Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 432: Lục Nguyên Làm Loạn
Cập nhật lúc: 2025-04-20 17:01:03
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Kỳ đứng đợi trong sân viện rất lâu, định đợi Hoàng đế Lương ra rồi tiễn ngài về cung.
Tiếc là Lục Kỳ đợi hết lần này đến lần khác, chỉ thấy một bát thuốc được mang vào phòng, còn Hoàng đế Lương thì mãi không chịu ra.
Tên kia lại giở trò gì nữa?
Muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này để giữ chân hoàng tổ phụ sao?
Hoàng tổ phụ nói một là một, hai là hai, từng tung hoành chiến trường, làm sao bị mắc kế khổ nhục thô thiển này?
Cậu thấy Tịch Phong từ phòng phụ vương đi ra, tiến về phòng tên kia, như định vào.
Nhưng Tịch Phong chỉ liếc nhìn qua cửa, lập tức lùi lại, đứng làm thần giữ cửa bên ngoài.
Lục Kỳ lại đợi thêm một lúc.
Dư công công bước ra.
Lục Kỳ vừa định gọi, Dư công công đã đi.
Ông ta đi lấy một bát mứt.
Lục Kỳ thật sự mê muội.
Hoàng tổ phụ... chẳng lẽ đang dỗ tên kia uống thuốc?
Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Không biết đợi bao lâu nữa, Dư công công cuối cùng cũng ra khỏi phòng, lần này là đi về phía cậu.
Lục Kỳ mắt sáng lên: "Hoàng tổ phụ chuẩn bị về cung rồi ạ? Cháu tiễn hoàng tổ phụ."
Dư công công ngượng ngùng liếc nhìn Lục Nguyên đang "làm mưa làm gió" trước mặt Hoàng đế Lương, mỉm cười nói: "Bệ hạ bảo lão nô ra xem ai đang chắn ánh sáng."
Lục Kỳ: "..."
Đậu Thanh Y tuy là sinh mẫu của Lục Kỳ, nhưng chưa được phong Thái tử phi, không được triệu kiến thì không thể gặp Hoàng đế Lương.
Nàng đành đến sân viện của Lục Kỳ chờ.
Đợi mãi không thấy Lục Kỳ, tưởng Hoàng đế Lương đang khảo hạch con trai mình.
Ngẩng đầu lên, Lục Kỳ đã về phòng.
Sắc mặt không được tốt.
Đậu Thanh Y vội bước tới hỏi: "Kỳ nhi, con sao thế? Hoàng tổ phụ khảo hạch, con không trả lời được? Đừng bận tâm, con là con trai duy nhất của phụ vương, hoàng tôn duy nhất của bệ hạ, yêu cầu với con tự nhiên phải nghiêm khắc hơn."
"Con không gặp được hoàng tổ phụ."
Lục Kỳ nói.
Đậu Thanh Y ngơ ngác: "Vậy... lúc nãy con ở—"
Lục Kỳ đáp: "Con đứng đợi bên ngoài."
Đậu Thanh Y: "Suốt?"
Lục Kỳ gật đầu, thần sắc ngưng trọng.
Đậu Thanh Y không tin nổi, lẩm bẩm: "Sao lại thế? Hôm nay con đâu có làm hoàng tổ phụ nổi giận."
Hoàng đế Lương là người nghiêm khắc, nhưng không phải lúc nào cũng nổi giận.
Lục Kỳ cảm thấy mẹ hiểu Hoàng đế Lương quá phiến diện.
"Mẹ, tên kia không đơn giản, lúc nãy hoàng tổ phụ ở trong phòng hắn, canh hắn rất lâu. Mẹ, liệu hắn có thật sự... là con ruột của phụ vương?"
Đậu Thanh Y nhíu mày: "Nếu là con ruột, sao lúc trước phụ vương không nhận, lại nói với con là con của cố nhân? Chuyện hôm nay rõ ràng là tiểu tử đó giở thủ đoạn, lợi dụng lúc phụ vương không có để lừa bệ hạ."
Phiêu Vũ Miên Miên
Lục Kỳ nghi hoặc: "Nhưng phụ vương luôn bảo vệ hắn, nếu không phải con ruột, sao phải bảo vệ?"
Đậu Thanh Y thản nhiên nói: "Phụ vương và mẹ hắn quan hệ không bình thường, có lẽ là người phụ vương từng thích. Phụ vương bảo vệ hắn là bất đắc dĩ, nếu không nhận, hắn sẽ phạm tội khi quân, bị c.h.é.m đầu. Phụ vương sao nỡ nhìn con trai người mình yêu c.h.ế.t trước mặt?"
Lục Kỳ cau mày: "Người phụ vương yêu? Không phải là mẹ sao?"
Đậu Thanh Y từ tốn nói: "Đàn ông, luôn không biết đủ, trái tim họ không chỉ dành cho một người."
Lục Kỳ nói: "Thật quá vô lý."
Đậu Thanh Y ngồi xuống ghế: "Con không được nói những lời này trước mặt phụ vương. Con là con ruột của phụ vương, người kế thừa giang sơn Đại Lương, con không được làm những việc mất thể diện."
Lục Kỳ thần sắc phức tạp: "Vậy cứ để hắn mê hoặc hoàng tổ phụ mãi sao? Con chưa từng thấy hoàng tổ phụ cưng chiều ai như thế."
