Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 73: Giữ lớn bỏ nhỏ?
Cập nhật lúc: 2024-04-12 03:56:37
Lượt xem: 1,147
Bùi Việt hạ chỉ đưa Tô thị vào hoàng cung. Lúc Thư Quân vô cùng đau đớn, ghé vào trong lòng mẫu thân khóc.
“Mẫu thân, lúc trước mẹ sinh con cũng cực khổ quá rồi.”
Tô thị nhìn nữ nhi chịu tội rơi lệ đầy mặt: “Không khổ, mẹ không khổ. Con không biết sinh con ra ta có bao nhiêu vui vẻ đâu. Kiều Kiều, con đừng sợ, thân thể ta còn yếu đuối hơn con cũng có thể sinh con ra, con sẽ không có việc gì."
Thư Quân vẫn khó chịu, gần như không có sức lực đứng dậy, nghe bà mụ nói hiện giờ đầu thai nhi còn chưa xuống dưới, kêu nàng nghĩ cách đi lại nhiều một chút, để đầu hài tử xuống thấp. Vì thế Thư Quân chống eo ở trong điện từ từ đi tới đi lui.
Nàng cực kỳ đói, nhưng thái y không cho nàng ăn nhiều. Trong bụng nàng giống như có mấy trăm con sâu đang gặm cắn, nhìn cái gì cũng muốn ăn một miếng, mệt mỏi thì ngủ, tỉnh dậy đói bụng thì tuỳ tiện cầm lấy điểm tâm trái cây nhét vào miệng. Bùi Việt ngồi ở một bên vừa giúp nàng lau khóe môi, vừa đỡ eo giúp nàng chịu lực.
Có một khoảnh khắc nào đó, hắn hối hận đã để nàng mang thai.
Rõ ràng lúc trước là cô nương vui vẻ như vậy, hiện tại bị lăn lộn thành người không ra người ma không ra ma, ăn một miếng cơm cũng là xa xỉ.
Chờ Thư Quân ngủ, Bùi Việt mời Hoa thái y tới.
“Trẫm muốn ngươi cho một câu trả lời chắc chắn. Nếu thai nhi của Hoàng hậu quá lớn, ngươi có biện pháp nào có thể bảo đảm Hoàng hậu an toàn hay không.”
Một khi mẫu tử nguy kịch, hắn đã làm tốt tinh thần cho bản thân để giữ lớn bỏ nhỏ.
Chỉ là lời nói này hiện tại hắn chỉ có thể giữ trong lòng, không tiện nói ra với bất cứ ai.
Đừng nhìn hiện tại triều thần và Thái Thượng Hoàng cực kỳ nâng niu Thư Quân, ở trước mặt con nối dõi, tính mạng nữ tử giống như con kiến.
Hắn không xác định được, nếu hắn không yêu Thư Quân, có thể cũng đưa ra lựa chọn giống như vậy hay không, nhưng hiện tại nhìn cô nương mình hạc xương mai kia, đáy mắt phiếm hồng thần sắc ngây dại, xem hắn như cọng rơm cứu mạng mà ỷ lại, đáy lòng hắn chỉ có một suy nghĩ không thể để nàng xảy ra chuyện.
Hoa thái y phụng dưỡng Bùi Việt nhiều năm, dường như đã từ bên trong lời này ngửi ra được một ít huyền cơ. Một đế vương có thể vì thê tử làm được đến mức này, ông là thái y cũng thực sự chấn động.
“Bệ hạ, nếu vạn bất đắc dĩ, thần sẽ m.ổ b.ụ.n.g lấy con.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Bùi Việt vẫn là lần đầu nghe được cách nói như vậy, không khỏi kinh hoàng, trầm giọng hỏi: “Mổ bụng lấy con?”
“Đúng vậy.” Hoa thái y nói, “Dân gian từng có tiền lệ, không dối gạt ngài, ba mươi năm trước, lúc thần hành tẩu giang hồ, từng giúp đỡ một phụ nhân khó sinh m.ổ b.ụ.n.g lấy hài tử.”
Bùi Việt tưởng tượng đến cảnh trên bụng Thư Quân mổ ra một lỗ hổng, lồng n.g.ự.c đột nhiên căng thẳng, giọng nói nghẹn ngào.
“Vậy sau đó thì sao? Mẫu tử bình an không?”
Hoa thái y gật đầu: “Vẫn thuận lợi, chỉ là trên bụng phụ nhân kia từ đó lưu lại một vết sẹo, cực kỳ xấu xí...”
Bùi Việt nhắm mắt, cho đến lúc này, chỉ cần có thể giữ được tính mạng Thư Quân, nào còn so đo đến một vết sẹo.
Hắn trầm ngâm một lát, hít sâu một hơi.
“Cứ quyết định như vậy. Ngươi chuẩn bị mọi việc, nhớ lấy, hết thảy lấy Hoàng hậu làm ưu tiên.”
Hoa thái y lấy lại bình tĩnh đồng ý.
*
Ngày mùng một tháng Năm, Thư Quân dựa vào giường mới vừa uống xong một ngụm canh sâm, chợt thấy trong bụng truyền đến một tiếng phịch, nàng bị dọa ngốc, “Sao lại thế này?” Trong lòng bắt đầu hốt hoảng.
