Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 267: Không Có Ván Nào Nàng Không Thể Thắng
Cập nhật lúc: 2025-04-15 08:57:29
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?
Người đàn ông thâm sâu khó lường này, bày mưu tính kế dụ nàng đến đây giữa đêm khuya, chỉ để đánh cược may rủi?
Mạnh Thiến Thiến luôn cảm thấy ván cược không đơn giản như nghe qua.
– "Lấy bao nhiêu cũng được? Không lấy thì sao?"
Nam tử đáp:
– "Không thể không lấy, cũng không thể lấy hết, trong hộp ít nhất phải còn một quân."
Nghĩa là không có trường hợp hòa.
Con đường lấy hết 20 quân một lần của Mạnh Thiến Thiến đã bị chặn.
– "Còn gì nữa không?"
Nam tử nói:
– "Còn một điều nữa là phải nói thật, không được nói dối."
Không được nói dối, đây là quy củ gì?
Dù có nói dối, đối phương liệu có thật sự biết không?
Nam tử bổ sung:
– "Mỗi người có một lần từ chối trả lời, nhưng sẽ bị trừ một quân của mình."
Từ chối chỉ bị trừ một quân, cái giá có vẻ không lớn.
Nhưng nếu đúng vào quân cuối cùng mà không trả lời được, chắc chắn sẽ thua.
Vì vậy, cơ hội từ chối này, hoặc không dùng, hoặc dùng sớm.
Mạnh Thiến Thiến hỏi:
– "Nói dối và bị lấy hết quân, cái nào thua nhanh hơn?"
Nam tử đáp:
– "Nói dối."
Mạnh Thiến Thiến nhìn thẳng vào mắt hắn:
– "Được, ta đánh với ngươi. Ai sẽ là người thứ ba?"
Nam tử liếc nhìn Bạch Ngọc Vi:
– "Vốn định để người của ta làm, nhưng Bạch tiểu thư đã đến, không ngại mời nàng làm người thứ ba nhé?"
Mạnh Thiến Thiến:
– "Được."
Bạch Ngọc Vi trừng mắt với Mạnh Thiến Thiến, muốn nói đồng ý hay không là quyền của ta, nhưng trước kẻ địch không được nội chiến, đạo lý này nàng hiểu.
Nàng với tay lấy dải vải đen trên khay.
– "Khoan đã." Mạnh Thiến Thiến chặn tay nàng, nói với nam tử, "Đồ của ngươi ta không yên tâm, tiểu muội, dùng dải tóc của em."
Bạch Ngọc Vi bĩu môi, tháo dải tóc ra.
Nam tử nói:
– "Người của ta sẽ bịt mắt."
Hắn gọi một nữ vệ sĩ vào, bịt mắt cho Bạch Ngọc Vi.
Bạch Ngọc Vi tức điên, bịt chặt như vậy, hoàn toàn không nhìn thấy gì, muốn gian lận cũng không được!
Mạnh Thiến Thiến chọn quân đen.
Nam tử tỏ ra rất có phong độ:
– "Cầm quân đen đi trước, cô hỏi trước."
Mạnh Thiến Thiến lạnh lùng nói:
– "Đã là lấy mù, ai trước cũng như nhau, không cần giả bộ nhường nhịn."
Bạch Ngọc Vi nói:
– "Cô hỏi hắn xem trên đầu có bao nhiêu sợi tóc, hắn chắc chắn không trả lời được, hắn thua chắc!"
Nam tử cười nhìn Mạnh Thiến Thiến.
Mạnh Thiến Thiến cũng mỉm cười:
– "Như vậy chẳng phải rất vô vị sao? Tể tướng nắm giữ bao nhiêu Thập Nhị Vệ?"
Trong mắt nam tử thoáng chút kinh ngạc:
– "Ta tưởng cô sẽ hỏi ta là ai."
Mạnh Thiến Thiến thản nhiên nói:
– "Ngươi là ai không quan trọng, ngoài Tuân Dực ra, tất cả chỉ là chó săn của tể tướng."
Nam tử cười:
– "Bốn."
Mạnh Thiến Thiến thầm nhíu mày, ngoài Thìn Long, Mùi Dương và Hợi Trư, còn một người nữa?
Phiêu Vũ Miên Miên
Bạch Ngọc Vi nói:
– "Này, ngươi nói bốn là bốn? Nếu ngươi nói dối thì sao?"
Nam tử giơ tay:
– "Nếu các ngươi có bằng chứng chứng minh ta nói dối, có thể tuyên bố ta thua."
Bạch Ngọc Vi lạnh giọng:
– "Chúng ta đi đâu tìm bằng chứng?"
Nam tử cười:
– "Các ngươi không có bằng chứng, vậy ta không nói dối."
Bạch Ngọc Vi:
– "Ngươi—"
Mạnh Thiến Thiến chợt hiểu:
– "Hóa ra có thể như vậy, ta hiểu rồi, tiếp tục."
Nam tử nói:
– "Ta đã trả lời câu hỏi của cô, đến lượt lấy quân, ta lấy bốn quân."
Bạch Ngọc Vi sờ vào hộp cờ trộn lẫn mười quân trắng mười quân đen, mò mẫm đếm bốn quân đặt lên bàn.
Ba đen một trắng.
Mạnh Thiến Thiến mất ba quân đen.
Bảy đen chín trắng.
– "Thế nào rồi?" Bạch Ngọc Vi hỏi.
Mạnh Thiến Thiến bình tĩnh đáp:
– "Không tệ."
Nam tử cười một tiếng:
– "Đến lượt ta, binh thư của Thập Nhị Vệ nằm trong tay ai?"
Binh thư Thập Nhị Vệ không phải là binh pháp thông thường, mà là bí kíp huấn luyện Thập Nhị Vệ và Hắc Giáp quân, còn được gọi là truyền thừa của Hắc Giáp quân.
Nếu để Tuân tể tướng có được nó, hắn có thể xây dựng Hắc Giáp quân cho riêng mình.
Mạnh Thiến Thiến không thể không trả lời, vốn đã ít, bị trừ thêm một quân càng ít hơn.
Nhưng thành thật mà nói, bản thân nàng cũng không biết đáp án, ký ức của nàng không đầy đủ.
Mạnh Thiến Thiến nói:
– "Không nằm trong tay ai cả."
Nàng chọn nói dối, dù sao hắn cũng không có bằng chứng.
Nam tử thở dài, tiếc nuối:
– "Hình như cô đã lách được kẽ hở."
Mạnh Thiến Thiến nói với Bạch Ngọc Vi:
– "Bốn quân."
Bạch Ngọc Vi lấy ra hai đen hai trắng.
Năm đen bảy trắng.
Tiếp theo đến lượt Mạnh Thiến Thiến hỏi.
Nàng hỏi:
– "Thìn Long có điểm yếu gì trong tay tể tướng?"
Điều bất ngờ là, nam tử lại từ chối trả lời, tự lấy ra một quân trắng.
Năm đen sáu trắng.
Bạch Ngọc Vi hỏi:
– "Này, tại sao hắn thà mất một quân cũng không trả lời? Hắn có thể nói dối mà! Dù sao hắn cũng là kẻ vô lại!"
Mạnh Thiến Thiến nửa cười nửa không nhìn vào mắt nam tử:
– "Thìn Long ở Đô đốc phủ lâu như vậy, hắn nghi ngờ ta đã biết đáp án, cố ý hỏi lại. Nếu hắn nói dối, hắn thua. Nhưng nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, nếu ta đang giả vờ, hắn nói thật, thì thật sự tiết lộ điểm yếu của Thìn Long cho ta."
Bạch Ngọc Vi chợt hiểu:
– "Vậy ván này, hắn buộc phải từ chối!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-267-khong-co-van-nao-nang-khong-the-thang.html.]
Mạnh Thiến Thiến gật đầu:
– "Đúng vậy."
Nam tử thở dài, nói với Mạnh Thiến Thiến:
– "Cô thông minh hơn ta tưởng, xem ra ta phải nghiêm túc hơn."
Mạnh Thiến Thiến không khách khí:
– "Cũng không cần phải giữ thể diện như vậy."
Nam tử méo miệng:
– "Đến lượt ta, Lục Nguyên có phải con trai của Sở vương không?"
