Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 439: Lòng Lương Đế tan chảy

Cập nhật lúc: 2025-04-20 17:03:33
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Đế nhìn tiểu hổ con đột nhiên xuất hiện trước Ngự thư phòng, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Giọng nói ngọt ngào như sữa kia tựa như gáo nước mát, trong nháy mắt dập tắt cơn thịnh nộ trong lòng Lương Đế.

Lương Đế lập tức biến thành giọng nũng nịu: "Thái gia gia của cháu là ai?"

Dư công công toàn thân run lên, suýt nữa làm rơi phất trần trong tay.

Lục Chiêu Ngôn và Lục Nguyên đứng phía sau tiểu gia hỏa cũng suýt nữa không nhịn được cười.

Đặc biệt là Lục Chiêu Ngôn, quen biết Lương Đế nhiều năm như vậy, dù nhờ bản lĩnh phúc hắc cứng cỏi mà tránh được "sự quan tâm nghiêm khắc" của Lương Đế, nhưng chưa từng thấy Lương Đế dịu dàng đến thế.

Những lời nói nhẹ nhàng như vậy, phụ hoàng chưa bao giờ nói với hắn.

Lục Nguyên nhướng mày.

Lục Chiêu Ngôn dùng ánh mắt hỏi: "Sao? Hoàng thượng cũng nói chuyện như vậy với ngươi?"

Lục Nguyên hừ một tiếng: "Ừ, ngươi ghen tị à?"

Lục Chiêu Ngôn không tin.

Hắn đã từng thấy phụ hoàng nói chuyện với tiểu tử này, bá đạo c.h.ế.t đi được!

Chỉ là dùng giọng điệu bá đạo nhất, nói những lời chiều chuộng tiểu tử này nhất.

Hắn là con ruột, thua một tiểu đoàn tử biết làm nũng cũng đành, nhưng lại còn thua cả một tiểu tử nửa đường xuất hiện.

Ôi thôi thật là bi thảm!

Bảo Châu Châu nghe lời Lương Đế, không lập tức vào Ngự thư phòng, mà đứng ở cửa, rất lễ phép trả lời: "Thái gia gia của bé là Hoàng thượng lợi hại nhất thiên hạ, là thần tiên trên trời, là người thương bé nhất."

Nó diễn tả sống động, không quên dùng hai tay nhỏ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Hỏi xem một tràng nịnh nọt như vậy, ai mà không mềm lòng? Ai mà không tan chảy?

Lương Đế cười lớn ba tiếng, bước nhanh đến cửa.

Thân hình hùng vĩ của ngài, trong mắt trẻ nhỏ tựa như khổng lồ, đột nhiên đến gần rất dễ khiến chúng sợ hãi.

Nhưng Bảo Châu Châu thì không.

Nó ở phong thủy hồ đồng đã có kinh nghiệm phong phú với bác Đại Phủ, đã rất quen với người lớn to khỏe.

Lương Đế bế tiểu gia hỏa lên, cười hỏi: "Cháu không sợ ta?"

Bảo Châu Châu lắc đầu.

"Tốt!"

Lương Đế cười khoái trá, ôm tiểu gia hỏa vào lòng, "Cháu tên gì?"

Bảo Châu Châu nghiêng đầu, đáng yêu: "Chiêu Chiêu, cũng có thể gọi bé là Bảo Bảo, ngài là thái gia gia của bé không ạ?"

Lương Đế cười: "Cháu thấy ta giống không?"

Bảo Châu Châu ngắm nghía khuôn mặt ngài một lúc, nghiêm túc lắc đầu: "Không giống."

Lương Đế mặt tối sầm: "Tại sao?"

Bảo Châu Châu giang tay: "Ngài đẹp trai quá, thái gia gia của bé là người lợi hại nhất, chứ không nói là đẹp trai nhất."

"Ha ha ha ha ha!"

Lương Đế bị nịnh đến mức không tìm được phương hướng, cười đến lộ cả lợi.

Dư công công nhịn cười, bụm miệng cười thầm.

Lục Chiêu Ngôn nhíu mày nhìn Lục Nguyên, nói nhỏ: "Nghe là biết nói dối, ngày thường ngươi dạy nó như vậy à?"

Lục Nguyên: "Ta nhớ rồi, lát nữa bẩm báo hoàng tổ phụ."

Lục Chiêu Ngôn: "... Nghịch tử."

Lương Đế quý tiểu gia hỏa này lắm: "Chiêu Chiêu bao nhiêu tuổi rồi?"

Bảo Châu Châu há miệng: "Năm tuổi!"

Dư công công vội nói: "Hai tuổi."

Bệ hạ thực tế nhất, đừng nghĩ Chiêu Chiêu tiểu thư không thành thật...

Phiêu Vũ Miên Miên

Lương Đế nói: "Tính thêm một tuổi, có chí khí!"

Bảo Châu Châu học theo khí thế của Lương Đế: "Chí khí!"

"Ha ha ha!"

Lương Đế lại một lần nữa bật cười, nhìn tiểu gia hỏa trong lòng hỏi, "Ta làm thái gia gia cho Chiêu Chiêu nhé?"

Bảo Châu Châu gục đầu lên vai Lương Đế, kiêu ngạo cong chân nhỏ: "Vâng ạ!"