Thược Dược cùng Tô thị ở một bên hầu hạ nàng, thấy nàng như thế, lập tức đi gọi thái y, cùng lúc đó cũng đưa tin tức đến tiền triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-73-giu-lon-bo-nho.html.]
Bùi Việt đang vào triều sớm, nghe được cung nhân âm thầm bẩm báo, trái tim tức khắc trầm xuống. Hắn trấn định nhìn lướt qua triều thần phía dưới. Nếu hiện tại đưa tin tức này ra, lấy thủ đoạn của mấy cáo già đó, nhất định sẽ nghĩ biện pháp vào cung giúp đỡ. Hắn không thể để bất luận kẻ nào can thiệp vào quyết định của hắn, vì thế bình tĩnh nói.
“Hoàng hậu trong cung gửi tin, nói là sáng sớm lại bắt đầu nôn, đang cáu kỉnh. Trẫm không yên tâm, đi trước nhìn một chút, hôm nay tạm ngừng, ngày mai tiếp tục.”
Dứt lời, hắn ra khỏi Phụng Thiên Điện, lòng bàn chân như đạp gió đến Khôn Ninh Cung.
Đại thần lục tục quay lại khu làm việc, chỉ có Liễu lão Thượng thư nhạy bén nhận thấy có gì đó không đúng.
Ông bắt lấy Thượng thư Lại bộ và Thượng thư Hộ bộ đang muốn rời đi.
“Lão phu loáng thoáng nghe nói thai nhi trong bụng Hoàng hậu quá lớn, có dấu hiệu khó sinh, tính ngày tháng, cách ngày dự sinh cũng chỉ hơn nửa tháng. Sinh sớm cũng không phải không có khả năng, để đảm bảo an toàn, bây giờ chúng ta vào cung.”
Liễu Thượng thư vừa nói xong, Thượng thư Lại bộ cùng Thượng thư Hộ bộ nhìn nhau, đều hiểu rõ ý ông ta.
Bùi Việt yêu thích Hoàng hậu, lỡ như xảy ra chuyện, Bùi Việt sẽ giữ lớn bỏ nhỏ.
Mà chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện triều thần muốn thấy.
Bọn họ đương nhiên đồng cảm với Hoàng hậu, nhưng bọn họ càng coi trọng giang sơn xã tắc.
Mấy người cùng nhau đệ sổ con lên Tư Lễ Giám, yêu cầu vào cung thăm Thái Thượng Hoàng.
Bùi Việt sớm đề phòng bọn họ, đương nhiên không đồng ý. Vì để đối phó với triều thần, thậm chí hắn hạ một phong mật chỉ, không được để Thái Thượng Hoàng vào cung.
Liễu Thượng thư đợi lâu không thấy ý chỉ trở về, hiểu được kế sách của Bùi Việt, gấp đến độ ra cung giục ngựa chạy đến Vạn Thọ Cung.
Bùi Việt không rảnh để ý.
Bởi vì tiếng ‘phịch’ mà Thư Quân nghe được kia là tiếng vỡ nước ối.
Nước ối vừa vỡ, bụng đã đau dữ dội, từng cơn từng cơn. Lúc đầu còn có thể tiếp nhận, nhưng sau đó nàng gần như đã cắn nát môi.
Phòng sinh được sắp đặt ở điện phía sau Khôn Ninh cung, bà đỡ có kinh nghiệm trong toàn kinh thành đều hầu ở chỗ này, hơn một nửa thái y của Thái Y Viện cũng tùy thời đợi mệnh. Ba người Hoa thái y, Lưu thái y, Trương thái y vào trong phòng sinh để săn sóc.
Bùi Việt không kiêng dè vết m.á.u trong phòng sinh, lập tức đi vào bên cạnh Thư Quân. Hắn bế thê tử lên, để nàng nằm trong n.g.ự.c mình. Tô thị và Thược Dược canh giữ ở bên kia, bà nắm lấy bàn tay tái nhợt vô lực của nữ nhi yên lặng rơi lệ.
Tiếng kêu tiếng khóc bao phủ toàn bộ phòng sinh.
Đau từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, hài tử cũng không có dấu hiệu xuống dưới.
Thư Quân hôn mê bất tỉnh mấy lần, tiếng khóc của nàng từ mạnh mẽ mười phần đến sau đó chỉ còn lại hơi thở mong manh. Bùi Việt mấy lần không nghe thấy âm thanh, thiếu chút nữa cho rằng sẽ mất nàng.
Hắn chưa từng cảm thấy sẽ có một ngày dày vò như vậy, dài đến mức không có điểm cuối.
Cái loại lo lắng thấp thỏm và bất an này, dời non lấp biển, bẻ gãy nghiền nát bao phủ quanh thân hắn.
Hắn bất lực ôm thê tử suy yếu, hốc mắt đỏ rực, sắc mặt hung tợn hét lên.
“Hoa thái y, Hoàng hậu chịu đựng không nổi, mau m.ổ b.ụ.n.g cứu tính mạng nàng!”
Hoa thái y đã chuẩn bị tốt dụng cụ, vén tay áo nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài. Trời đã tờ mờ sáng, phía Đông chân trời lộ ra một tia sáng trắng như bụng cá, trời sắp sáng rồi.
Đang lúc lão thái y vừa nhích bước chân trầm ổn định bước vào, bên trong mảnh truyền đến tiếng bà đỡ hô to.