Mạnh Thiến Thiến thầm giật mình.
Lục Nguyên... con trai Sở vương?
Sao hắn lại hỏi một câu hoang đường như vậy?
Quy tắc cho phép nói dối, trừ khi hắn biết rõ thân thế Lục Nguyên, vì đã có bằng chứng.
Nhưng câu trả lời chỉ là "có" hoặc "không", nàng vẫn có 50% cơ hội đoán đúng.
Nếu là tay cờ b.ạ.c chính hiệu, có lẽ sẽ làm vậy, nhưng hắn rõ ràng không phải.
Một người thông minh sẽ không thích đánh cược, họ muốn tính toán không sai sót.
Vậy chỉ còn một khả năng khác, hắn chỉ nghi ngờ, muốn từ nàng hỏi ra đáp án.
Nàng có thể nói dối bằng miệng, nhưng hắn sẽ từ biểu cảm và giọng điệu của nàng để phán đoán thật giả.
– "Phải."
Mạnh Thiến Thiến ánh mắt lóe lên trả lời.
Cứ đoán mò đi!
Bạch Ngọc Vi đã bị hai người này làm cho hoa mắt, hoàn toàn không phân biệt được họ nói thật hay giả.
Mạnh Thiến Thiến gọi năm quân.
Nhưng không may, Bạch Ngọc Vi lấy ra bốn đen một trắng.
Một đen năm trắng.
Nàng chỉ còn một quân đen cuối cùng.
Nam tử không nhịn được cười:
– "Xem ra Dần Hổ vệ tối nay vận khí không tốt, không biết chuyện còn tưởng Bạch tiểu thư là tiểu muội của ta."
Bạch Ngọc Vi nghe vậy, lập tức hoảng hốt, sờ vào Mạnh Thiến Thiến:
– "Có chuyện gì vậy? Ta... ta lấy hết quân đen của chị rồi sao?"
Mạnh Thiến Thiến nhìn vào hộp cờ:
– "Không, em lấy rất tốt, đúng như ta muốn."
Nam tử cười:
– "Cũng không cần phải gồng."
Mạnh Thiến Thiến nhìn nam tử:
– "Câu hỏi cuối cùng của ta, ngươi có để ta thắng không?"
Nam tử sững sờ.
Chợt nhận ra điều gì đó, nụ cười chiến thắng đóng băng trên môi.
Nếu hắn trả lời "có", để đảm bảo câu trả lời chắc chắn đúng, hắn buộc phải chịu thua, bằng không hắn đã nói dối.
Nói dối là thua lớn nhất.
Nếu hắn trả lời "không", hắn phải đảm bảo Bạch Ngọc Vi tiếp theo nhất định lấy quân đen.
– "Cơ hội từ chối của ngươi đã dùng rồi, theo luật ngươi phải trả lời."
Mạnh Thiến Thiến vừa nói, ngón tay khẽ động, lộ ra một cây kim bạc, "Tiểu muội, ta là truyền nhân Quỷ Môn Thập Tam Châm."
Bạch Ngọc Vi ngẩn người, chợt hiểu:
– "Ta hiểu rồi! Lỗ kim, lỗ kim..."
Nàng bắt đầu tìm quân cờ có lỗ kim trong hộp.
Nam tử biến sắc:
– "Cô gian lận!"
Mạnh Thiến Thiến giơ tay:
– "Ta gian lận chỗ nào? Ta có nhắc nàng lấy quân nào không?"
Nam tử nói:
– "Cô làm giả quân cờ!"
Mạnh Thiến Thiến vô tội:
– "Khi ta hỏi luật, ngươi cũng không nói không được động vào."
Bạch Ngọc Vi hai tay đè lên quân cờ, phấn khích nói:
– "Ta sờ thấy rồi! Vị công tử này, ngươi muốn lấy mấy quân? Nhắc nhở ngươi, không thể lấy hết, nhưng cũng không thể không lấy!"
Nam tử nghiến răng:
– "Lấy mấy quân còn khác gì nhau? Mạnh Tiểu Cửu, cô thắng rồi!"
Mạnh Thiến Thiến mỉm cười:
– "Ý ngươi là ngươi chịu thua? Ta thắng ngươi, ngươi sẽ không thất hứa chứ?"
