Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 51.2
Cập nhật lúc: 2024-04-09 10:43:36
Lượt xem: 1,170
Trăng bạc lướt qua ngọn cây, sương lạnh phủ đầy đất.
Thư Quân nằm ở trên giường, trong lồng n.g.ự.c còn truyền đến một cơn đau nóng rát.
Tiểu cô nương quá đáng giận, không hổ là tiểu bá vương lăn lộn ở quân doanh Kế Châu, tuyệt đối không chịu thiệt, nhất định nhéo nàng một cái.
Thật ra nàng ấy cũng không dùng nhiều sức, nhưng do da thịt nàng trắng nõn mềm mại quá mức, nhéo một chút đã nổi lên vết đỏ tím.
Thược Dược ngủ ở phía dưới chân nghe được trên giường truyền đến động tĩnh, lầm bầm một tiếng: “Chủ tử, còn chưa ngủ sao?”
Thư Quân thấy Thược Dược ngáp ngắn ngáp dài, dịch vào trong nhường ra một vị trí: “Em đi lên ngủ cùng ta đi.”
Thược Dược cũng không từ chối, vội vàng lưu loát xốc chăn đứng dậy rồi chui vào trong ổ chăn của Thư Quân, chủ tớ hai người ôm nhau đi ngủ.
“Còn đau không?” Thược Dược biết chuyện Thư Quân bị Vương Ấu Quân đánh.
Trên mặt Thư Quân bối rối, “Không đau.” Nàng thuận miệng ứng phó.
“Vậy vì sao người không ngủ?” Thược Dược lầm bầm.
Thư Quân không hé răng, nghĩ đến lời nói hôm nay của Vương Ấu Quân, hơi nóng toàn thân mãi không thể tan đi, nói cái gì mà bây giờ nàng ấy đùa giỡn ở nơi này, chờ đến lúc gả cho Hoàng đế, Hoàng đế muốn dạy dỗ nàng thế nào còn chưa biết đâu. Trong đầu Thư Quân miên man suy nghĩ, không tự chủ được lại nhớ tới chuyện dưới mái đình.
Nàng có chút sợ hãi. Tuy Hoàng đế không vội, nhưng có lẽ cũng sẽ không chờ lâu lắm, ngày lành của nàng sợ là sắp chấm dứt rồi.
Thư Quân nương theo ánh trăng nhìn Thược Dược nằm bên cạnh. Tiểu nha đầu mơ màng sắp ngủ, đôi mắt chỉ còn mở được một nửa chực chờ gục xuống.
“Thược Dược, nếu ta vào cung, em sẽ đi cùng ta sao?”
Thược Dược không cần nghĩ ngợi trả lời: “Nô tỳ đương nhiên đi theo tiểu thư, nô tỳ và tiểu thư cùng nhau lớn lên, còn chưa từng rời khỏi người đâu. Người đi chỗ nào nô tỳ sẽ đi chỗ đó.”
Hốc mắt Thư Quân nóng lên, ôm nàng ấy vào lòng thật chặt.
“Cảm ơn em, nếu em không đi theo ta, một mình ta ở trong cung sẽ nhàm chán lắm.”
Thược Dược biết Thư Quân lo lắng cái gì, trấn an nàng.
“Người đừng sợ, hoàng cung chỉ lớn hơn toà nhà của gia đình bình thường một chút mà thôi. Chỉ cần bệ hạ đối xử tốt với người, vậy thì sẽ giống như người được gả cho người tốt. Nếu như phu quân không tốt thì cho dù người gả cho nhà bình thường, không phải cũng sẽ có một đống chuyện phiền não sao?”
“Trên đời không có chuyện vẹn toàn, có nhận thì có cho, người đã quyết tâm bước lên con đường này, thì cứ an tâm tiếp nhận nó cho tốt. Nếu ngày nào đó bệ hạ có niềm vui mới, người rời đi là được.”
Thư Quân nghe vào trong lòng, cảm thấy lệnh bài kia còn chưa đủ. Nàng yêu cầu hắn một phong thánh chỉ, như vậy sẽ không có nỗi lo về sau.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Hôm sau tỉnh lại, nàng bắt đầu cân nhắc làm chút gì đó cho Hoàng đế.
“Làm túi thơm đi, bình thường cô nương tặng đồ cho vị hôn phu không phải đều là túi thơm sao?” Thược Dược ghé vào bàn cho nàng ý kiến.
Thư Quân lắc đầu: “Bệ hạ không có thói quen mang theo túi thơm.” Nàng thử nhớ lại cách ăn mặc của Bùi Việt, đồ vật gì mà bình thường hắn yêu thích, ngoại trừ chuỗi bồ đề thỉnh thoảng nhìn thấy hẳn nghịch trong tay, thật sự không thấy, hắn để ý tới gì khác, từ trên xuống dưới cũng không có trang sức.
Tặng khăn lụa? Nàng đã để một cái khăn lụa ở chỗ hắn, hơn nữa, tặng khăn lụa cho Hoàng đế, vẫn cảm thấy không thích hợp cho lắm.
