Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:07:47
Lượt xem: 60

Liễu Nguyệt Nô tự ý che giấu vương phi, tội không thể tha. Lục Phụng vốn định g.i.ế.c nàng để dứt điểm mọi chuyện. Nhưng Giang Uyển Như hết lần này đến lần khác cầu xin tha mạng cho Liễu Nguyệt Nô, nói rằng nàng ta tuổi còn nhỏ, suy nghĩ chưa thấu đáo, hơn nữa cả hai người lưu lạc bên ngoài, may nhờ có Liễu Nguyệt Nô chăm sóc, nếu không nàng đã bị giam cầm trong doanh trại kẻ địch, đâu thể có ngày đoàn tụ cùng phu quân?

 

Nàng ấy là "A Muội" của nàng, dù chỉ là kẻ may mắn nhờ hào quang của tỷ tỷ ruột, nhưng xét về hành động chứ không xét tâm tư, Giang Uyển Như đúng là đã chịu ơn Liễu Nguyệt Nô trong một thời gian dài.

 

Ngày hôm đó, khi Lục Phụng tìm thấy Giang Uyển Như, một mũi tên lạnh lùng b.ắ.n thẳng vào con ngựa dưới thân nàng. Nàng ngã xuống đất, vào thời khắc nguy cấp, Liễu Nguyệt Nô liều mình che chở, đến mức trật khớp khuỷu tay. Chuyện này chính Lục Phụng tận mắt chứng kiến. Nghĩ đến việc Liễu Nguyệt Nô nhớ thương tỷ tỷ, lại từng lập nhiều chiến công hiển hách, Lục Phụng tha cho nàng ấy một mạng.

 

Tội c.h.ế.t có thể miễn, nhưng tội sống khó dung. Liễu Nguyệt Nô thân là Minh Uy Tướng quân được sắc phong, lại tự ý rời bỏ chức vị hơn một tháng, bị Lục Phụng phạt tám mươi trượng quân pháp. Đây là hình phạt nghiêm khắc nhất trong quân đội, tám mươi trượng đánh xuống, dù là hán tử cao lớn vạm vỡ cũng khó sống sót.

 

Người ngoài không rõ trong đó có bao nhiêu tư tâm của Lục Phụng. Giang Uyển Như từng dò hỏi tin tức của Liễu Nguyệt Nô, Lục Phụng chỉ đáp: "Ta không g.i.ế.c nàng ta. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, xử lý theo quân pháp."

 

Một câu này khiến Giang Uyển Như á khