huênh hoang, có gì đáng sợ?"
"Ngươi... ngươi..."
Bạch Ngọc Vi tức giận nhảy cẫng lên, vung roi đánh Mạnh Kiều Kiều!
Mạnh Kiều Kiều không khách khí, rút d.a.o găm bên hông, c.h.é.m đứt ngọn roi!
Bạch Ngọc Vi biến sắc: "Roi của ta! Roi ông nội tặng ta! Đây là ngự vật của Miêu Cương, ngươi c.h.ế.t chắc rồi!"