Một đứa trẻ quấn quýt như vậy, Lương Đế lần đầu gặp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-439-long-luong-de-tan-chay.html.]

Ai bảo ngài quá hung thần ác sát, những đứa trẻ hoàng tộc nhìn thấy ngài như thấy Diêm Vương, đứa nào đứa nấy khóc như trời long đất lở.

Lương Đế thỏa thích ôm ấp tiểu gia hỏa, mềm mại ấm áp, thơm mùi sữa, khiến trái tim sắt đá của Lương Đế dần tan chảy.

Lúc này Dư công công còn dám nhắc đến thánh chỉ nữa không?

Chém đầu chắc chắn không nỡ, nhưng soạn lại thánh chỉ... e rằng hôm nay cũng khó mà thực hiện.

Nói lại, bệ hạ hai lần sách phong Đậu thị, đều bị những biến cố kỳ lạ gián đoạn, nếu lần đầu là khổ nhục kế của thiếu gia, vô tình trùng hợp, lần này không thể nào cũng là tính toán trước chứ?

Ai có thể tính toán được một đứa trẻ sẽ nôn lên thánh chỉ?

Lương Đế bế tiểu gia hỏa đi đi lại lại trong Ngự thư phòng, yêu quý không rời.

Bảo Châu Châu dựa vào cây đại thụ dũng mãnh nhất Tây Nam, kiêu ngạo vô cùng.

Vẻ mặt tiểu hồ ly mượn oai hổ này khiến Lương Đế vui thích.

Lương Đế bị nịnh đến mức quên cả hỏi phụ thân của nó là ai.

"Ăn điểm tâm."

Lương Đế lấy một chiếc bánh hồng mai trên bàn đưa cho tiểu gia hỏa.

Bảo Châu Châu nuốt nước bọt, kiềm chế từ chối: "Bé nôn, bé không ăn được."

Lương Đế nhíu mày: "Cháu nôn rồi?"

Bảo Châu Châu khó chịu nói: "Nôn... lên giấy rồi."

Lương Đế quay đầu nhìn Dư công công: "Chuyện gì vậy?"

Dư công công giải thích: "Chiêu Chiêu tiểu thư ăn nhiều quá, nôn lên thánh chỉ sách phong vừa rồi của bệ hạ."

Bảo Châu Châu cúi đầu: "Bé sai rồi, thái gia gia, đừng ghét bé, bé sau này không nôn nữa..."

Lương Đế đau lòng vô cùng, đứa trẻ nôn đã rất khó chịu rồi, lại còn phải nhận lỗi?

Nó có lỗi gì?

Đứa chắt duy nhất của ngài sao có thể chịu oan ức như vậy?

Lương Đế chưa từng đau lòng như vậy.

Có phải tuổi già khiến lòng dạ mềm yếu?

Nhìn vẻ mặt oan ức của đứa trẻ, khiến trái tim ngài như vỡ vụn.

Ngài nghiêm túc nói: "Bé không sai, sai là do thánh chỉ của thái gia gia!"

Dư công công kinh ngạc trước Lương Đế hồi lâu, mới dè dặt hỏi: "Bệ hạ, thánh chỉ... có cần viết lại không?"

Lương Đế quát mắng: "Viết cái gì? Không thấy đứa trẻ nôn rồi sao?"

Nói xong, ngài lập tức thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng nói với Bảo Châu Châu, "Thánh chỉ khắc với Chiêu Chiêu, thái gia gia không viết nữa!"

Dư công công như bị sét đánh, vẻ mặt hóa đá, tựa như ban ngày thấy ma.

Lương Đế liếc nhìn ông ta: "Đứng đấy làm gì? Còn không mau truyền thái y?"

"Dạ, dạ!"

Dư công công vội vàng đi gọi thái y.

"Hai người các ngươi, cút..."

Lương Đế nói đến đây, nghĩ đến cháu yêu không thể mắng, lại nghĩ không thể để đứa trẻ nghe thấy, liền bịt hai tai nhỏ của Bảo Châu Châu.

"Lục Chiêu Ngôn ngươi cút vào đây! Uyên nhi cũng vào."

Lục Thái tử: ... Rốt cuộc là hắn gánh chịu tất cả.

Liễu Khuynh Vân sau khi phát hiện Bảo Châu Châu bị Thái tử bắt đi, vừa giận vừa tức, giận Lục Chiêu Ngôn đầy bụng dạ đen tối, tức mình sơ suất trúng chiêu.

Nhưng dù giận, nàng không nổi nóng trong quán rượu, mà nhắm mắt bình tĩnh lại.

Mẫu thân từng dạy nàng, khi tức giận có tác dụng, có thể thoải mái nổi nóng.

Nếu vô dụng, thì phải nghĩ cách.

Hiện tại chính là lúc phải nghĩ cách.

"Ngươi, tên gì?"

Nàng hỏi vị cao thủ đại nội còn lại đang nhấm nháp kẹo hồ lô.

Vị cao thủ đại nội đáp: "Tiểu nhân tên Thôi Hổ."

"Lại là Hổ."

Liễu Khuynh Vân nghĩ đến mãnh tướng Trương Phi Hổ dưới trướng con trai, dù chưa gặp nhưng nghe nói người này không tệ.

Nàng hỏi: "Thái tử nhà ngươi đi đâu rồi?"

Thôi Hổ đáp: "Vào cung."

Loading...