“Vậy thì làm một chút quần áo thường dùng.” Thược Dược lại kiến nghị lần nữa.
“Ta cũng muốn, nhưng không biết nên tặng cái gì?” Thư Quân buồn rầu nói, “Còn nữa, ta cũng không biết kích thước mà?”
Thược Dược cười hì hì đánh giá nàng: “Nô tỷ thấy người muốn vào cung thăm bệ hạ đúng không?”
“Ta không có!” Thư Quân tức giận vỗ Thược Dược một cái: “Ngay cả em cũng trêu chọc ta!”
Chủ tớ hai người náo loạn một trận, quyết định làm cho Bùi Việt một cái áo ngắn.
Áo ngắn vừa không có vẻ riêng tư, vừa có thể làm lớn hoặc nhỏ, lớn thì mặc bên ngoài, nhỏ thì mặc bên trong.
Thư Quân lập tức lén mở nhà kho, lấy nguyên liệu mẫu thân chuẩn bị cho cha, tìm một tấm lụa tốt nhất.
Vì không để Tô thị phát hiện, nàng nói dối làm xiêm y cho cha, quay đi thì làm cho Bùi Việt trước, dư lại làm cho cha thêm một cái. Mẫu thân có hỏi tới, thì nói do nguyên liệu kém, có lẽ cũng sẽ không mắng nàng.
Rất nhanh sẽ bắt đầu vào mùa đông, cái áo ngắn này mặc bên trong sẽ rất ấm áp.
Trong lòng Thư Quân ngọt ngào, làm việc cũng không cảm thấy vất vả.
Không có lông thỏ tốt nhất để làm viền, nàng thêu đường viền hoa, Bùi Việt thân mình cao lớn, quá dày hắn sẽ không thích, Thư Quân làm độ dày vừa phải, khoảng chừng ba ngày đã làm xong.
Vào ngày nắng đẹp, Thư Quân lấy cớ đi tìm Vương Ấu Quân rồi ra cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-51-2.html.]
tránh bị phát hiện, trước đó nàng để Thược Dược báo tin cho Vương Ấu Quân, nào biết khi nàng đến cửa cung, lại gặp vị tổ tông này. Vương Ấu Quân khoa trương đứng ở dưới Đông Hoa Môn, vẫy tay với nàng.
“Mẫu thân ta làm cho Thái Hoàng Thái Hậu một cái áo ngắn lông thỏ, ta vào cung đưa cho lão nhân gia, vừa lúc chúng ta đi cùng đường.”
Thư Quân vừa nghe “áo ngắn”, khuôn mặt nóng lên. Vương Ấu Quân nhìn vào trong tay nải của nàng nhìn một cái: “Muội mang cái gì vậy?”
Nàng ấy duỗi tay muốn lấy đi, Thư Quân vội vàng giấu tay nải ra phía sau lưng.
“Xem của tỷ trước đi.” Nàng lúng túng nói. Vương Ấu Quân cười, khoe khoang lấy áo khoác mà mẫu thân nàng ấy may ra cho Thư Quân nhìn.
Lông thỏ trắng bóng viền một vòng, nguyên liệu là gấm lụa Tử Xuyên tốt nhất, cho dù là thủ pháp hay ánh sáng hoa văn đều là không gì sánh kịp.
Thư Quân tự biết xấu hổ, chợt thấy không thể lấy đồ của mình ra được nữa. Nàng có chút khổ sở nhìn thoáng qua Thược Dược, hận không thể đưa lại tay nài cho Thược Dược cầm.
Sao Vương Ấu Quân có thể không nhìn ra tâm tư của nàng, giao áo ngắn cho Xuân Hoa giữ xong, lặng lẽ ôm nàng cánh tay nói.
“Muội so sánh với ta làm gì? Người đến hiếu kính lão nhân gia Thái Hoàng Thái Hậu nhiều như vậy, nếu không xuất sắc sao có thể khiến lão nhân gia bà nhìn một cái chứ? Muội thì không giống vậy, đừng nói là một bộ xiêm y, cho dù là một miếng vải bố, chỉ cần là muội tặng, bệ hạ nhất định vui sướng đến ngủ không yên.”
Thư Quân cắn chặt răng, nghĩ thầm dù sao cũng là một phần tâm ý của nàng, Bùi Việt muốn hay không thì kệ hắn vậy.
“Được rồi, muội cùng tỷ vào cung.”
Hai người một đường đi vào cửa cung, Vương Ấu Quân còn muốn dụ dỗ Thư Quân cho nàng ấy nhìn một cái, Thư Quân nhất định không chịu.
Ánh mắt Vương Ấu Quân loé sáng: “Hử, đợi lát nữa vào cung phải kiểm tra tay nải và soát người, còn sợ ta không nhìn thấy sao?”
Kết quả lúc tới chỗ thị vệ canh cổng kia, thị vệ chỉ cần liếc nhìn lệnh bài trong tay Thư Quân một cái, lại không nhìn nàng thêm lần nào nữa, mà Vương Ấu Quân bị ma ma canh cổng kiểm tra trong ngoài tới mấy lần.
