Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 238: Bảo Vệ Phu Quân
Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:21:25
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nguyên đã có một giấc mơ dài suốt đêm.
Trong mơ, anh thấy mình trở về những ngày tháng ở phủ Tể tướng, ngồi kể lể với ai đó về những nỗi oan ức mình từng chịu đựng.
Điều buồn cười là, anh biết rõ mình đang mơ.
Bởi chỉ trong giấc mơ, anh mới dám cảm thấy tủi thân. Một khi mở mắt, anh thậm chí không có quyền nghĩ đến chuyện đó.
Khi Lục Nguyên tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.
Anh phát hiện mình không thể cử động, toàn thân bị bọc trong lớp lụa mỏng mềm mại, như một cái kén tằm.
Không chỉ vậy, dường như anh còn đang nằm trong vòng tay ấm áp, thơm tho của ai đó. Một đôi tay trắng ngần như ngó sen ôm lấy anh, cằm của người đó tựa lên trán anh, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên má, khiến anh liên tưởng đến làn gió xuân dịu dàng thổi qua dưới ánh mặt trời.
Lông mi Lục Nguyên khẽ rung.
Mạnh Thiến Thiến nhận ra động tĩnh nhỏ ấy, lập tức tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn anh nhưng vẫn không buông tay.
"Tỉnh rồi à?"
Cô khẽ hỏi, đưa tay sờ lên trán anh. "Không sốt nữa rồi. Đêm qua ngươi phát bệnh hàn, làm ta sợ c.h.ế.t đi được. Lần sau không được uống rượu xong lại đi tắm nước lạnh, nội nhiệt không thoát ra được, lại còn khiến hàn khí xâm nhập vào kinh mạch, ngươi đã mắc bệnh hàn nhiều năm, cơ thể làm sao chịu nổi? Sao ngươi không sớm nói với ta về bệnh tình của mình?"
Trước đây, cô đâu có nhiều lời như vậy, trừ khi đang nịnh nọt.
Lục Nguyên mở miệng rồi lại đóng.
Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Lục Nguyên thấp giọng: "Đêm qua..."
Mạnh Thiến Thiến lập tức chắc nịch: "Đêm qua ngươi không nói gì cả, không nói mê, một câu cũng không!"
Lục Nguyên: "..."
Anh nhắm mắt, gạt đi hình ảnh mình như một đứa trẻ lảm nhảm trong đầu, cố gắng chôn chặt sự xấu hổ xuống đáy lòng: "Ai đưa ta về phòng?"
Ký ức cuối cùng của anh là lúc đang tắm, cảm thấy nóng bức, sau đó là một cơn lạnh buốt, rồi mất ý thức. Khi tỉnh lại, mọi thứ đã như bây giờ.
Mạnh Thiến Thiến chớp mắt nhìn anh trong lòng mình.
Lục Nguyên đỏ mặt: "Là ngươi?"
"Ừ." Mạnh Thiến Thiến gật đầu, chỉ vào anh. "May mà ta đến sớm, không thì ngươi đã c.h.ế.t đuối trong bồn tắm rồi. Quần áo cũng là ta mặc cho ngươi đấy. Đêm qua ngươi lúc nóng lúc lạnh, đổ mồ hôi nhiều lắm, phải thay mấy bộ liền."
Lục Nguyên mặt tái mét: "Vậy ngươi đã..."
Phiêu Vũ Miên Miên
Mạnh Thiến Thiến nhướng mày, ý tứ sâu xa: "Ừ."
Lục Nguyên quay mặt đi: "Sao ngươi dám... Sao không đánh thức ta?"
Mạnh Thiến Thiến bĩu môi: "Ôi giời, còn nói muốn động phòng với ta nữa, nhìn vài cái đã không vui rồi. Hóa ra ngươi nói động phòng chỉ là giả thôi à!"
Lục Nguyên lạnh lùng nhìn cô: "Mạnh Tiểu Cửu, ngươi bây giờ thật là quá đáng!"
Mạnh Thiến Thiến lập tức hạ giọng: "Tiểu Cửu không dám, Tiểu Cửu biết lỗi."
Cả nhà cô ba đời cũng không tìm ra ai mềm yếu như cô, Lục Nguyên có giận cũng không biết trút vào đâu.
"Buông ra."
Anh lạnh lùng ra lệnh.
"Ừ." Mạnh Thiến Thiến rút tay khỏi cổ anh, cánh tay đã tê cứng vì để anh gối quá lâu.
Lục Nguyên động đậy, không hiểu cô quấn thế nào mà anh không thể thoát ra được.
Anh nghiêm giọng: "Cởi lụa ra."
Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Đại Đô đốc muốn động phòng à?"
Lục Nguyên giật giật thái dương: "Mạnh Tiểu Cửu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-238-bao-ve-phu-quan.html.]
Mạnh Thiến Thiến vội vàng: "Tiểu Cửu biết lỗi rồi! Đại Đô đốc vừa lên cơn hàn, người còn yếu, không nên động phòng đâu."
Lục Nguyên mặt đen lại: "Ngươi nói ai yếu?"
Mạnh Thiến Thiến lập tức sửa: "Ta yếu, ta yếu!"
