Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 51.1
Cập nhật lúc: 2024-04-09 10:42:33
Lượt xem: 1,258
Đêm hôm đó nàng thực sự đã nghĩ đến việc làm phi tử của hắn, chỉ là đến lúc thật sự như thế này, Thư Quân lại không được tự nhiên. Nàng lén liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh một cái, hắn cao lớn mạnh mẽ, trầm ổn uyên bác, gặp được hắn là may mắn của nàng, chẳng qua tòa hoàng cung nghiêm ngặt kia còn khiến nàng hơi sợ hãi.
Tên ra khỏi cung không có đường quay lại.
Nàng không thể đã chấp nhận hắn rồi, lại muốn lùi bước.
Thư Quân chậm rãi thả lỏng.
Vừa mới thở xong một hơi, lòng bàn tay bị nắm kia bắt đầu đổ mồ hôi. Chẳng lẽ hắn cứ nắm tay nàng như vậy, dắt vào hoàng cung đấy chứ? Nàng còn chưa chuẩn bị gì hết mà.
Sắc mặt Thư Quân giống như lạc vào sương mù.
Bùi Việt mới tuần tra doanh trại từ Nam Giao trở về. Đêm qua trong quân xảy ra sự cố, sau khi say rượu có vài tướng sĩ làm loạn, đánh nhau gây rối xuất hiện thương vong. Bùi Việt tức giận, tự mình đi doanh trại phía Nam một chuyến. Trong quân rất nhiều phe phái, không phải tất cả đều là tâm phúc của hắn, nơi này có một phần binh lính là hắn mang tới, còn có binh lính cũ của các lão quý tộc, quan hệ bên trong khá phức tạp rắc rối.
Hắn đang cân nhắc làm sao dùng lực chế lực, chinh phục được đám lão tướng cứng nhắc này, ánh mắt chợt thoáng nhìn cái tay kia của Thư Quân.
Vừa rồi hắn dắt nàng là động tác theo bản năng, ngoái đầu nhìn lại hướng cầu hình vòm liếc mắt một cái, khoảng thời gian hai người từ cầu đá đi xuống dưới cũng được một chén trà nhỏ, nếu nàng cảm thấy mạo phạm nhất định sẽ tránh ra, nhưng mà cô nương không có làm vậy.
Đây là ngầm đồng ý rồi sao?
Chuyện tình cảm, không cần cố tình hỏi rõ, đôi khi chỉ cần hiểu trong lòng mà không cần nói ra.
Tuy Thư Quân không tránh né hắn, nhưng sắc mặt rõ ràng vẫn căng thẳng và thẹn thùng.
Từ từ đi.
Bùi Việt lặng lẽ buông lỏng tay nàng: “Các nàng đang làm gì thế? Trẫm nghe thấy tiếng động một lúc lâu rồi.”
Thư Quân vội vàng giấu tay ở dưới khăn thêu, đôi tay đặt trước bụng, trong lòng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngượng ngùng đáp: “Ấu Quân tỷ tỷ giúp ta sửa sang lại nhà ấm trồng hoa.”
Gió thu hơi lạnh, nhưng vẫn không sao thổi tan hơi nóng trên vành tai nàng.
Bùi Việt thong thả ung dung thường thức biểu cảm vụng về của nàng: “Nàng cũng đã lớn như vậy rồi, sao lại cứ phải để người khác giúp nàng? Đây chính là sân vườn của nàng đó.”
Thư Quân cho rằng Bùi Việt đang trách cứ nàng, cái miệng nhỏ chu lên không phục nói: “Ấu Quân tỷ tỷ có tay nghề xử lý hoa cỏ rất tốt. Ta cũng biết làm, chẳng qua không bằng tỷ ấy thôi. Ta đang muốn đi tìm quản sự xem sổ sách mà”, Cuối cùng, giọng nàng nhỏ dần, ấm ức nói: “Ta cũng không ngốc như ngài nghĩ đâu.”
Ánh mắt Bùi Việt nhìn nàng chăm chú.
Nàng không ngốc, nàng chỉ là tâm tư đơn thuần.
Ở cùng nàng, luôn khiến người khác vui vẻ.
Bùi Việt nâng tay lên muốn xoa má nàng, nhưng vừa đến gần, lại nhìn thấy sắc mặt nàng lập tức trở nên đỏ bừng, lông mi đen như quạ chậm rãi rũ xuống, dáng vẻ thẹn thùng không tránh không né. Quá ngoan ngoãn! Trong lòng Bùi Việt tự nhiên sinh ra một loại tội ác.
Nàng còn nhỏ quá.
Lòng bàn tay sắp chạm đến gò má nàng, mu bàn tay lại chuyển, cọ cọ trán nàng: “Ngốc có chỗ tốt của ngốc.”
Thư Quân cho rằng bàn tay to rộng của hắn đưa lại đây là muốn vuốt ve nàng, kết quả chỉ là gõ gõ trán nàng, là nàng suy nghĩ nhiều, vừa chột dạ vừa xấu hổ, cắn môi nói, “Ta không ngốc.”
Bùi Việt cười không nói.
Hai người dời đến nhà thuỷ tạ bên hồ uống trà.
Gió thu có chút lạnh, toàn bộ mảnh đang cuốn lên được buông xuống, ánh sáng trong nhà thuỷ tạ không còn chói mắt. Trong lòng Bùi Việt còn cân nhắc chút công vụ, lúc sau ngồi ở cửa sổ không nói chuyện, ánh sáng trên mặt hồ đung đưa theo gió, ánh sáng và bóng tối đan xen chiếu qua gò má hắn.
Đẹp đến không chân thật.
Trong lòng Thư Quân vẫn không yên tâm, lo lắng Bùi Việt muốn mang nàng vào cung.
“Bệ... Bệ hạ, chờ lát nữa ta có thể hồi phủ một chuyến không?”
Nếu nàng không giải thích lời nào, chỉ có một phong thánh chỉ hạ xuống, chẳng phải cha mẹ sẽ sợ hãi sao? Nàng còn một ít quần áo muốn thu dọn... Càng nghĩ, Thư Quân càng căng thẳng, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Bùi Việt nghe được lời này của nàng, hơi ngẩn ra.
Hắn rất giỏi quan sát người và vật qua lời nói, rất nhanh đã hiểu rõ ý nàng, lại nhìn dáng vẻ lúng túng của cô nương, bỗng nhiên có chút đau lòng. Để hòa hoãn cảm xúc của nàng, hắn cố ý trêu ghẹo.
“Nếu không thì sao, nàng muốn đi đâu?”
“A...” Đến phiên Thư Quân giật mình, cái miệng nhỏ đỏ hồng mở ra, vừa ngốc lại đáng yêu, là dáng vẻ khiến người ta muốn chạm một cái...
Lồng n.g.ự.c Bùi Việt cảm thấy khó chịu, nâng chén trà đã bị gió thổi lạnh, uống một ngụm.
Dù Thư Quân chậm chạp cũng biết mình nghĩ sai rồi.
Nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Thư Quân thẹn thùng xoa xoa gò má, thậm chí còn cuộn nắm đ.ấ.m lên nhẹ nhàng gõ mình một cái.
Bùi Việt biểu hiện như bình thường, Thư Quân chỉ có thể cho rằng, Bùi Việt tạm thời còn chưa có ý muốn nàng vào cung, như vậy cũng có thể cho nàng thời gian để thích ứng.
Sau này nàng sẽ không ngây ngốc đi hỏi hắn nữa, hắn không mở miệng nàng sẽ giả ngu, có thể kéo được một ngày thì hay một ngày.
Sau đó thì rõ ràng là thoải mái hơn nhiều.
Bùi Việt thu tất cả cảm xúc của nàng vào trong đáy mắt, trong lòng hiểu rõ.
Hắn rời cung một ngày một đêm, công vụ chồng chất. Nghỉ ngơi không được bao lâu, để lại một hộp sủi cảo tôm thủy tinh, một mâm năm món điểm tâm, và một lồng cua rồi rời đi, lúc gần đi hắn chỉ vào lồng cua kia.
