Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - CHƯƠNG 30: Tâm sự giãi bày
Cập nhật lúc: 2024-04-01 09:50:54
Lượt xem: 1,415
Thư Quân thay đồ sạch sẽ đi ra, màn che khẽ động, cách một tấm bình phong hàng thêu Tô Châu, một bóng dáng cao lớn vàng kim đang chờ nàng.
Thư Quân đi ra ngoài, quỳ cách hắn khoảng năm bước chân: “Thần nữ thỉnh an bệ hạ.”
Bùi Việt vốn đang ở Phụng Thiên Điện lo liệu triều chính, bận đến đầu giờ Dậu, tính thời gian, xe của Thái Thượng Hoàng chắc cũng đã đến hành cung. Ma xui quỷ khiến, hắn chưa cả dùng bữa tối, lại giục ngựa tới Tây Sơn.
Tây Sơn cách kinh thành cũng không xa, ra roi thúc ngựa, đi về chỉ cần một canh giờ.
Nghĩ nàng còn chưa dùng bữa tối, cố ý sai người mang thức ăn ngon cho nàng, vậy mà tới nơi này rồi, lại bị nàng phòng như phòng giặc.
Bùi Việt tức giận không nhẹ, một tay chống trán giả vờ ngủ, nghe được một tiếng thỉnh an của nàng mới chậm rãi mở mắt.
Nàng thay đổi búi tóc lăng vân, vấn tất cả tóc đẹp lên cao, lộ ra cần cổ thon dài trắng ngần.
Chắc là không kịp trang điểm, đến khuyên tai nàng cũng không đeo, một đôi vành tai trong suốt như hổ phách, bị nước nóng ngâm đến kiều diễm ướt át.
Mời vừa từ trong nước ấm bước ra, cả người nàng nhiễm một tầng hơi ẩm, trong mắt như say, môi đỏ mọng, đuôi lông mày như mùa xuân nở rộ, giống như mật đào vừa mới chưng mềm. Cho dù ai nhìn thấy cũng đều muốn cắn xuống một cái.
Ánh mắt Bùi Việt sâu thẳm, nhìn thẳng nàng: “Bình thân.”
Thư Quân đứng dậy, áo váy hồng nhạt rũ xuống, che đi đôi chân trắng như ngọc, hai vai phủ thêm áo khoác màu tím nhạt. Lưu An Cung có địa nhiệt, ấm hơn bên ngoài nhiều. Thược Dược chuẩn bị cho nàng váy mùa hè, thời gian cấp bách, không muốn để Hoàng đế chờ lâu, Thư Quân không có thời gian đổi xiêm y khác cho nên mặc luôn ra ngoài.
Bên hông buộc một dải lụa, kéo cao vòng eo, khiến cho nàng vô cùng thướt tha duyên dáng, thật sự là phù dung rời nước, đẹp không sao tả xiết.
Nàng đang thử thách định lực của hắn ư?
Bùi Việt duỗi tay về phía nàng: “Lại đây.”
Thư Quân lắc đầu không chịu, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, lặng lẽ liếc nhìn mấy hộp thức ăn trên bàn.
Bùi Việt đương nhiên nhìn ra tâm tư nhỏ của nàng, giọng nói không gợn sóng: “Có đói bụng không? Tóc phía sau nàng còn ướt, trẫm lau khô cho nàng.”
Thư Quân lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, ánh mắt hắn rõ ràng là bình thản, lại giống như cho người ta một loại uy h.i.ế.p không thể nghi ngờ. Nhìn bàn tay to lớn mạnh mẽ kia, Thư Quân không thể khống chế chậm rãi đi về phía hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại bị hắn nắm lấy, hắn thoáng nhích người ra một chút, kéo Thư Quân ngồi xuống bên cạnh, Thư Quân căng thẳng, dựa sát vào ghế bành, hai bóng dáng một lớn một nhỏ cứ như vậy ngồi chung trong một không gian nhỏ hẹp.
Bùi Việt cầm khăn trắng trên bàn, bắt đầu lau nước phía sau tóc cho Thư Quân.
Cuối cùng đâu phải là trừng phạt nàng, tự trừng phạt hắn thì đúng hơn.
Tay trái không nặng không nhẹ lau cho nàng, tay phải lại nắm lấy thùy tai đang đỏ lên của nàng, hắn nghiêng mắt nhìn tiểu cô nương giống như bị hắn hoàn toàn bao bọc trong ngực, hàng mi dài của nàng đang run nhè nhẹ.
“Sợ cái gì, ở Trích Tinh Lâu, lá gan của nàng lớn lắm mà?”
Cuối cùng cũng nhắc lại chuyện cũ rồi sao?
Thư Quân sờ sờ vành tai, ngồi thẳng lưng, vắt hết óc giải vây cho mình: “Người ta cắn là thất gia, không phải đương kim Thánh thượng.”
Trong n.g.ự.c Bùi Việt tràn ra một tiếng cười, tiện tay đặt khăn thêu xuống, đỡ lấy hai vai nàng xoay người lại, đôi gò má kia tức giận phồng lên như mang cá.
“Cô nương, là hôn, không phải cắn.”
Lại thấy nàng ngước đôi mắt như nai con lên, hung dữ trừng hắn, ngang ngược vô lý: “Chính là cắn!”
“Ồ?” Bùi Việt bình tĩnh nói: “Vậy nàng để ta cắn lại, chuyện chúng ta thanh toán xong.”
Thư Quân: “...”
Mắt hạnh của Thư Quân hơi m.ô.n.g lung, nghe được lại sửng sốt một chút: “Hình như cũng hợp lý ha...”
Vừa dứt lời, nàng giống như con thỏ bỏ chạy, tránh ra khỏi n.g.ự.c hắn. Đáng tiếc nàng vẫn chưa đi giày, áo váy lại dài, gót chân nhỏ đạp lên gấu váy, thế là áo váy tuột xuống một đoạn, cả người nàng cũng nhào về phía trước.
Bùi Việt chưa kịp trêu chọc nàng, đã thấy đầu nàng chúi về phía tấm bình phong. Hắn đứng dậy thật nhanh, vừa giữ chặt cánh tay nàng, vừa duỗi tay kia ra đỡ lấy nàng. Nàng nhào đi quá nhanh, Bùi Việt không kịp suy nghĩ, bàn tay cứ như vậy xuyên qua nách nàng, áo váy đã bị kéo xuống một đoạn lớn, lộ ra áo lót hoa đỏ thắm. Tuy Bùi Việt không cố ý mạo phạm nàng, nhưng bàn tay quá mức to rộng kia, lại giống như chỉ một lần đã nắm được một nửa.
Thư Quân càng bị trượt theo quán tính, toàn bộ n.g.ự.c đè lên cánh tay của hắn.
Lòng bàn tay cực nóng xuyên qua áo lụa mỏng manh truyền đến gò má nàng, Thư Quân vừa thẹn vừa bực, không thể xấu hổ hơn được nữa.
Bùi Việt đỡ nàng đứng vững xong, lập tức rút tay lại. Định lực của hắn quá tốt, sắc mặt không hề thay đổi, Thư Quân xấu hổ không dám gặp ai, túm lấy váy áo lỏng lẻo kia, trốn ra sau tấm bình phong. Nàng túm váy che lại gò má bừng, tức giận đến bật khóc.
Ánh nến leo lắt, hai bóng dáng chồng chéo lên nhau ở sau bình phong, Bùi Việt nghe được tiếng khóc của nàng, cũng cảm thấy xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-30-tam-su-giai-bay.html.]
“Là lỗi của trẫm, trẫm không nên trêu nàng.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Giọng nói rõ ràng đã hơi khàn.
Thư Quân che lại khuôn mặt nóng lên, chưa bao giờ bị mất mặt như vậy. Thế này còn không bằng để hắn cắn lại một cái.
Còn nữa, chỗ bị hắn nắm qua kia dường như không còn là của mình nữa.
Càng nghĩ càng xấu hổ buồn bực, tiếng khóc sau tấm bình phong kéo dài, càng thêm vài phần khổ sở, Bùi Việt nghe mà cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên hắn biết vì sao nàng buồn bực. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay kia, cảm giác run rẩy tê dại ở lòng bàn tay thật lâu không vứt đi được.
Mềm mại đến không thể tưởng tượng, hắn cũng không biết chỗ kia của nữ hài tử sẽ mềm mại như vậy.
Giống như đã bắt nạt nàng.
Bùi Việt xoa xoa trán, suy tư một lát, giọng điệu kiên định.
“Quân Quân, nàng biết tâm ý trẫm. Nàng còn băn khoăn điều gì?”
Thư Quân nghe thì cảm thấy đầu quả tim run lên, giả vờ không hiểu lời hắn nói. Nàng lau nước mắt, sửa sang lại quần áo hỗn loạn, cũng không chịu đi ra ngoài gặp hắn, cách bình phong hỏi hắn.
