Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 320: Cuồng Nhiệt Như Lửa

Cập nhật lúc: 2025-04-18 14:21:59
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên nhìn nhau, vô cùng ăn ý buông rèm giường xuống.

Lục Nguyên vén chăn, Mạnh Thiến Thiến chui vào, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, cả quá trình mượt mà như mây trôi nước chảy.

Cánh cửa hé mở bị đẩy ra.

Mạnh Thiến Thiến nghe tiếng mở cửa, âm thầm nghiến răng: Cửa không khóa mà, vậy nàng trèo cửa sổ làm gì?

Bị lây từ thằng anh ngốc rồi!

Lúc này, Mạnh Thiến Thiến vẫn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng, cho đến khi giọng nói ngọt ngào kia lại vang lên: "Tam gia~ Nô gia làm món nhắm ngài thích nhất rồi."

Mạnh Thiến Thiến ngẩng đầu từ chăn, lập tức nhìn về phía Lục Nguyên.

Lục Nguyên không phát ra tiếng: Đây là sân viện của Lạc Tam!

Mạnh Thiến Thiến: Ừ, quên mất, hai người cứ tiếp tục.

Nàng lặng lẽ rút đầu lại.

Tỳ nữ đặt khay đồ ăn lên bàn, uốn éo đi đến giường, eo liễu mềm mại, lập tức đổ vào người Lục Nguyên.

Lục Nguyên túm lấy một cái gối, đẩy nàng xuống đất.

Tỳ nữ kêu "ối", ngay cả tư thế ngã cũng đầy vẻ đỏng đảnh và quyến rũ: "Tam gia, ngài làm sao vậy? Mấy ngày không gặp, sao vừa về đã đối xử lạnh nhạt với Lân Nhi thế? Nói đi, ngài có người bên ngoài rồi phải không?"

Lục Nguyên nhíu mày.

Sơ hở một ly, hỏi hết mọi chi tiết, chỉ quên chuyện riêng của Lạc Tam.

Lạc Tam không chỉ là tay nghiện rượu, mà còn là kẻ háo sắc.

Rượu có thể uống, nhưng đàn bà —

Mạnh Thiến Thiến búng vào huyệt eo hắn.

Lục Nguyên không kìm được mà rít lên.

Bằng trực giác phụ nữ, Lân Nhi nhận ra điều bất thường, lập tức đứng dậy, xắn tay áo: "Lạc Tam, trong chăn ngươi giấu ai?"

Không đợi Lục Nguyên trả lời, Lân Nhi đã nhìn thấy đôi hài thêu trên đất.

"Được lắm, Lạc Tam! Lúc dụ ta về phủ, ngươi hứa gì? Ngươi nói sau khi xong việc sẽ cưới ta, cả đời chỉ có mình ta!"

"Ta làm tỳ nữ, ngươi tưởng ta thật là tỳ nữ sao?"

"Nói đi! Con tiện nhân nào? Hương Liên ở Di Hồng Viện, hay Đỗ Quyên ở Xuân Hồng Lâu? Không lẽ là Kim Mẫu Đơn ở Lầu Vạn Hoa?"

"Hôm nay, ta phải lột da hai người—"

Lân Nhi nhặt chiếc hài lên, giận dữ vung về phía Lục Nguyên và Mạnh Thiến Thiến trong lòng hắn.

Mạnh Thiến Thiến mơ cũng không ngờ, nửa đêm thăm chồng lại gặp chuyện này.

Lạc Tam cố tình không nhắc nhở hai người chứ gì?

Nàng chỉ cướp đồ của hắn thôi mà, cần phải trả thù thế này sao?

Đế hài của Lân Nhi sắp chạm mặt Lục Nguyên, hắn nhanh như chớp lấy ra một xấp ngân phiếu.

"Ta dễ bị mua chuộc thế sao?"

Lục Nguyên lại lấy ra một xấp nữa.

"Tam gia cứ vui vẻ."

"Tam gia, ta làm phiền rồi."

"Rượu thức ăn để trong phòng, có việc gọi ta."

Lân Nhi vui vẻ cầm ngân phiếu ra ngoài, không quên đóng cửa giúp hai người.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hai người thở phào nhẹ nhõm.

"Suýt nữa thì lộ." Mạnh Thiến Thiến vỗ ngực, "Sao ngươi nghĩ ra cách đó?"

Lục Nguyên nói: "Học từ mẹ ta."

Mạnh Thiến Thiến giơ ngón tay cái: "Không hổ là mẹ chồng ta!"

"Tam gia!"

Cửa lại mở ra.

Mạnh Thiến Thiến vội chui vào chăn.

Lục Nguyên lạnh nhạt hỏi: "Lại có việc gì?"

Lân Nhi chỉ thò đầu vào, cười ngượng: "Mấy đứa Thúy Vân, cần ta đuổi đi không?"

Lục Nguyên ném cho nàng một thỏi vàng.

Lân Nhi đỡ lấy, vui mừng nói: "Tam gia yên tâm, đêm nay nếu có một con muỗi cái bay vào, là lỗi của Lân Nhi!"

Lân Nhi ôm vàng và ngân phiếu, uốn éo về phòng.