“Đây là lồng cua đúng mùa cuối cùng của năm nay, sau này sẽ không còn ngon như vậy nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-51-1.html.]
Không phải là tìm không được, sau hồ Thái Thượng Hoàng vẫn có, chỉ là hắn không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm để trộm hồ của của người ta được.
Cho dù là loại đồ ăn nào thì ăn đúng mùa là ngon nhất.
Thư Quân thoải mái hào phóng đưa hắn ra cửa, rồi vội vàng quay trở lại tiếp đón Vương Ấu Quân dùng cua.
Ăn uống linh đình thoải mái chán chê một bữa, hai cô nương đi tản bộ dọc theo hành lang tránh gió dài, chậm rãi dự tính hồi phủ.
Vương Ấu Quân nắm tay nàng hỏi: “Nói như vậy là muội đã hạ quyết tâm muốn ở cạnh bệ hạ?”
Thư Quân bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Vương Ấu Quân thấy gò má nàng đỏ ửng, theo ống tay áo lắc lắc cánh tay nàng: “Sao vậy? Lúc trước còn c.h.é.m đinh chặt sắt không chịu vào cung, đột nhiên thay đổi chủ ý, chẳng lẽ là bởi vì bệ hạ cứu thẩm thẩm, muội muốn lấy thân báo đáp?”
“Không phải, muội...” Đáy mắt Thư Quân ẩn chứa một tầng sương mù, ngơ ngác mờ mịt.
Nàng suy nghĩ rồi nói: “Cho dù là ai cứu mẫu thân muội, muội nhất định sẽ phải báo đáp. Nếu đối phương xác định muốn cưới muội, muội đương nhiên sẵn lòng gả.”
Vương Ấu Quân liếc nàng bằng ánh mắt sâu xa, nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước: “Thế nhưng không phải vậy.”
“Hả, có ý gì?” Thư Quân hỏi.
Vương Ấu Quân lạnh lùng liếc nàng: “Trần Văn Chu cũng muốn cưới muội. Nếu đêm đó là hắn mời đại phu tới, muội bằng lòng gả chứ?”
Thư Quân ngừng bước chân, yên lặng.
“Xem đi, trong lòng cũng không muốn như vậy.” Giọng nói Vương Ấu Quân cực kỳ nhẹ nhàng, thay nàng phân tích, “Muội thích bệ hạ, chẳng qua ngại thân phận của hắn nên hơi mâu thuẫn thôi. Nếu hiện tại hắn chỉ là người của gia đình bình thường, không chừng muội sẽ rất vui mừng.”
Thư Quân nhớ tới những ngày ở Tàng Thư Các, nàng thậm chí còn chủ động có ý định đối với hắn. Nếu thật sự không có chút suy nghĩ nào, vì sao sau đó mỗi khi hắn đến gần hoặc thậm chí là muốn gần gũi hơn, nàng cũng không dữ dội như vậy?
Nói trắng ra, vẫn là động tâm.
Thư Quân xấu hổ đến mức sắp vùi hẳn đầu vào n.g.ự.c luôn rồi.
Vương Ấu Quân nhìn bộ n.g.ự.c nàng một cái, chậc một tiếng: “Được rồi, đừng thẹn thùng, đè nữa sẽ nhỏ đi đấy.”
Mặt Thư Quân nóng lên, đột nhiên ngẩng đầu, thở phì phì liếc nàng ấy một cái: “Tỷ còn không có để đè đâu.” Nói xong thì nhấc chân chạy về phía trước.
Vương Ấu Quân trừng mắt, thẹn quá thành giận, hung hăng nhìn theo bóng dáng nàng: “Muội đừng chạy, con nhỏ này, xem ta có xé miệng của muội không?” Rồi nhanh chóng chạy đuổi theo.
*
Ngự Thư Phòng.
Bùi Việt xong việc, ngước mắt nhìn thoáng qua sắc trời u ám, không đầu không đuôi hỏi.