“Vậy bệ hạ còn muốn cắn lại không?” Giọng của nàng vừa mềm vừa ngọt, dường như cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
Tuy là hỏi, nhưng thật ra ám chỉ với hắn, có thể thanh toán xong.
Bùi Việt bị nàng hỏi đến nói không ra lời.
Nha đầu ngốc nghếch này luôn có thể vừa thông minh vừa khéo léo từ chối hắn.
Hơi nước ấm vẫn cuồn cuộn không ngừng tràn ra bên ngoài, phía trong lẫn phía ngoài bình phong nhiễm một tầng hơi ẩm.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, giọng nói buồn bã.
“Là do trẫm có chỗ nào chưa tốt sao?”
Áo váy trên tay nàng trượt xuống, nàng xoay người lại, cách bình phong nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh kia, bởi vì có một tấm rèm lụa mỏng che chắn, nàng mới dám nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm dường như đau khổ.
Trong lòng Thư Quân mềm nhũn: “Không phải...”
Nhân cơ hội này, nàng buột miệng thốt ra suy nghĩ đã từng lăn qua vô số lần trong lòng: “Bệ hạ chỗ nào cũng tốt, chẳng qua ta không thể vào cung, cũng không muốn vào cung. Nhà ta chỉ có một nữ nhi là ta, ta không thể rời bỏ cha mẹ”. Giọng của nàng trong trẻo mềm mại.
Trong ấn tượng của nàng, sau khi cô cô Thư Thái phi vào cung, chỉ có lúc trẻ quay về Thư gia một lần, vậy hoàng cung kia có khác gì nhà giam. Ngoài nàng ra thì cha mẹ nàng không còn con nối dõi, nếu nàng vào cung, cha mẹ phải làm sao bây giờ.
Huống chi, nàng không hề muốn vào cung chút nào.
Tưởng tượng đến việc cùng quá nhiều nữ nhân tranh giành một nam nhân, còn không bằng c.h.ế.t cho rồi.
Bùi Việt nghĩ tới tình hình trong nhà nàng, cũng có thể hiểu được, lại nhớ tới lúc chưa lộ thân phận, nàng ở trước mặt hắn không kiêng nể gì, hờn dỗi đáng yêu. Nàng từ chối có lẽ là vì thân phận này của hắn.
“Nếu ta chỉ là thất gia thì sao? Nàng có còn từ chối trẫm từ ngoài xa ngàn dặm hay không?”
Thư Quân sửng sốt, yên lặng.
Đổi lại trước đây, nàng sẽ nói với hắn, nàng muốn cưới hỏi đàng hoàng, nhưng hiện tại biết được nam nhân trước mặt này là đương kim Thánh thượng, nói như vậy nàng không thể nào nói được. Vì thế nàng dùng yên lặng để chống đỡ.
Bùi Việt hiểu rõ, hắn chậm rãi hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra. Vô số nữ nhân vắt hết óc vào cung vì vinh hoa phú quý, Thư Quân là người đầu tiên chê thân phận của hắn.
Thư Quân không chịu vào cung, hắn càng không thể vì Thư Quân từ bỏ mọi thứ, đoạn tình duyên không hẹn mà tình cờ gặp gỡ này, rơi vào ngõ cụt.
Thời gian trôi qua từng chút, hai người đứng cách nhau một tấm bình phong hàng thêu Tô Châu thêu hoa chim, không ai lên tiếng.
Thật lâu sau, Bùi Việt liếc nhìn một bàn đầy hộp thức ăn ngay ngắn, nhéo nhéo giữa mày, nhẹ giọng nói: “Cho trẫm một chút thời gian suy xét, thời gian không còn sớm, ra đây dùng bữa tối.”
Thư Quân cũng điều chỉnh lại hô hấp, xác nhận váy áo đã chỉnh tề, mới chậm rãi đi ra. Nàng căn bản không dám ngước mắt, Bùi Việt liếc nhìn nàng, gò má nàng vẫn đỏ bừng, ánh mắt lướt qua trước n.g.ự.c nàng, không còn nhìn thấy chiếc áo lót kia nữa, có vẻ váy áo vô cùng rộng rãi.
Giấu đầu lòi đuôi.
Thư Quân nói hết với hắn, trong lòng cũng kiên định.
Hai người mới vừa ngồi xuống, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, mà giọng còn vô cùng quen thuộc.