Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - CHƯƠNG 20: Sợ hãi và xa cách (2)
Cập nhật lúc: 2024-03-28 19:49:06
Lượt xem: 1,004
Không khí xung quanh lập tức thay đổi, một cung điện cực kỳ to lớn, đứng sừng sững ở hướng chính bắc.
Gió đêm từ bốn phương tám hướng ập vào chóp mũi Thư Quân, nàng thiếu chút nữa không thể thở được.
Bệ đá bạch ngọc cao 108 bậc kéo dài đến Phụng Thiên Điện, Thư Quân bước đi một bước, đầu gối mềm đi một phân, mỗi một chỗ nơi này đều thể hiện sự tôn nghiêm tối cao của Hoàng đế.
Không biết đi bao lâu, khi đến hành lang Phụng Thiên Điện, tay chân nàng đã lạnh cóng đến tê dại. Nàng lại không phát hiện ra, chỉ quay đầu nhìn lại, thấy khu làm việc bao la hùng vĩ sắp đặt chỉnh tề như bàn cờ dưới chân, giống như hình ảnh phản chiếu của sao trời, trong ánh đèn mờ ảo, con người càng có vẻ nhỏ bé.
Tiểu cung nữ sợ nàng bị lạnh, khẽ nhắc nhở: “Tiểu thư, bên ngoài lạnh, mau vào đi thôi.”
Thư Quân hoàn hồn, đi theo sau nàng ấy tiến vào cổng Phụng Thiên Điện. Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, Thư Quân nghe mà hơi run rẩy, căng da đầu theo cung nữ đi vào cửa hiên.
Lưu Khuê đứng ở cửa, cười tủm tim vén mành che màu vàng sáng lên khoảng chừng một ngón tay: “Tiểu thư, Thánh thượng đang chờ ngài ở bên trong.”
Thư Quân bất lực nhìn Lưu Khuê, ánh mắt khổ sở: “Công công..” Vừa mở miệng là muốn khóc.
Lưu Khuê biết nàng vừa nhận ra Hoàng đế, chắc chắn sợ hãi, vội vàng nhỏ giọng trấn an: “Cô nương ngốc, không phải sợ. Bệ hạ muốn gặp người, hỏi cái gì thì đáp cái đó, nhưng tuyệt đối đừng đáp bậy.”
Thư Quân nghe mà tâm thần căng thẳng, khóe mắt rưng rưng ánh nước, cắn răng đi vào.
Mành che được buông xuống, ngăn cách tất cả ở bên ngoài.
Cũng chặn đường lui của nàng.
Trước mặt là một bình phong mở ba mặt hàng thêu Tô Châu thêu hoa chim.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Xuyên qua lụa mỏng, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng thon dài ngồi ở giường trên La Hán.
Thư Quân hít sâu một hơi, cúi đầu vòng ra từ sau bình phong, chậm rãi tiến lên, lập tức quỳ xuống.
“Thần... Thần nữ thỉnh an bệ hạ.” Nàng dập trán thật sâu.
Phía trên rất nhanh truyền đến động tĩnh.
“Đứng lên đi.”
Giọng nói bình thường, không nghe ra vui buồn.
Thư Quân thẳng lưng, không dám ngước mắt, miễn cưỡng cố gắng bình tĩnh.
“Thần nữ không dám...”
Trong khoé mắt, ngón tay người nọ nắm quyển sách, tầm mắt chậm rãi dừng ở trên người nàng, làm như thật mà hỏi nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-20-so-hai-va-xa-cach-2.html.]
“Vì sao không dám?”
Hắn đây là nhất định ép nàng phải nói ra sao? Thư Quân ảo não mím môi, khuôn mặt nhỏ rũ xuống.
“Thần nữ không biết vì sao bệ hạ triệu kiến thần nữ, thần nữ sợ hãi trong lòng, cho nên không dám.”
“Ô.” Nghe được một tiếng oán trách này của nàng, tâm trạng Bùi Việt như chuyển biến tốt đẹp một chút. Hắn chậm rãi lộ ra một nụ cười, ngón tay đặt ở bàn nhỏ, gõ tiếng có tiếng không.
Thư Quân bị động tác của hắn hấp dẫn, nhìn thoáng qua hướng của hắn. Lần này, tim nàng suýt nữa đập chậm nửa nhịp.
Trên cái bàn không lớn không nhỏ, đặt hai đồ vật.
Một cái là khăn tay gấp gọn hai mặt thêu hoa lan, một cái là quyển sách “Thế Thuyết Tân Ngữ”.
Thư Quân ngã ngồi bệt xuống.
Thì ra hắn đều nhớ rõ.
Khăn tay kia còn dính một vệt đỏ sậm, đúng là vết m.á.u hắn bị nàng cắn rách môi ở Trích Tinh Lâu đêm đó.
Trong quyền sách “Thế Thuyết Tân Ngữ” kẹp một tờ giấy, phía trên viết dòng chữ: Đồ đại lừa đảo.
Là ngày ấy nàng tức giận quá, viết ra rồi kẹp trong sách cho hả giận.
Hiện giờ đều trở thành chứng cứ phạm tội của nàng.
Nhẹ thì đại bất kính, nặng thì làm nhục Vua, mỗi một cái đều có thể khiến nàng c.h.ế.t vài lần.
Thư Quân quỳ sát mặt đất, thút tha thút thít nức nở không dám lên tiếng.
Hoàng đế nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của nàng, còn có thể cười một tiếng: “Sao nàng lại còn có vẻ oan ức vậy?”
Thư Quân khóc lớn tiếng hơn nữa, cổ tay áo lau hết lần này tới lần khác, nước mắt lại như suối trào làm thế nào cũng ngăn không được.
“Thần nữ không biết, mạo phạm bệ hạ. Bệ hạ đại nhân đại lượng, tha thần nữ một mạng. Thần nữ trên có cha mẹ, dưới có....”. Thư Quân kinh sợ đan xen, hoảng hốt phát hiện nói lỡ miệng, nuốt nước miếng: “Trong nhà thần nữ chỉ có một mình, xin bệ hạ thứ tội.”
Nàng căng thẳng hơn nửa ngày, lúc này đã lên đoạn đầu đài, cảm xúc tích tụ tới cực điểm, khóc cực kỳ thương tâm.
Hoàng đế bị nàng chọc giận đến dở khóc dở cười: “Trẫm có nói muốn trị tội nàng à?”
Hốc mắt Thư Quân đỏ rực, liếc bàn nhỏ một cái, nghĩ thầm nếu vậy ngài dọn ra mấy cái chứng cứ phạm tội đó làm chi.
Hoàng đế nhìn tiểu cô nương đang ngây ngốc, suýt nữa thì nổi giận. Nàng cũng quá mỏng manh rồi, chỉ khóc có một lát như vậy, hai mắt đã sưng thành hai quả đào, đôi môi mím chặt, hồng hồng đỏ đỏ, lại ướt át.
Trong nửa năm này, trong ngoài triều đình đều chật vật, hắn rất bận. Sau khi dọn đến hành cung Thông Châu, hắn đã quyết định hoàn toàn bỏ qua nàng. Nếu nàng không muốn, hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng.