Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 219: Tát Vào Mặt Tướng Quốc họ Tuân

Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:15:57
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mở hòm trước mặt công chúng, tưởng sẽ nhận được sự ngưỡng mộ của Miêu Vương, nào ngờ lại là một cái tát nảy lửa.

Cái tát này, đúng là đánh thẳng vào mặt Tướng quốc họ Tuân trước mắt toàn kinh thành.

Tướng quốc quyền cao chức trọng, lại được lòng dân, chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế.

Bàn tay trong tay áo của ông siết chặt thành nắm đấm.

Dân chúng đứng xem đều c.h.ế.t lặng.

Chuyện gì đang xảy ra? Miêu Vương đang tặng quà hay hạ uy vũ vậy?

Tướng quốc họ Tuân bình thản ra lệnh: "Người đâu, đưa thế tử vào."

"Vâng!"

Hai vệ sĩ tướng phủ tiến lên khiêng chiếc hòm chứa Tuân Úc thập tử nhất sinh.

Tướng quốc lại nói: "Khiêng hòm vào!"

Bọn vệ sĩ giật mình, vội khiêng hòm vào phủ.

Ánh mắt Tướng quốc đóng băng trên mặt Nguyễn Thanh: "Về bảo Miêu Vương, món quà này, bản tướng nhận rồi."

Nguyễn Thanh cảm nhận được sát khí ngút trời, nhưng trong mắt không chút sợ hãi.

Dũng sĩ Miêu Cương, vì Miêu Vương mà chiến đấu, c.h.ế.t cũng không hối hận.

"Giải tán hết đi!"

Quản sự tướng phủ xua đuổi đám đông.

Nguyễn Thanh cũng dẫn người rời đi.

Tuân Úc được đưa về phòng, không lâu sau, Dương viện sứ được mời tới.

Khi thấy tình trạng Tuân Úc, ông kinh hãi thực sự.

Là thầy thuốc, ông nhận ra ngay đây là vết thương do đánh đập.

Nhưng Tuân Úc là con Tướng quốc, ai dám động đến hắn ở kinh thành?

Tướng quốc họ Tuân nói: "Nhờ Dương viện sứ chẩn trị cho tiểu nhi."

Dương viện sứ thi lễ, lấy kéo sạch cắt bỏ phần áo dính m.á.u trên người Tuân Úc.

Sau khi khám xét, lưng ông ướt đẫm mồ hôi.

Tướng quốc hỏi: "Dương viện sứ, tiểu nhi thương thế nào?"

Dương viện sứ buông kéo, chắp tay: "Bẩm tướng quốc, thế tử không trúng yếu hại, tính mạng vô nguy."

Chỉ là, những đau đớn hắn chịu đựng chắc không nhỏ.

Nói thẳng ra, hắn bị đánh đau nhất nhưng thương tổn nhẹ nhất, đây không phải khoan dung mà là một kiểu hành hạ tinh thần.

Dương viện sứ ở lại xử lý vết thương.

Tướng quốc họ Tuân đến thư phòng.

Hai vị mưu sĩ nghe tin Tuân Úc bị thương, vội đến nhận tội.

Công Tôn tiên sinh áy náy: "Là chúng tôi hại thế tử! Nếu không vì kế sách của chúng tôi, thế tử đã không đến đô đốc phủ tìm Miêu Vương!"

Tướng quốc họ Tuân mắt lóe lên: "Miêu Vương ở đô đốc phủ?"

"Tướng quốc, bọn người Miêu Cương sáng sớm đã đi, hướng về đô đốc phủ, chuyện gì..."

Thượng Quan Lăng vừa vào thư phòng đã thấy hai vị mưu sĩ quỳ gối, giọng nghẹn lại.

Công Tôn tiên sinh kinh ngạc: "Thượng Quan đại nhân, ngài vừa nói gì? Thiếu chủ Miêu Cương... đều đến đô đốc phủ?"

Tướng quốc họ Tuân mặt không biểu lộ: "Liễu Khuynh Vân, chính là Bạch Tranh."

Công Tôn tiên sinh biến sắc: "Cái gì? Nàng là Bạch Tranh, vậy Lục Nguyên chẳng phải..."

Bọn họ đã làm bao nhiêu việc để lôi kéo Miêu Vương, coi bọn người Miêu Cương như hoàng đế.

Tưởng rằng nắm chắc Miêu Cương, nào ngờ Lục Nguyên lại là cháu ngoại Miêu Vương!

"Chuyện này..." Công Tôn tiên sinh tức giận vỗ đùi, "Hừ!"

Tin tức Miêu Vương vào kinh, đánh Tuân Úc, hạ uy tướng phủ, là ngoại tổ của Lục Nguyên nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Cả kinh thành dậy sóng.

Đủ loại đồn đoán, Lục Nguyên lại một lần nữa trở thành tâm điểm.

