Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-04-03 07:24:20
Lượt xem: 1,256

Cảnh sắc trước mặt quá đẹp.

Dãy núi chạy dài, cánh đồng ngàn dặm. Cam hồng vàng lục đầy khắp núi đồi, giống như một cái chảo nhuộm vỡ nát, quá mức hoành tráng.

Vương Ấu Quân thả Thư Quân xuống, nói muốn đi săn thỏ để buổi tối nướng ăn, Thư Quân cũng tùy nàng ấy. Không bao lâu, Thược Dược cùng với nha hoàn Xuân Hoa của Vương Ấu Quân cũng đuổi theo tới. Thược Dược hầu hạ Thư Quân uống nước xong, mang theo Xuân Hoa tìm nơi tránh gió chuẩn bị dụng cụ để buổi tối nấu cơm dã ngoại. Con ngựa lùn mà Vương Ấu Quân chọn cho Thư Quân chở theo túi đựng đệm lót chuyên dùng trên thảo nguyên.

Thư Quân dỡ đệm lót xuống, một mình ngồi trên sườn núi ngắm cảnh.

Có lẽ ngồi một mình nên có chút nhàm chán, nàng cúi xuống bắt đầu nghịch đám hoa dại bên dưới gót chân.

Gió mát lay động cỏ cây, phát ra âm thanh rào rạt.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, nàng cúi đầu hơi mệt mỏi, gác đôi gò má lên cánh tay, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm về một hướng. Ý thức của Thư Quân dần mơ hồ, trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, bỗng thấy bên tai giống như có gì đó từng chút từng chút cọ nàng. Nàng khẽ lẩm bẩm, nhưng cũng không duỗi tay gạt đi.

Dần dần, vành tai càng thêm ngứa, giống như có sợi lông vũ từ phía trên nhẹ phất qua.

Thư Quân có chút không chịu nổi, lúc này mới nâng đôi mắt đờ đẫn lên. Một đôi mắt trong veo rũ xuống, ánh mắt hắn xen lẫn sâu thẳm cùng trong trẻo, điềm tĩnh thấm đượm vài phần trầm ổn của năm tháng hơn so với những nam tử trẻ tuổi, cũng không có cảm giác thâm sâu khó lường khiến mọi người kinh sợ.

Thư Quân sửng sốt: “Sao ngài lại tới đây?”

Giọng nói của nàng mang theo âm thanh mơ hồ, giống như mèo nhỏ lười biếng, biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.

Trái tim Bùi Việt lập tức mềm mại, thật không uổng công mình từ Ngự Thư Phòng bôn ba mà đến.

Bùi Việt thấy nàng ngồi xổm lâu rồi, nâng nàng dậy, nhìn nàng, ý cười trên khóe môi như có như không. “Không phải có cô nương muốn học cưỡi ngựa sao?”

Nỗi ấm ức tủi thân khó tả trong lòng Thư Quân chậm rãi tụ ở đáy mắt: “Ngài từ kinh thành tới sao?”

“Nếu không thì sao?” Hắn sâu kín cười nói.

Thư Quân hổ thẹn cúi mặt xuống.

Tối hôm qua mới vừa bôn ba trở về, lúc này lại tới hành cung.

Nàng không biết nên nói hắn tốt với nàng quá mức, hay là nên nói phần thiên vị này của đế vương khiến nàng chịu không nổi.

Trong lòng Thư Quân ấp ủ vài lời muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Bùi Việt thấy nàng muốn nói lại thôi, cũng không ép nàng, mà chỉ vào con ngựa gầy bên cạnh mình: “Đây là ngựa của nàng?”

Thư Quân quay đầu lại, con ngựa kia đang chán muốn c.h.ế.t gặm cỏ khô: “Đây là ngựa mà Ấu Quân tỷ tỷ chọn cho ta."

Bùi Việt lắc đầu bật cười: “Con ngựa này không thích hợp với nàng, đương nhiên nàng không học được. Trẫm dạy nàng nhé?”

Thư Quân rụt cổ lắc đầu, chậm rãi lui về sau vài bước: “Không, bệ hạ, ngài bận như vậy. Ta...”

“Quân Quân.” Giọng nói của hắn ôn hòa nhưng lại có phần nghiêm túc không giải thích được: “Nàng cứ xem ta như thất gia, hoặc là xem như huynh trưởng bình thường cũng được. Huynh trưởng ngàn dặm xa xôi chạy tới là muốn dạy Quân Quân cưỡi ngựa. Nàng học xong, ta cũng yên tâm hơn mà phải không?”