Tỉnh táo khó chiều quá, đêm qua ngoan lắm, bảo gọi chị thì gọi chị, bảo gọi tiên nữ thì gọi tiên nữ, ăn kẹo hồ lô cũng biết nhường ta trước.
Mạnh Thiến Thiến tháo từng lớp lụa quấn quanh người Lục Nguyên.
Lục Nguyên ngồi dậy, nhìn thấy vô số que kẹo hồ lô trên sàn, nhíu mày: "Mạnh Tiểu Cửu, đêm qua ngươi ăn bao nhiêu kẹo hồ lô thế?"
Mạnh Thiến Thiến: "..."
**
Đế hậu đại hôn, triều đình nghỉ ba ngày.
Lục Nguyên không phải lên triều, nhưng Mạnh Thiến Thiến là mệnh phụ, phải vào cung bái kiến hoàng hậu.
Trước khi đi, cô tìm gặp Sảnh quản sự, hỏi về tình hình sức khỏe của Lục Nguyên.
"Ta có một việc không hiểu, Yên nương tử thông y thuật, Đô đốc phủ cũng không thiếu xích chi linh, sao bệnh tình của ngài vẫn chưa khỏi? Có phải ngài không nhờ Yên nương tử chữa trị?"
Sảnh quản sự thở dài: "Đại Đô đốc không nói bệnh tình của mình cho Yên nương tử biết. Tính cách của ngài, thiếu phu nhân cũng hiểu, ngài đề phòng rất cao, không dễ dàng tin tưởng ai, ngay cả tôi cũng phải nhiều năm sau mới biết."
Mạnh Thiến Thiến gật đầu, đúng là phong cách của Lục Nguyên.
Sảnh quản sự tiếp tục: "Sau khi phu nhân nhận ra tình trạng sức khỏe của Đại Đô đốc không tốt, bà đã mời một lương y từ Miêu Cương về kinh. Mấy năm nay, người đó luôn chữa trị cho Đại Đô đốc."
Mạnh Thiến Thiến nghi hoặc: "Mấy năm rồi vẫn chưa khỏi hẳn?"
Sảnh quản sự đau lòng: "Thiếu phu nhân không biết, Đại Đô đốc những năm ở tướng phủ chịu nhiều khổ cực, bệnh hàn chỉ là một phần, trên người ngài còn vô số tật bệnh khác, ngay cả lương y cũng thốt lên rằng ngài sống đến nay thật không dễ."
Mạnh Thiến Thiến chợt hiểu: "Thì ra là vậy."
Bệnh hàn của cô nhẹ, lại không có tật bệnh gì khác, nên uống vài thang thuốc là khỏi. Nhưng cơ thể Lục Nguyên bị tàn phá quá nặng, thuốc nào cũng có độc, với người thường, ba phần độc có thể chịu được, nhưng với anh, đó có thể là án tử.
"Vậy mà ngài còn luyện võ."
Như thế chẳng phải càng hại thân sao?
Sảnh quản sự cúi đầu, thở dài: "Nếu có thể, ai muốn tự rút ngắn tuổi thọ của mình? Nhưng khi ấy, Đại Đô đốc không có lựa chọn."
Mạnh Thiến Thiến nghiêm mặt: "Từ nay về sau, ta sẽ cho ngài có lựa chọn."
Sảnh quản sự nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô.
Mạnh Thiến Thiến mặc trang phục đoan trang nhất, nhưng lại nói ra lời lẽ kiêu hãnh nhất.
Nhưng thay vì kinh ngạc, trong mắt ông lộ rõ vẻ "cuối cùng cũng đến lúc này".
Mạnh Thiến Thiến bình thản trước phản ứng của ông: "Sảnh quản sự, lúc đó ngài chọn ta, chính là hy vọng ta có thể giúp Đại Đô đốc một tay phải không?"
Bị bóc mẽ, Sảnh quản sự không hề ngượng ngùng, ông thành thật cười: "Không phải hy vọng, mà là tin tưởng. Tôi không có bản lĩnh gì khác, duy nhất giỏi nhìn người."
Mạnh Thiến Thiến lại hỏi: "Chuyện tam thúc ta đánh nhầm người cũng là do ngài sắp đặt phải không?"
Nếu không phải tam thúc đánh nhầm Lục Nguyên thành Lục Lăng Tiêu, làm sao có chuyện sau này "đền" cô cho Lục Nguyên?
Sảnh quản sự thành thật thừa nhận: "Đúng là do tôi sắp đặt, lợi dụng Mạnh tam gia, tôi có lỗi, ngày khác nhất định tự mình đến tạ tội."
Mạnh Thiến Thiến lạnh giọng: "Không cần tạ tội, nhưng ta không thích bị người khác tính toán."
Sảnh quản sự chắp tay: "Tôi xin hứa với thiếu phu nhân, sẽ không có lần sau. Nhưng, tôi có thể hỏi thiếu phu nhân một câu không?"
"Cứ nói."
"Nếu lúc đó Mạnh tam gia đính hôn với người khác, thiếu phu nhân có bằng lòng gả đi không?"
Mạnh Thiến Thiến dừng lại, sau đó trả lời: "Không."
Thiến Thiến: Phu quân của ta, ta tự bảo vệ.