Mạnh Thiến Thiến vén chăn, mặt đỏ bừng thở hổn hển: "Giờ thì không ai quấy rầy nữa chứ?"

Lục Nguyên nhìn gương mặt đỏ ửng và đôi môi hé mở của nàng, ho khan một tiếng, quay đi: "Đêm nay đừng đi gặp Thìn Long."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-320-cuong-nhiet-nhu-lua.html.]

"Tại sao?"

"Hắn ngủ rồi."

"Ừ."

Mạnh Thiến Thiến không nghi ngờ, ngồi dậy quạt quạt: "Nóng quá, mồ hôi nhễ nhại rồi."

Lục Nguyên nhắm mắt: "Mạnh Tiểu Cửu, đừng nói bậy."

Mạnh Thiến Thiến nghiêng đầu: "Ngươi không nóng sao?"

Yết hầu Lục Nguyên lăn một cái, mồ hôi như mưa chảy xuống đường nét quyến rũ của hắn.

Mạnh Thiến Thiến lấy khăn, nhẹ nhàng lau từ trán, đến má, rồi...

Lục Nguyên nắm lấy tay nàng, cầm lấy khăn: "Để ta tự lau."

Mạnh Thiến Thiến không chớp mắt nhìn hắn: "Ngươi ngại à?"

"Không."

Lục Nguyên vừa lau mồ hôi, vừa lạnh lùng đáp.

Hương thơm từ chiếc khăn quấn lấy khứu giác hắn, như ngón tay nàng đang vuốt ve cơ thể hắn.

Mạnh Thiến Thiến không trêu hắn nữa, cười nói: "Thấy ngươi không sao, ta yên tâm rồi."

Lục Nguyên hỏi: "Ngươi... rất lo cho ta?"

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc: "Tất nhiên rồi, tướng quốc già nua xảo quyệt, nếu nhận ra thân phận thật của ngươi, sợ rằng sẽ lập tức g.i.ế.c ngươi."

Lục Nguyên chính sắc: "Ta sẽ tìm đứa trẻ đó."

Mạnh Thiến Thiến thở dài: "Ta không phải vì đứa trẻ Thìn Long đang tìm mà lo cho ngươi."

Lục Nguyên suy nghĩ, nói: "Án của Sở gia liên quan đến tướng quốc, hơn mười năm trước nuôi phụ của Thìn Long bị Lâu Lan nhân và Thiên Cơ Các trả thù, sợ rằng tướng quốc cũng dính líu. Ta sẽ tìm ra chứng cứ tội ác của hắn. Ta ở tướng phủ nhiều năm, cũng không biết có mật thất, đủ thấy thứ bên trong kinh khủng thế nào."

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc nhìn hắn: "Ai hỏi những chuyện này? Ta lo cho ngươi, chẳng lẽ không thể chỉ vì ngươi là ngươi?"

Lục Nguyên không trả lời.

Mạnh Thiến Thiến sốt ruột.

Khi nàng nịnh hắn, hắn tin.

Khi nàng nói thật, hắn lại không tin.

Lục Nguyên nói: "Không còn sớm nữa, ngươi nên đi."

Mạnh Thiến Thiến ủ rũ: "Ừ."

Lục Nguyên hiểu rõ địa hình và bố trí thủ vệ của tướng phủ.

Hắn dễ dàng tránh được tầm mắt của thủ vệ, đưa Mạnh Thiến Thiến đến chân tường góc tây bắc.

Trong tường có một cọc gỗ thấp, đặt chân lên vừa đủ để trèo tường.

"Ta đi đây."

Mạnh Thiến Thiến nói.

"Ừ."

Lục Nguyên đáp.

Mạnh Thiến Thiến chậm rãi trèo lên tường, ba bước một lần ngoái lại.

"Ta thật đi đây."

"Ừ."

Mạnh Thiến Thiến nhảy xuống đất.

Một bức tường ngăn cách, cả hai đều không rời đi.

Đột nhiên, Mạnh Thiến Thiến lại trèo lên tường, thò đầu ra: "Mai ta lại đến thăm ngươi."

Lục Nguyên ngẩn người: "Ừ."

Mạnh Thiến Thiến hài lòng cười, lại nhảy xuống.

Nhưng một lúc sau, nàng lại thò đầu lên: "Tay Đỗ nương tử đã khỏi, ngươi có muốn ăn thịt kho tàu không? Ta mang đến cho ngươi."

"Không cần."

"Ừ."

Mạnh Thiến Thiến lần thứ ba nhảy xuống.

"Nhưng—"

Mạnh Thiến Thiến lại trèo lên.

Nhìn nàng trèo đến đỏ cả mặt, Lục Nguyên cuối cùng không nhịn được, đạp lên cọc gỗ, ôm lấy đầu nàng, hôn lên đôi môi nàng một cách cuồng nhiệt.

Không phải thoáng qua, cũng không phải chạm nhẹ.

Hắn phá bỏ mọi kiềm chế, ôm chặt nàng, hôn nàng say đắm và sâu lắng.

Ai đòi kiểu Pháp, kiểu Ý đây, mau nhận hàng đi!

Loading...