Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 56: Bữa trưa tình yêu
Cập nhật lúc: 2024-09-09 11:05:54
Lượt xem: 37
Tập đoàn Ngạo Thiên, văn phòng tổng giám đốc.
Phê duyệt xong email cuối cùng, Trình Dục Minh duỗi lưng một cái, nhìn đồng hồ đeo tay một chút: 11 giờ 40 phút.
Sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Lăng Niệm Niệm vẫn không xuất hiện ở công ty anh.
Trình Dục Minh nhíu mày: Đã ba ngày Lăng Niệm Niệm không tới công ty tìm mình.
Điều đó chưa từng xảy ra trước đây.
Trước kia nhiều nhất cứ cách hai ngày lại đến Ngạo Thiên tìm anh ăn trưa, hoặc là cơm tối.
Quên đi, không muốn nữa.
Người như cô, vốn làm cái gì cũng không có kiên trì, dễ dàng buông bỏ.
Trình Dục Minh đang định cầm điện thoại bàn gọi cho thư ký, bảo cô ta đặt cơm trưa cho mình thì điện thoại đột nhiên vang lên.
“Tổng giám đốc, nhân viên lễ tân dưới lầu nói Lăng tiểu thư tới tìm anh, cho cô ấy vào không?”
Lăng Niệm Niệm?
Trong lòng Trình Dục Minh run lên, giọng nói lạnh nhạt: “Cho cô ấy vào.”
Cúp điện thoại, Trình Dục Minh đi vào toilet nhìn vào gương siết chặt cà vạt, vuốt tóc: Ừ, rất đẹp trai, tóc cũng không rối.
Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, anh vội vàng ngồi trở lại ghế sau bàn làm việc, ngồi nghiêm chỉnh, cầm lấy văn kiện, làm bộ bề bộn nhiều việc, sau đó mới mở miệng: “Vào đi.”
Trong lòng anh tràn đầy chờ mong nhìn cửa bị đẩy ra, một cô gái mặc váy liền áo màu xanh lam đi vào, trên tay xách theo một hộp cơm, mỉm cười đi tới phía anh.
“Sương Sương, sao cô lại tới đây?” Vẻ mặt Trình Dục Minh bình tĩnh, buông văn kiện trong tay xuống.
Lăng Sương Sương đi tới trước bàn làm việc của anh, khẽ mỉm cười: “Anh Dục Minh, em vẫn muốn mời anh bữa cơm để cảm ơn lần trước, nhưng anh bận quá, không có thời gian nên em đành phải đưa cơm tới cửa.”
Cô ta đặt hộp thức ăn xuống, mở nắp ra, một mùi thơm xông vào mũi.
“Anh Dục Minh, anh nếm thử đi.” Cô ta lấy ra một đôi đũa, đưa tới trước mặt Trình Dục Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-56-bua-trua-tinh-yeu.html.]
Trình Dục Minh không đưa tay nhận lấy mà từ chối: “Không cần. Cô về đi.”
“Nhưng em đã tới rồi, anh thử miếng thôi được không?” Lăng Sương Sương chớp chớp đôi mắt to, uất ức cúi đầu: “Những món ăn này em đã chuẩn bị cho tới trưa, anh nhìn xem, tay em còn bị d.a.o cứa chảy máu.”
Nghe vậy, Trình Dục Minh nhìn về phía tay cô ta, quả nhiên ngón trỏ tay phải dán một miếng băng.
“Cô... thật sự không cần làm như vậy.” Trình Dục Minh nhìn bộ dáng uất ức của cô ta, giọng nói dịu dàng hơn: “Lần trước cô bị thương trong bữa tiệc, hơn nữa người làm cô bị thương lại là vị hôn thê của tôi, tôi nên ra tay. Cho dù đổi thành người khác, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Cô thật sự không cần để chuyện này ở trong lòng.”
Trình Dục Minh hiếm khi kiên nhẫn giải thích một chuyện như vậy, nhưng anh cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Lăng Sương Sương.
Anh không hy vọng Lăng Sương Sương ba lần bảy lượt bởi vì chuyện này đến báo đáp mình.
Hả? Vị hôn thê?
Hay cho câu nói đó.
Nhưng đó là chưa chính thức mà?
Lăng Sương Sương đè xuống sự đố kỵ trong lòng, hốc mắt ướt át, một giọt nước mắt rơi xuống bàn làm việc của Trình Dục Minh.
Cô ta yên lặng cất đũa, đậy nắp hộp thức ăn, sau đó ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười nhìn Trình Dục Minh.
“Anh Dục Minh, quấy rầy rồi.”
Cái nhìn đó, Trình Dục Minh thấy được hốc mắt hồng nhuận của cô ta tràn ngập nước nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui.
Người phụ nữ yếu đuối ngoan ngoãn như Lăng Sương Sương, anh nói như vậy có phải hơi tàn nhẫn không?
Dù sao người ta cũng tốn một buổi sáng, hơn nữa còn bị đứt tay, có lẽ chỉ vì muốn cảm ơn anh mà thôi.
“Cô để hộp cơm xuống đi.”
Hai mắt Lăng Sương Sương lập tức sáng ngời, đối diện với ánh mắt Trình Dục Minh, trong giọng nói tràn đầy vui mừng: “Anh Dục Minh, anh đồng ý ăn cơm em làm?”
“Đúng lúc đang đói bụng.” Anh nhận lấy hộp cơm, lại bổ sung một câu: “Lần sau đừng để bị thương nữa.”