Thư Quân đau khổ nhắm mắt.

“Ngự Thư Phòng còn có một đống sổ con chờ ta.”

Đây là hắn bắt nạt Thư Quân tính tình mềm mại dễ ức hiếp.

Bùi Việt búng tay một cái, thị vệ dắt một con ngựa nhỏ màu đỏ rực như lửa từ dưới sườn núi đi lên. Tuy ngựa không quá cao to, nhưng nhìn ra được rất rắn chắc, vó ngựa kia nhảy lên rất cao cùng với ánh mắt dữ tợn lại ung dung điềm nhìn ra không giống những con ngựa bình thường khác.

Dưới sự sai khiến của Bùi Việt, con ngựa kia đi tới dùng miệng cọ cọ Thư Quân. Thư Quân vô cùng ngượng ngùng, muốn né tránh nhưng cuối cùng lấy hết can đảm đứng yên không nhúc nhích: “Bệ hạ, đây là ngựa gì vậy?”

“Nó là hãn huyết bảo mã do Đại Uyên kính hiến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-35.html.]

Thị vệ dâng dây cương lên, Bùi Việt nhận lấy đưa cho Thư Quân. Thư Quân chậm rãi cầm lấy, chẳng qua nàng còn có chút sợ hãi vì trải nghiệm không thoải mái vừa rồi.

Bùi Việt nhìn cô nương đang rụt rè, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, nó cũng không hung dữ đâu. Lúc trước không phải trẫm đã nói với nàng, trẫm là người luyện ngựa sao? Thật sự cũng không phải là nói sai, con ngựa này là do trẫm thuần dưỡng. Nó cực kỳ ngoan ngoãn, thích hợp để cô nương cưỡi.”

Thư Quân nhớ tới mình từng mắng hắn là kẻ đại lừa đảo, xấu hổ mỉm cười.

Bùi Việt nhìn ra được, lúc nãy tiểu cô nương ngồi xổm nơi này, biểu cảm mất mát cô độc, lúc này lộ ra ý cười, tâm trạng hắn cũng vui vẻ theo.

“Tới đây, thử một lần.” Bùi Việt cổ vũ nàng.

Thư Quân nắm chặt cương ngựa, định giẫm lên bàn đạp leo lên. Lúc nãy mới cưỡi ngựa cùng Vương Ấu Quân, Vương Ấu Quân ôm eo đưa nàng lên. Hiện tại Hoàng đế đang đứng phía sau, Thư Quân không biết nên làm sao, hơn nữa nàng cũng không nhanh nhẹn lưu loát lên ngựa giống như Vương Ấu Quân được, làm như vậy thì phải cong m.ô.n.g lên, có vẻ cực kỳ không lịch sự.

Bùi Việt nhìn ra nàng khó xử, đi đến đối diện nàng, cách lưng ngựa duỗi tay về phía nàng: “Trẫm cho nàng mượn lực."

Hắn đương nhiên có thể đỡ Thư Quân lên ngựa, chỉ là hiện tại trong lòng tiểu cô nương có mâu thuẫn với hắn. Bùi Việt biết nên làm thế nào hóa giải xấu hổ trong lòng nàng lại có thể gãi đúng chỗ ngứa giúp được nàng.

Không biết đây có phải là vì nam tử lớn tuổi nên mới có thể tinh tế và săn sóc như vậy hay không? Thư Quân giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, Bùi Việt dùng sức nâng, nàng nhẹ nhàng lên ngựa.

Chỉ ngắn ngủi một chút như vậy, Thư Quân cảm nhận được sức lực hai người chênh lệch, rõ ràng nhìn hắn không dùng lực, thật ra mẽ vững vàng. Thư Quân nhìn thoáng qua chiều cao của Bùi Việt, còn cao hơn rất nhiều so với nam tử bình thường. Chẳng hạn như hiện tại, rõ ràng nàng ngồi ở trên lưng ngựa, vậy mà tầm mắt hắn lại có thể nhìn thắng lại đây.

Bùi Việt bắt đầu dạy nàng các điều cơ bản khi cưỡi ngựa, cũng chưa đi sâu vào từng chi tiết. Hắn nắm dây cương ở phía trước, hướng dẫn Thư Quân dùng lực như thế nào để cưỡi ngựa.

So với vừa rồi sai khiến thế nào con ngựa kia cũng vẫn bất động, con ngựa này quả nhiên nhanh nhạy hơn nhiều, Thư Quân thoáng kéo kéo dây cương, nó đã biết sẽ đi bên nào.

Bùi Việt thấy nàng dần dần thoải mái hơn bèn buông cương ngựa ra, lui sang một bên.

Thư Quân chậm rãi cưỡi một đoạn, nếm được thú vui cưỡi ngựa, hứng thú nổi lên, cầm lòng không đậu vẫy tay với hắn: “Bệ hạ, hình như ta biết một chút rồi.”

Bùi Việt khoanh tay đứng nhìn, bóng dáng cao dài đứng sừng sững ở trong gió, giống như tùng bách.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác an tâm.

Thư Quân mạnh dạn tiếp tục cưỡi về phía trước, con ngựa kia cũng đã quen với chủ nhân mới, bắt đầu tung tăng đi lên phía trước, bước chân nhanh hơn một chút. Thư Quân bắt đầu hốt hoảng: “Bệ hạ...” Nàng nắm dây cương muốn dừng lại.

Con ngựa tuy ngoan ngoãn, dường như cũng có chút không vui, lập tức hí lên một tiếng, phát ra kháng nghị. Thư Quân sợ hãi hô lên, Bùi Việt lo lắng nàng bị doạ, nhanh chóng tiến đến, nhắc nhở nàng: “Đừng nhúc nhích, nàng thả cương ra chút, đi theo nó. Chú ý, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.”

Thư Quân hít mấy hơi gió lạnh, cắn răng, chậm rãi buông dây cương ra. Con ngựa kia nhận được tín hiệu, chợt nhảy lên xông về phía trước.

“Á..” Cơ thể Thư Quân đột nhiên bị kéo về phía trước, mới đầu không quen, hai mắt nhắm lại tùy ý con ngựa rong ruổi, dần dần phát hiện con ngựa này rất vững, nàng mở một bên mắt, gió lướt qua gương mặt, phong cảnh từng chút vào mắt. Con ngựa mang theo nàng vừa nhanh vừa vững vàng lao như bay về phía trước, loại cảm giác này vừa nguy hiểm vừa kích thích, dường như tất cả phiền não đều tan theo gió.

Nàng thử dùng sức kẹp bụng ngựa, tốc độ lại nhanh hơn một chút. Con ngựa Đại Uyên này rất có linh tính, nhận thấy được ý đồ của chủ nhân, bắt đầu nện bước ngày càng nhanh.

Hơi nóng trong n.g.ự.c Thư quân cũng muốn quay cuồng theo.

Qua một lúc lâu, Thư Quân mới phát hiện mình đã chạy ra thật xa. Nàng hoảng sợ ngoái đầu nhìn, lại thấy bóng dáng anh tuấn kia không biết từ lúc nào đã theo kịp.

Băn khoăn trong đáy lòng lập tức biến mất, nụ cười không kiềm chế được nở rộ nơi đuôi mắt, nàng tự tin phi về phía trước: "Ya!"

Lại cưỡi thêm một đoạn, đến một dòng suối rộng lớn, Thư Quân không dám đi qua. Nàng quay đầu ngựa định trở về, đúng vào lúc này, một con nai từ bụi cỏ phía trước phóng nhanh qua, con ngựa kinh sợ, hai vó nhấc bay lên không trung. Thư Quân đã khi nào gặp trường hợp thế này, cương ngựa rời tay, cơ thể không chịu khống chế mà ngã về phía sau.

Nàng chưa kịp kêu cứu, cả người đã được Bùi Việt duỗi tay ôm lấy, đặt ở trước người hắn. Con ngựa kia tiếp tục chạy băng băng, Thư Quân chưa kịp bình tĩnh, chỉ thấy hai chân mềm nhũn, theo bản năng túm chặt cổ tay áo hắn.

Thân thể nàng mềm mại, từng chút từng chút chạm vào vòm n.g.ự.c dày rộng rắn chắc ở phía sau. Thư Quân bỗng nhiên dựng thẳng sống lưng, kiềm chế không chạm vào phía sau nữa.

Nhận thấy được nàng cứng đờ, Bùi Việt cũng dịch ra sau, cố gắng không để mình đụng tới nàng.

Gió thổi mạnh vào mũi miệng, Thư Quân nghiêng mặt đi nỗ lực tìm được hơi thở.

Nàng ngồi ở trước n.g.ự.c hắn, còn với không tới cằm hắn, đôi cánh tay kia vô cùng rắn chắc bảo vệ hai bên trái phải của nàng.

Loại cảm giác an toàn mạnh mẽ này nàng muốn xem nhẹ cũng không được, giống như chỉ cần có hắn ở bên, cho dù bây giờ có là núi sông biển cả cũng không sợ hãi.

Loading...