“Về chưa?”
Lưu Khuê đứng ở một bên giúp hắn phân loại sửa sang lại sổ con, loại nào phát đi Trung Thư Tinh, loại nào phát đi Thông Chính Tư, còn có một ít phải trả về, nghe xong lời này, biết được Bùi Việt hỏi chuyện gì.
“Cô nương đã trở về, chỉ là không biết vì sao lại chọc giận tiểu tiểu thư phủ Đông Đình Hầu, bị nàng ấy đánh một trận, về nhà là khóc.”
Sắc mặt Bùi Việt trở nên một lời khó nói hết: “Tiểu cô nương kia cũng thật tàn nhẫn.”
Lời này đương nhiên là mắng Vương Ấu Quân.
Lưu Khuê yên lặng cười.
Buổi chiều đã gặp qua một lần, lại lo lắng cô nương người ta ở bên ngoài không an toàn, âm thầm sắp xếp thị vệ bảo chừng, còn muốn hỏi một câu, quả nhiên chủ tử coi trọng Thư Quân, thật sự là lo lắng trăm bề. Lưu Khuê dám khẳng định, ngay cả Thư Lan Phong và Tô thị cũng không để tâm bằng Bùi Việt.
Hiện giờ chẳng qua là cô nương người ta vui đùa náo loạn một chút, vậy mà vẫn khiến hắn thay đổi sắc mặt.
Còn không thừa nhận là nuôi con gái.
Lưu Khuê mắng thầm đế vương một trận, lại nhắc tới việc chính.
“Bệ hạ, ngài xem có phải nên soạn thánh chỉ rồi hay không?”
Bùi Việt trở về lúc chạng vạng tâm trạng rõ ràng không tồi, có thể thấy được hai người ở chung cực kỳ vui vẻ. Lại liên hệ đến khoảng thời gian trước Bùi Việt xuất động Cẩm Y Vệ và Thái Y Viện cứu Thu phu nhân, Lưu Khuê dường như có thể khẳng định Thư Quân tuyệt đối đồng ý vào cung.
Bùi Việt nghe vậy lạnh lùng nhìn ông ấy: “Gấp cái gì?”
“Sao lại không gấp, đây là Hoàng đế không vội, thái giám vội mà!” Lưu Khuê lộ vẻ mặt đau khổ, “Thái Thượng Hoàng đã tóm lấy nô tài hỏi vài lần. Lão nhân gia bị ngài đuổi đi Vạn Thọ Cung, trong lòng tức giận không chịu gặp ngài, nhưng lại bất kể ngày đêm lải nhải với nô tài, còn không phải muốn ngài mau chóng cưới người vừa ý nạp vào sao?”
Giọng điệu Bùi Việt không mặn không nhạt, gác bút son trong tay xuống.
“Nàng đồng ý rồi, nhưng trẫm không thể làm như vậy.”
Lưu Khuê thật mệt tâm: “Nô tài không hiểu, xin bệ hạ chỉ bảo?”
Bùi Việt ngước mắt nhìn ông: “Trong khoảng thời gian ngắn nàng thay đổi thái độ, vì cớ gì? Còn không phải thấy trẫm cứu mẫu thân nàng, lòng mang cảm kích sao? Nếu trẫm thuận nước đẩy thuyền, không khác nào nhận báo đáp ân tình.”
Hắn xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, thở dài: “Trẫm muốn một nữ nhân không phải rất đơn giản sao?”
Hắn muốn thân thể nàng, càng muốn trái tim nàng.
Sau đó hắn không lên tiếng nữa, tiếp tục phê duyệt sổ con.
Trong Ngự Thư Phòng yên tĩnh một lúc lâu, khi Lưu Khuê đã sắp quên mất đề tài này, hắn đột nhiên truyền đến tiếng nói sâu kín.
“Tiếp theo trong triều sẽ có động tĩnh lớn, không thể để người khác biết nàng tồn tại.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Lưu Khuê hiểu rõ, đây là bảo vệ Thư Quân.