"Này, huynh đệ quan sai, để ta bói cho ngươi một quẻ, nếu đoán trúng, ngươi trả lại la bàn cho ta."
"Ta không tin."
"Không tin thì hỏi hắn."
Cơ Ly chỉ vào Tỵ Xà đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, "Hắn là Tỵ Xà, không bao giờ nói dối."
Quan sai không động lòng.
Một quan sai khác bước tới: "Tối nay ta định đến sòng bạc, ta nên đặt lớn hay nhỏ?"
Cơ Ly cười: "Tối nay vận đen đeo bám, ta khuyên ngươi đừng đánh bạc."
"Ngày mai thì sao?"
"Ngày mai cũng không xong."
"Ngày kia?"
Cơ Ly lắc đầu thở dài: "Tiểu huynh đệ, đời ngươi không có vận đỏ cờ bạc, đánh là thua."
"Đúng mẹ nó rồi!"
Quan sai thứ hai nghiến răng, lục trong hành lý của Cơ Ly tìm ra la bàn phong thủy, đưa qua song sắt, "Có phải cái này không?"
"Chính nó!" Cơ Ly đón lấy la bàn, dùng tay áo âu yếm lau chùi, "Tiểu huynh đệ, dù không có vận cờ bạc, nhưng ba ngày tới ắt có vận đào hoa, nhớ đi xem hội hoa đăng."
Nói xong, Cơ Ly ngồi xuống cạnh Tỵ Xà, "A Xà, thế nào, ta thắng chứ? Ta đã nói sẽ lấy lại được la bàn."
Tỵ Xà lạnh nhạt: "Ta không đồng ý đánh cược với ngươi, với lại, đừng gọi ta A Xà."
Cơ Ly hỏi lại: "Vậy gọi gì? Lão Xà? Độc Xà? Thôi, chúng ta thân thiết thế này, gọi thế nghe xa lạ lắm, hay ngươi nói cho ta biết tên thật của ngươi đi. Thập Nhị Vệ ai cũng có tên, chỉ có ngươi mãi gọi Tỵ Xà, là ngươi mất trí nhớ, không nhớ tên mình, hay ngươi không thích cái tên đó?"
"Như ta đây không thích Dậu Kê, ta phong lưu tuấn tú thế này, sao có thể là gà được? Ban đầu ta rõ ràng muốn làm Thìn Long mà!"
Tỵ Xà nhắm mắt, không thèm đáp lại con gà lắm mồm này.
Cơ Ly nắm lấy cổ tay Tỵ Xà, lắc điên cuồng: "A Xà! Sao ngươi không nói nữa? Trả lời ta đi!"
Tỵ Xà bình thản như sư ngồi thiền: "Ngươi thật sự rất ồn."
Cơ Ly nổi giận: "Gà nào mà không ồn?!"
Tỵ Xà: "..."
Tỵ Xà điểm huyệt hắn.
"A Xà! Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại ám toán ta! Ngươi vô tâm vô phế—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-274-tu-coi-chet-tro-ve.html.]
Tỵ Xà lại điểm thêm huyệt câm.
Trong ngục cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tỵ Xà lại nhắm mắt.
Trong im lặng, kim la bàn của Cơ Ly chuyển động—
Cơ Ly trợn mắt cuồng loạn: Tỵ Xà, Tỵ Xà! Có người cũ đến! Mở huyệt cho ta mau!
Kim la bàn lần đầu rung lắc dữ dội như vậy.
Phiêu Vũ Miên Miên
Chuyện gì thế?
Ai đến vậy?
Sao la bàn phản ứng mạnh thế?
Đêm tối mịt mù, phòng giam hình bộ âm u tĩnh mịch.
Hợi Trư bị trói trên ghế.
Huyệt đạo của hắn sắp tự giải, vận công thêm chút nữa là thoát được.
Ý nghĩ vừa lóe lên, cửa sắt phòng tra tấn nặng nề mở ra.
Một nam tử cao lớn mặc áo choàng đen, từ từ bước vào.
Khí chất âm lãnh trên người hòa vào mùi m.á.u tanh trong phòng, khiến người ta như rơi vào địa ngục.
Hợi Trư lòng dạ căng thẳng, dù chưa thấy rõ mặt, nhưng đã dâng lên nỗi khiếp sợ.
"Ngươi là ai?"
Hợi Trư hỏi.
Người đó đi tới trước mặt Hợi Trư, nhìn xuống, rồi chậm rãi giơ tay đeo găng, gỡ chiếc áo choàng.
Một khuôn mặt nửa quen nửa lạ hiện ra.
Hợi Trư giật mình, sững sờ ba hơi thở, mới thốt lên: "Là ngươi..."
"Là ta."
Người đàn ông lấy ra chiếc mặt nạ che nửa mặt trái bị hủy hoại, "Chẳng phải ngươi luôn chờ ta sao?"
"Ha ha ha!"
Hợi Trư bỗng cười lớn, cười đến rơi nước mắt.
"Đúng vậy... ta chờ ngươi... nhưng ta tưởng sẽ không đợi được... ta tưởng tất cả chỉ là suy đoán... không ngờ ngươi thật sự còn sống..."