Có cần đối xử khác nhau rõ ràng như vậy không?
Vương Ấu Quân có chút bực bội: “Bản tiểu thư vào cung hàng năm, cần kiểm tra cần thận như vậy sao?”
Ma ma kia ung dung cười: “Bệ hạ dặn dò, khi tiểu thư phủ Đông Đình Hầu vào cung, phải lục soát cẩn thận, đặc biệt kiểm tra móng tay của tiểu thư, không để móng tay của tiểu thư cào người.” Ma ma nói xong lời này, lộ ra nụ cười lúng ta lúng túng: “Tiểu thư thứ tội, đây là nguyên văn lời nói của bệ hạ.”
Vương Ấu Quân: “...”
Nàng ấy nhìn Thư Quân vẻ mặt ngây thơ bên cạnh một cái, hận đến ngứa răng. Hoàng để đang tự trả thù cho Thư Quân à?
Nàng ấy không biết nên hâm mộ Thư Quân có phúc của người khờ, hay là giận Hoàng đế quá mức để bụng.
Phụng Thiên Điện và Từ Ninh Cung đều ở phía tây Đông Hoa Môn, trước tiên hai người đi từ Văn Hoa Điện qua, theo Hoàng Cực Môn đi thông đến Từ Ninh Cung. Dọc theo tường cong về hướng Bắc, đến cửa hông Phụng Thiên Điện thì có thể đường ai nấy đi, chỉ là lúc đi đến cửa chỗ hông, vậy mà gặp được vị tiểu công công trắng trẻo mập mạp lần trước.
Tiểu công công hành lễ với hai người.
“Hôm nay là sinh nhật của Thái Hoàng Thái Hậu, bệ hạ đang ở Từ Ninh Cung.”
Vương Ấu Quân vỗ trán một cái: “Ui da, ta quên nói với muội, hôm nay mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu. Mà lão nhân gia cũng không phô trương lãng phí, cho nên không tiết lộ ra, ngay cả cung vua cũng không dự định tổ chức cung yến. Mẫu thân ta không được Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý sẽ không dám vào cung, chỉ sai ta kính hiến một bộ xiêm y xong rồi đi. Nếu muội đã tới, vậy thì đi cùng ta đi.”
Thư Quân tới nơi này rồi, đương nhiên không thể trốn tránh, nghĩ thầm Thái Hoàng Thái Hậu chưa bao giờ gặp nàng, đứng ở cửa bái lạy xong thì có thể rời đi. Tiểu công công đoán đồ vật trong tay nải của Thư Quân là cho Hoàng đế, lo lắng lát nữa vào Từ Ninh Cung giải thích không được, bèn giúp nàng cầm tay nải, ở phía trước dẫn đường.
Rẽ về phía Tây qua một của cung, đã tới cổng Từ Ninh Cung.
Sau khi cung nhân thông báo, chỉ chốc lát vị lão công công trước mặt Thái Thượng Hoàng kia ra tới, vẻ mặt ôn hòa nhìn Thư Quân.
“Thái Hoàng Thái Hậu có chỉ, mời hai vị cô nương đi vào nói chuyện.”
Thư Quân hơi căng thẳng, Vương Ấu Quân nắm tay nàng đi vào, nhắc nhở bên tai.
“Đoan trang chút, để lại cho Thái Hoàng Thái Hậu ấn tượng tốt.”
Nếu chỉ là phi tần, Thái Hoàng Thái Hậu căn bản sẽ không hỏi đến, nếu là lập Hậu, lão nhân gia chắc chắn muốn biết chi tiết. Trong lòng Vương Ấu Quân còn giữ suy nghĩ đề Thư Quân làm chính thê của Hoàng đế, đương nhiên là một lòng giúp đỡ.
Có lẽ người khác sẽ nói Thư Quân người mơ nói sảng, gia thế không mạnh, tính tình quá mềm, cho dù là cái nào cũng đều không phải là người được chọn cho vị trí Hoàng hậu. Vương Ấu Quân lại không tán thành.
Ngày ấy ở biệt uyển, Hoàng đế biết rõ Thư Quân đã cho phép, lại không mang nàng vào cung, có thể thấy được hắn vô cùng thận trọng với Thư Quân. Phần thận trọng này cho Vương Ấu Quân một niềm tin, Hoàng đế cữu cữu chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường, hắn chậm chạp không lập Hậu, một là muốn tìm nữ tử hợp tâm ý, hai là không muốn thế lực nhà ngoại lớn, hậu cung tham gia vào chính sự.
Thư Quân không phải người tốt nhất được chọn sao?
Nàng có đủ tin tưởng với Thư Quân.
Thư Quân căn bản không biết Vương Ấu Quân đang có ý định gì, chỉ ghi nhớ sâu sắc hai chữ “Đoan trang” trong lòng. Đến khi cung nhân đưa vào trắc điện Từ Ninh Cung, lúc này nàng mới phát hiện, noãn các không rộng lắm lại ngồi đầy oanh oanh yến yến.
Chính giữa là người mặc long bào vàng sáng, Hoàng đế Bùi Việt.