Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 419: Ân Cần
Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:56:39
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nguyên một mạch cõng Lục Chiêu Ngôn lên đỉnh núi.
Không biết Lục Nguyên có mệt không, chỉ biết Lục Chiêu Ngôn vừa xuống đất đã nôn thốc nôn tháo.
Trong chùa không có người, nhưng cách đó trăm bước có một khu vườn nhỏ với hai gian nhà tranh, xung quanh trồng nhiều cây dâu, phía đông là chuồng gà và chuồng lợn, phía tây là chuồng dê và chuồng bò.
Khu vườn được rào bằng hàng rào tre, cổng giữa cũng chỉ mang tính tượng trưng vì hàng rào chỉ cao đến thắt lưng.
Lục Nguyên lịch sự bước tới, gõ cổng.
"Xin hỏi, có ai ở nhà không?"
Hỏi xong, hắn không tiếp tục gõ mà kiên nhẫn đợi bên ngoài.
Khoảng nửa khắc sau, một tiểu mục đồng khoảng mười một, mười hai tuổi bước ra, mở cổng cho Lục Nguyên.
Lúc này Lục Chiêu Ngôn đã hồi phục chút sức lực.
Hắn lấy khăn lau mồ hôi trán, đứng dậy đi về phía tiểu mục đồng.
Tiểu mục đồng đảo mắt nhìn hai người, hỏi: "Hai vị từ hoàng thành tới phải không?"
Lục Chiêu Ngôn nhẹ giọng: "Đúng vậy."
Tiểu mục đồng suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Sư phụ nói hôm nay sẽ có quý khách từ hoàng thành tới, là một cặp cha con, có phải là hai vị không?"
Không đợi Lục Chiêu Ngôn trả lời, Lục Nguyên cười nói: "Sư phụ của cháu có người trong hoàng thành?"
Tiểu mục đồng lắc đầu, ánh mắt trong veo, không chút hoang mang trước câu hỏi của quyền quý, mà thành thật đáp: "Sư phụ ta tính toán được."
Lục Chiêu Ngôn cảm thán: "Quả nhiên là cao nhân, xin hỏi sư phụ cháu có nhà không?"
"Sư phụ vào núi rồi."
Biết họ sẽ đến mà vẫn vào núi, rõ ràng đối phương không muốn gặp.
Lục Chiêu Ngôn hỏi: "Không biết sư phụ cháu khi nào về?"
"Người không nói." Tiểu mục đồng đáp, "Hai vị cũng không cần đợi, sư phụ vào núi thường không có hẹn trước, sớm thì ba năm ngày, muộn thì nửa tháng mới về."
Lục Chiêu Ngôn hơi thất vọng.
Lục Nguyên khẽ nhếch mép, chỉ Lục Chiêu Ngôn: "Tiểu sư phụ, cha ta leo núi cả ngày mệt lắm rồi, có thể vào xin ngụm nước không?"
Tiểu mục đồng do dự.
Lục Nguyên lại nói: "Cháu cũng không muốn cha ta ngất trước cửa nhà cháu chứ?"
Tiểu mục đồng nhìn Lục Chiêu Ngôn.
Lục Chiêu Ngôn quả thật mặt mày tái nhợt, như sắp ngất.
Nhưng Lục Chiêu Ngôn không phải mệt, mà là bị Lục Nguyên cõng đến nôn mửa!
Tiểu mục đồng thấp giọng: "Nhưng hai vị cũng không được ngất trong nhà ta."
Lục Nguyên: "..."
Lục Nguyên nói: "Cha ta nghỉ một lát sẽ khỏe, cháu yên tâm, chúng tôi không lèo nhèo đâu."
Tiểu mục đồng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lục Nguyên, gật gật: "Trông anh không giống người lèo nhèo."
Lục Chiêu Ngôn nhìn Lục Nguyên, muốn nói lại thôi.
Tiểu mục đồng mở cổng, mời hai người vào vườn, chỉ bàn đá ghế đá: "Hai vị nghỉ ở đây nhé, trong nhà không có sự cho phép của sư phụ, ta không tiện mời vào."
Lục Nguyên cười gật đầu: "Đa tạ tiểu sư phụ."
Hai người ngồi xuống.
Tiểu mục đồng vào nhà pha trà.
Lục Nguyên nhắc nhẹ: "Có thể xin một chén trà nóng không?"
"Được."
Tiểu mục đồng thấy họ nóng bức, vốn định cho trà mát.
Tiểu mục đồng mang ra một chén trà nóng, một chén trà mát.
Lục Nguyên đặt trà nóng trước mặt Lục Chiêu Ngôn.
Lục Chiêu Ngôn: "Ngươi xin cho ta?"
Lục Nguyên đắc chí: "Sắp ngất đâu phải ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-419-an-can.html.]
Lục Chiêu Ngôn: ... Thủ phạm còn dám nói.
Tiểu mục đồng bưng trà xong liền đi làm việc riêng.
Lục Nguyên bắt đầu quan sát khu vườn.
Bày trí trong vườn rất đơn giản, ngoài bàn đá ghế đá, chỉ có một cái chum nước và ba cái giá rộng.
Phiêu Vũ Miên Miên
Mỗi giá chia làm ba tầng, mỗi tầng đặt một cái nong tre đan tròn.
Tiểu mục đồng đang bưng một cái nong, bận rộn làm gì đó.
Lục Nguyên hỏi: "Cây dâu xung quanh, cháu và sư phụ trồng à?"
Tiểu mục đồng vừa nhìn nong vừa đáp: "Ừ."
Lục Nguyên chân thành khen: "Lá dâu béo mượt thế này hiếm thấy lắm."
Lục Chiêu Ngôn lần đầu nghe ai dùng từ "béo mượt" để miêu tả lá dâu.
Hắn không hiểu nổi "con hoang" nửa đường xuất hiện này, rõ ràng mẹ hắn năm xưa ngoài việc thích trêu người bằng độc trùng gà con, đâu có nhiều mưu mô thế.
Lục Nguyên đứng dậy đi tới một cái giá, nhìn nong trên đó, cười nói: "Sư phụ cháu còn biết nuôi tằm nữa, nuôi tốt thật!"
Tiểu mục đồng ngẩng phắt đầu, kiêu hãnh sửa lại: "Là ta nuôi!"
Lục Nguyên làm bộ không biết gì: "Cháu nhỏ thế đã nuôi tằm giỏi vậy rồi? Nuôi bao lâu rồi?"
Tiểu mục đồng ưỡn ngực, nghiêm túc đáp: "Năm nay là năm đầu!"
Lục Nguyên giả vờ kinh ngạc: "Mới năm đầu! Cháu chẳng nuôi ra tằm vương sao?"
Nịnh đầm không nịnh đìa.
Tiểu mục đồng được khen vui vẻ, tai hơi đỏ, nói nhỏ: "Anh có muốn xem tằm của em không? Còn có mấy con to hơn nữa."
Lục Nguyên: "Cầu còn không được!"
Tiểu mục đồng dẫn Lục Nguyên đi xem tằm, Lục Nguyên thấy con nào khen con nấy, không trùng lặp, ngay cả kén tằm bình thường cũng được hắn khen như hoa.
Lục Chiêu Ngôn nghe mà choáng váng, không tin nổi cô gái thích dùng độc trùng gà con kia lại sinh ra đứa con vô liêm sỉ thế này.
Hắn lẩm bẩm: "Giống ai đây..."
Lục Nguyên cũng không ngờ mình nịnh ngọt dễ dàng thế.
Tiểu mục đồng giới thiệu xong con tằm cuối cùng, hắng giọng, nói với Lục Nguyên: "Sư phụ trước khi vào núi thường ra ruộng kiểm tra, người mới đi không lâu, nếu hai vị nhanh chân có thể gặp. Nhưng đừng nói là em nói, sư phụ không cho em tiết lộ tung tích với người ngoài."
Lục Chiêu Ngôn nhìn sâu vào Lục Nguyên.
Lục Nguyên nhếch mép: "Cha, đi chứ?"
Lục Chiêu Ngôn muốn đi cũng phải đưa Lục Kỳ cùng.
Nhưng tiểu mục đồng đã nói, nếu chậm nữa có lẽ sẽ lỡ cơ hội gặp sư phụ.
"Đa tạ tiểu sư phụ."
Lục Chiêu Ngôn cảm ơn.
Tiểu mục đồng tiễn hai người ra cửa, sống ẩn cư nơi đây, hắn thường gặp dân làng và khách đến thăm sư phụ, nhưng Lục Nguyên là người duy nhất bỏ công sức làm hắn vui như vậy.
Hắn hít sâu, hỏi Lục Nguyên: "Anh ơi, anh tên gì vậy?"
Lục Nguyên quay lại, thản nhiên đáp: "Cháu chỉ cần nhớ cha ta là thái tử Đại Lương là được."
Tiểu mục đồng gãi đầu, lẩm bẩm: "Quý nhân sư phụ nói, hóa ra là hoàng tộc Đại Lương."
Lục Chiêu Ngôn để Tịch Phong chăm sóc Lục Kỳ, Tịch Phong không nhận được mệnh lệnh cõng Lục Kỳ lên núi, nên nghiêm túc đi bên cạnh.
Lục Kỳ mỏi chân gãy cẳng, đưa mấy ánh mắt đầy ý nghĩa cho Tịch Phong.
Tịch Phong một cái cũng không thấy.
Lục Chiêu Ngôn và Lục Nguyên theo hướng tiểu mục đồng chỉ đi vào hậu sơn.
Nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Lục Nguyên và tiểu mục đồng, Lục Chiêu Ngôn hỏi: "Ngươi từng nuôi tằm?"
Lục Nguyên đáp: "Từng nuôi."
Lục Chiêu Ngôn tưởng hắn nuôi chơi, không ngờ nghe hắn thản nhiên nói tiếp: "Một trăm hai mươi con tằm cho một cân kén, ba cân kén rút được một cân tơ, năm cân tơ bán được một lạng bạc, một lạng bạc có thể không đói một tháng."
Lông mày Lục Chiêu Ngôn nhíu lại.
Hắn... từng đói sao?