Người đô đốc phủ đã quen, dù không có Miêu Vương, chủ tử của họ một mình cũng thường xuyên gây sóng gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-219-tat-vao-mat-tuong-quoc-ho-tuan.html.]

Khác biệt là lần này, đô đốc phủ không đơn độc đối mặt.

Tin tức cũng nhanh chóng truyền đến hoàng cung.

Thái thượng hoàng nghe xong báo cáo, dừng bút lông: "Biết rồi, lui ra."

"Vâng."

Tiểu thái giám cung kính lui ra.

Phúc công công kinh ngạc, tự mình đi dò la.

"Thái thượng hoàng, là thật."

Miêu Vương thật sự đánh Tuân Úc! Miêu Vương thật sự là ngoại tổ của Lục Nguyên!

Đột nhiên, thái giám báo: "Bệ hạ, vệ sĩ Miêu Vương cầu kiến."

Thái thượng hoàng nói: "Tuyên."

Nguyễn Linh và Nguyễn Thanh là anh em sinh đôi. Nguyễn Thanh đến tướng phủ tặng "quà", Nguyễn Linh cũng mang đến cho Thái thượng hoàng một món quà lớn từ Miêu Cương.

Thái thượng hoàng nhớ lại chuyện Miêu Vương đánh Tuân Úc thừa sống thiếu chết, dừng một chút, nhìn chiếc hòm lớn hỏi: "Trong này chứa gì? Chẳng lẽ cũng là con trai nào của trẫm?"

Nếu ông nhớ không nhầm, mình cũng suýt g.i.ế.c Lục Nguyên.

Nguyễn Linh chắp tay: "Thái thượng hoàng nói đùa, Miêu Vương và đô đốc phủ một lòng trung thành! Đây là lễ vật quý Miêu Cương kính tặng!"

Thái thượng hoàng gật đầu với Phúc công công.

Phúc công công mở nắp hòm.

Nguyễn Linh nói: "Mười cây linh chi đỏ, mười nhân sâm vương, mười hộp đoạn cốt cao, mười viên độc giải đan, mười bình trú nhan hoàn, một đôi lan Thiên Nhật Túy, một viên Thiên Hương Đậu Khấu."

Nghe đến cuối, Phúc công công hít một hơi, ngay cả Thái thượng hoàng cũng biến sắc.

Những thứ đầu đã cực kỳ quý hiếm, không ngờ còn có Thiên Nhật Túy và Thiên Hương Đậu Khấu.

Hai thứ này là kỳ hoa dị thảo của Miêu Cương, Thái thượng hoàng làm vua nhiều năm cũng lần đầu thấy.

Miêu Cương quy phục triều đình đã lâu, đến giờ mới chịu dâng lên, không cần nói cũng biết là để nâng mặt cho Lục Nguyên.

Thái thượng hoàng cảm thán: "Miêu Vương có tâm."

Nguyễn Linh nói: "Miêu Vương bảo hạ thần chuyển lời, Thái thượng hoàng cuối cùng cũng sinh được đứa con tử tế."

"Cuối cùng"? Chẳng phải ý nói những đứa khác đều vô dụng sao?

Dù là sự thật, nhưng ông không cần mặt mũi à?

Thái thượng hoàng nhịn vì món quà lớn: "Ngươi về bảo Miêu Vương, có thời gian vào cung, trẫm cho gặp Hy Nhi."

Nguyễn Linh đáp: "Gặp rồi, còn ngồi tù cùng nhau."

Thái thượng hoàng: "..."

Lục Nguyên cả buổi chiều kiểm tra công việc của Tông Chính Hy, không bước ra khỏi phòng, nên không biết chuyện bên ngoài.

Khi đi ra cổng cung, phát hiện văn võ bá quan nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.

Hắn nhíu mày: "Trên mặt ta có gì sao?"

"Không, không có!"

Thượng thư bộ Hộ chạy mất dép.

Lục Nguyên biết mình danh tiếng không tốt, các đại thần sợ hắn, nhưng sợ đến mức này có hơi quá?

"Dương các lão."

"Ho... ho... lão phu trên có mẹ già tám mươi, dưới có cháu nhỏ ba tuổi, xin cáo lui trước!"

Dương các lão một tay giữ mũ, một tay vén áo bỏ chạy.

"Chuyện gì thế?"

Lục Nguyên khó hiểu nhíu mày, hai tay chắp sau lưng, đường hoàng rời hoàng cung.

"Cháu ngoại!"

Miêu Vương như ma hiện, đột nhiên từ lối nhỏ bước ra.

Lục Nguyên dừng bước, lạnh giọng hỏi: "Ông đến làm gì?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Miêu Vương chắp tay sau lưng, ho giọng: "Đón cháu tan triều."

Lục Nguyên quay mặt: "Ta không phải trẻ con, tan triều còn cần người đón."

Miêu Vương nhìn lên trời, do dự một chút, lấy ra thứ giấu sau lưng, miễn cưỡng đưa cho hắn, như dụ Bảo Châu: "Kẹo hồ lô!"

Loading...