Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 418: Cha Con Lên Núi
Cập nhật lúc: 2025-04-19 18:41:48
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Kỳ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Người này là ai vậy?
Sao lại có thể nói năng lươn lẹo trước mặt phụ vương và hắn như thế?
Các mưu sĩ trong phủ hắn đều từng gặp, ít nhất cũng nghe danh, chưa từng có ai dám vô lễ với phụ vương và hắn như vậy.
Chẳng lẽ... đây không phải mưu sĩ bình thường, mà là do Minh vương hoàng thúc tiến cử cho phụ vương?
Lục Chiêu Ngôn khi còn ở Tần vương phủ chỉ là một người con thứ không được sủng ái, mẹ đẻ xuất thân hàn vi, thậm chí không đủ tư cách nuôi dưỡng hắn.
Hắn lớn lên bên cạnh Tần vương phi.
Các huynh đệ trong phủ đều khinh thường hắn, thường xuyên bắt nạt, chỉ có Minh vương nhỏ tuổi nhất luôn đi theo sau, gọi hắn là "nhị ca".
Vì vậy, nếu phải nói ai trong số huynh đệ có quan hệ đặc biệt với Lục Chiêu Ngôn, thì không ai khác ngoài Minh vương.
Đây cũng là lý do Minh vương sau khi vào hoàng thành liền trực tiếp ở lại Thái tử phủ.
Chính vì Lục Chiêu Ngôn yêu quý Minh vương, nên mưu sĩ do Minh vương tiến cử đều được hưởng đãi ngộ trọng vọng trong phủ.
Suy nghĩ một hồi, Lục Kỳ lại liếc nhìn phụ vương, thấy phụ vương không hề tức giận trước thái độ vô lễ của đối phương, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Phụ vương luôn dạy hắn phải lễ độ với người hiền tài, hắn tự nhiên không chỉ hứa suông mà còn thể hiện bằng hành động.
Hắn nhường chỗ cho Lục Nguyên.
Lục Nguyên không khách khí ngồi xuống giữa hắn và Lục Chiêu Ngôn.
Lục Kỳ nhíu mày.
Hoàng thúc rốt cuộc tìm mưu sĩ ở đâu vậy?
Bản lĩnh chưa biết, tính khí thật không nhỏ.
"Dám hỏi tiên sinh quý tính?"
Lục Kỳ kìm nén sự khó chịu, lịch sự hỏi.
Lục Nguyên khoanh tay, thản nhiên đáp: "Họ Lục."
Lục Chiêu Ngôn liếc nhìn Lục Nguyên.
Lục Kỳ ôn hòa hỏi: "Tiên sinh cũng họ Lục, thật trùng hợp."
Thiên hạ họ Lục không ít, không chỉ riêng hoàng tộc nhà Lương.
Nhưng được mang họ Lục, ít nhiều cũng có chút may mắn.
Chỉ có thể nói vị mưu sĩ trước mặt này quá may mắn.
Có lẽ chính nhờ họ của mình mà hắn được Minh vương hoàng thúc để mắt tới.
Lục Kỳ trong lòng không ngừng đánh giá giá trị của Lục Nguyên.
Còn Lục Chiêu Ngôn sau khi nghe họ của Lục Nguyên, cũng chỉ cho rằng hắn cố ý nói cho mình nghe, vẫn chưa từ bỏ ý định làm con mình.
Lục Kỳ lịch sự hỏi: "Không biết tiên sinh quen biết hoàng thúc từ khi nào?"
Lục Nguyên lạnh nhạt: "Hôm qua."
Lục Kỳ không thể tin nổi.
Chỉ một lần gặp mặt đã được hoàng thúc để mắt, tiến cử cho phụ vương?
Người này rốt cuộc có gì xuất chúng?
Lục Kỳ vẫn chưa nghĩ tới cái danh "con cố nhân" không thể lộ diện kia, bởi ngay cả hắn - hoàng tôn kỳ lân chính thức còn không dám hỗn xược trước mặt phụ vương, "con cố nhân" làm sao có gan?
Ngược lại, những mưu sĩ kiêu ngạo vì tài năng, Lục Kỳ đã gặp không ít.
Vị cao nhân ẩn cư hôm nay cũng là một trong số đó.
Lục Nguyên luôn không ưa Lục Kỳ, sau vài câu, Lục Kỳ cũng không tự chuốc nhục nữa.
Một canh giờ sau, xe ngựa đến chân núi ngoài cửa tây thành.
Đỉnh núi là ngôi Hộ Quốc Tự cũ, mười năm trước gặp hồng thủy nên đã di dời, giờ chỉ còn lại phế tích.
Vị cao nhân kia đã ẩn cư ở đây nhiều năm, Lương Đế tình cờ nghe được tin này, chỉ tiếc dù Lương Đế có mời thế nào, đối phương cũng không chịu xuất sơn, phò tá triều đình.
Lương Đế giao việc này cho Lục Chiêu Ngôn, một mặt là coi trọng hắn, mặt khác cũng hy vọng hắn tự thu phục được một viên tướng cho riêng mình.
Hôm nay người đánh xe là Tịch Phong.
Tịch Phong nhảy xuống xe, nói với Lục Chiêu Ngôn: "Điện hạ, xe không lên được, chỉ có thể đi bộ lên núi, thuộc hạ cõng ngài."
Nói xong, hắn ra hiệu vào bóng tối, lập tức có hai đại nội cao thủ khác xuất hiện.
Họ đến để cõng Lục Kỳ và Lục Nguyên.
Lục Chiêu Ngôn vén rèm, nhìn những ngọn núi trùng điệp, nói: "Không cần, chúng ta tự lên núi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-418-cha-con-len-nui.html.]
Nếu ngay cả chút thành ý này cũng không có, thì nói gì đến việc mời người xuất sơn?
Lục Kỳ xuống xe trước, đưa tay ra: "Phụ vương."
Lục Chiêu Ngôn vịn tay Lục Kỳ bước xuống.
Sau đó hắn quay lại nhìn Lục Nguyên.
Lục Nguyên lần này không làm khó dễ, cúi người bước xuống xe.
Hắn nhìn những bậc thang dài vô tận, thở dài: "Bậc thang dài thế này, chắc đi đến chiều mới tới."
Lục Chiêu Ngôn nghĩ đến thể trạng của hắn, nói: "Ngươi có thể nghỉ trên xe."
Lục Nguyên nói: "Không được, đã nói là phải đi theo ngươi."
Trong mắt Lục Kỳ lại lóe lên vẻ kinh ngạc.
Là ảo giác sao?
Quan hệ giữa phụ vương và hắn sao nghe có vẻ thân thiết?
"Lên núi thôi."
Lục Chiêu Ngôn không nói thêm.
Lương Đế có dặn, vị cao nhân kia không thích bị quấy rầy, Lục Chiêu Ngôn chỉ mang theo Tịch Phong, bảy người còn lại ở lại chân núi.
Mọi người bắt đầu leo núi.
Đi được một lúc, Lục Kỳ ngẩng đầu thấy đỉnh núi, cười nói với Lục Chiêu Ngôn: "Phụ vương, ngôi chùa không xa, chắc nửa canh giờ nữa là tới."
Lục Nguyên khẽ cười.
Lục Kỳ hỏi: "Lục tiên sinh không tin?"
Lục Nguyên nói: "Quận vương có nghe câu 'vọng sơn bão tử mã' chưa?"
Lục Kỳ đáp: "Chúng ta đang ở trên núi này rồi."
Lục Nguyên cười nhạt: "Xem ra quận vương ít leo núi, không biết những năm lưu lạc dân gian, quận vương ở đâu?"
Lục Kỳ điềm tĩnh đáp: "Nghe khẩu khí của tiên sinh, dường như không hài lòng với ta, không biết ta đắc tội chỗ nào?"
Lục Kỳ phản khách vi chủ, tưởng đối phương sẽ nói "quận vương thấy ta không hài lòng chỗ nào, đừng gán tội cho ta, ta không dám nhận".
Lục Nguyên: "Quận vương không đắc tội ta."
Lục Kỳ thầm nghĩ, quả nhiên như dự đoán.
Lục Nguyên: "Ta chỉ bình đẳng khinh thường tất cả những kẻ vô tri."
Lục Kỳ bị "vạn tiễn xuyên tâm": "..."
Mọi người xuất phát từ sáng sớm, đến trưa mới leo được nửa núi.
Tịch Phong là đại nội cao thủ, hơi thở vẫn đều.
Lục Chiêu Ngôn và Lục Kỳ thì thở hổn hển, mặt mày tái nhợt.
"Phụ vương... con đỡ ngài..."
Lục Chiêu Ngôn vẫy tay, ra hiệu không sao, bảo Lục Kỳ tự nghỉ lấy sức.
Hắn mệt đến mức không nói nổi, vô thức nhìn sang Lục Nguyên.
Nghĩ hắn vừa bị thương vừa mắc hàn chứng, chắc còn mệt hơn hai người.
Nhưng không ngờ, Lục Nguyên thậm chí không thở gấp chút nào, bình tĩnh không kém Tịch Phong.
Lục Nguyên nhận ra ánh mắt của Lục Chiêu Ngôn, bình thản đi tới, không nói hai lời cõng hắn lên lưng.
Lục Chiêu Ngôn giật mình.
Lục Kỳ cũng kinh ngạc.
"Ngươi..."
Lục Chiêu Ngôn nằm trên lưng Lục Nguyên, mở miệng, cố nén mệt mỏi nói: "Buông ta xuống."
Lục Nguyên cõng hắn leo núi: "Không phải ngươi bảo ta cõng sao?"
Lục Chiêu Ngôn nhíu mày: "Ta nào có nói thế?"
Lục Nguyên thản nhiên: "Ngươi vừa nhìn ta, không phải là muốn ta cõng sao?"
Dù cõng người, hắn vẫn đi trên núi như đi trên đất bằng, nhanh chóng bỏ xa Lục Kỳ.
Lục Nguyên nhướng mày: "Nói trước, đã cõng ngươi, ngươi chính là cha ta rồi."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ta không—"
Lục Nguyên thi triển khinh công, bật nhảy lên, lời từ chối của Lục Chiêu Ngôn bị gió thổi bay mất.