Nam tử nghiêm mặt:
– "Tuân Thất ta thua là thua!"
– "Ồ."
Mạnh Thiến Thiến khẽ nhếch môi, "Tiểu muội, đưa quân đen cho hắn."
Bạch Ngọc Vi đưa cho nam tử một quân cờ, nhưng hoàn toàn không phải quân đen, mà là quân trắng.
Nam tử giật mình.
Mạnh Thiến Thiến nhún vai:
– "Ta không làm giả, vừa rồi chỉ là lừa ngươi, nhưng ngươi đã tự miệng nhận thua, sẽ không nuốt lời chứ?"
Nam tử suýt nữa phun máu.
Hóa ra lúc nãy nàng hỏi "ý ngươi là ngươi chịu thua", "thua" và "ngươi chịu thua", một chữ khác nhau, trong lúc cảm xúc cực kỳ kích động sẽ không nhận ra khác biệt.
Nhiều nhất chỉ là diễn đạt không chuẩn.
Thêm vào đó câu nói khích tướng sau đó, triệt để xóa đi khoảng trống suy nghĩ.
Những lời tưởng như vô tâm của nàng, thực ra đều có bẫy.
Hắn thua, là do tự nhận.
– "Oa! Thật sự thắng rồi!" Bạch Ngọc Vi hào hứng giật dải băng ra, "Ta giỏi chứ! Ta phối hợp hoàn hảo chứ! Ta lập tức đoán ra kế sách của chị!"
Mạnh Thiến Thiến không tiếc lời khen:
– "Tiểu muội giỏi lắm, nhờ có tiểu muội chúng ta mới thắng."
Không phải nịnh, mà đúng là lúc quan trọng Bạch Ngọc Vi đã hiểu ý nàng.
Bạch Ngọc Vi cảm thấy vô cùng thành tựu!
Nàng đã giúp được việc, đã góp sức!
Nhà này không thể không có tiểu gia hỏa, mà cứu tiểu gia hỏa không thể thiếu nàng.
Làm tròn số, nhà này, không có nàng sẽ tan!
Sắc mặt nam tử trở nên vô cùng khó coi, hắn cười gằn nhìn Mạnh Thiến Thiến:
– "Cô gian lận như vậy, không sợ ta nuốt lời sao?"
Mạnh Thiến Thiến thẳng thắn thừa nhận:
– "Sợ. Ngươi có 50% khả năng nuốt lời, ngay từ đầu ta đã biết, dù ta thắng ngươi, ta cũng chỉ có 50% cơ hội cứu con. Nhưng nếu ta không dốc toàn lực thắng ngươi, ta thậm chí không có cơ hội này."
Sát khí của nam tử dần tan biến, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài:
– "Mạnh Tiểu Cửu, cô là đối thủ đáng nể, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao nghĩa phụ nhất định phải trừ khử cô, không phải để đánh gục Lục Nguyên, mà là Lục Nguyên có cô, thật sự có tư chất đọ sức với nghĩa phụ."
Bạch Ngọc Vi vô cùng kinh ngạc hỏi:
– "Ngươi cũng là nghĩa tử của Tuân tể tướng? Hắn rốt cuộc có mấy con trai vậy?"
Tuân Thất cười:
– "Ta xếp thứ bảy, là con trai thứ bảy của tể tướng, cũng là út. Nhị ca là Thìn Long, tam ca là Tuân Dực, Lục Nguyên là tứ ca."
Bạch Ngọc Vi hỏi:
– "Nhiều con trai như vậy, đại ca, ngũ ca, lục ca đâu?"
Tuân Thất không trả lời, mà nói với Mạnh Thiến Thiến:
– "Con cái nghĩa phụ ta, ai nấy đều có bản lĩnh, vốn không định cho tất cả về kinh, nhưng ai ngờ Lục Nguyên lại trở thành khúc xương khó nhằn?"
Lời này nghe sao giống như đang nhắc nhở nàng phải cẩn thận?
Mạnh Thiến Thiến không động sắc, chớp mắt nói:
– "Ta muốn gặp con gái ta."
Tuân Thất đáp:
– "Được."