Đậu Thanh Y nhấc chén trà: "Chỉ cần mẹ trở thành Thái tử phi, con sẽ là đích tử, hắn chỉ là con giả, làm sao vượt qua con? Hơn nữa sau lưng con còn có Thiên Cơ Các? Hắn có gì? Chỉ là một thường dân hèn mọn, con không cần hạ mình so đo với hắn."
Lục Kỳ trầm mặc.
Đậu Thanh Y dùng nắp chén khẽ gạt lá trà: "Con biết đàn ông sẽ nhớ nhung người phụ nữ nào không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-432-luc-nguyen-lam-loan.html.]
Lục Kỳ nói: "Con không biết."
"Người phụ nữ họ không thể có được." Đậu Thanh Y nói, "Có lẽ người phụ nữ đó đã chết, chỉ là trước khi c.h.ế.t tìm chỗ tốt cho con trai."
Lục Kỳ dừng lại: "Nhưng nếu bà ta còn sống? Nếu bà ta đến Thái Tử Phủ, sinh thêm con cho phụ vương..."
Đậu Thanh Y đặt chén trà xuống bàn: "Bên cạnh phụ vương, chỉ có thể là mẹ."
Nàng sẽ không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào bước vào Thái Tử Phủ.
Đêm khuya thanh vắng.
Lục Nguyên sau một buổi chiều làm loạn, cuối cùng cũng mệt, nằm trên chiếc giường đệm dày, chìm vào giấc ngủ.
Hoàng đế Lương không nỡ đánh thức hắn, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu.
Dư công công khẽ nhắc: "Đừng... đừng xoa nữa, hói rồi."
Hoàng đế Lương chép miệng, không nỡ rút tay về, hỏi Dư công công: "Trẫm đối với Kỳ nhi cũng tốt như vậy sao?"
Dư công công: "... Bệ hạ đối với hai hoàng tôn đều tốt."
Hoàng đế Lương gật đầu: "Trẫm cũng thấy, trẫm không thiên vị."
Dư công công: Vâng vâng, ngài không thiên vị, ngài chỉ muốn bỏ hoàng tôn này vào túi mang về cung.
"Trẫm..."
"Bệ hạ."
Hoàng đế Lương nuốt lời, đứng dậy nói: "Ba ngày nữa trẫm sẽ đến thăm hắn."
Hoàng đế Lương ra khỏi phòng.
Lục Chiêu Ngôn và Minh Vương đang đợi trong sân.
Lục Chiêu Ngôn khoanh tay: "Cung tống phụ hoàng."
Hoàng đế Lương "ừ" một tiếng.
Minh Vương với khuôn mặt bị dép đánh sưng vếu: "Cung tống..."
Hoàng đế Lương đi rồi.
Minh Vương muốn khóc: Tạo nghiệp thật, sao hắn lại kết thù với tiểu tử kia? Hắn bị thất sủng trước mặt phụ hoàng rồi—
Đậu Thanh Y và Lục Kỳ đợi ở vườn hoa nơi Hoàng đế Lương nhất định phải đi qua.
Thấy Hoàng đế Lương xuất hiện, hai người vội bước lên hành lễ.
"Gặp hoàng tổ phụ."
"Gặp bệ hạ, Thanh Y nấu canh sâm, định mang đến cho bệ hạ và Thái tử điện hạ—"
Hoàng đế Lương gật đầu: "Trời đã khuya, ngươi mang cho Thái tử đi."
"Tuân chỉ."
Đậu Thanh Y cung kính đáp, trong lòng lại vô cùng thất vọng.
Nàng đợi Hoàng đế Lương ở đây chính là để nhắc ngài tiếp tục phong mình làm Thái tử phi, nhưng bệ hạ dường như quên khuấy đi.
Đều do tiểu tử kia, mê hoặc bệ hạ, khiến ngài quên cả việc quan trọng này.
Lục Kỳ nói: "Hoàng tổ phụ, cháu tiễn ngài."
Hoàng đế Lương không từ chối.
Nhìn con trai tiễn Hoàng đế Lương ra cổng, Đậu Thanh Y vuốt tóc, xách hộp đồ ăn đến sân viện của Thái tử.
"Phu nhân đến."
Ngoài thư phòng, gia nhân bẩm báo.
Lục Chiêu Ngôn đang xem tấu chương, nghe vậy chỉ gật đầu.
Đậu Thanh Y bước vào, đi đến bàn sách, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, Thanh Y nấu canh sâm, bệ hạ bảo Thanh Y mang đến cho điện hạ."
Lục Chiêu Ngôn nói: "Sau này không cần tự xuống bếp, việc này để đầu bếp làm. Ngươi chăm sóc Kỳ nhi đã vất vả, đừng vất vả thêm."
"Được hầu hạ điện hạ là phúc của Thanh Y, Thanh Y không thấy vất vả."
Đậu Thanh Y nói xong, đôi tay thon thả mở hộp đồ, múc một bát canh sâm nóng hổi, "Điện hạ, ngài nghỉ một chút, uống canh rồi xem tấu chương sau."
Lục Chiêu Ngôn nhận bát canh, vô tình thấy lớp sơn móng tay đỏ thắm mới nhuộm của nàng.
Hương thơm thoang thoảng, cả phòng đều là mùi hương của nàng.
Bạch Tiểu Béo, ngươi có đến không?
Bạch Tiểu Béo: Có vé thì đến!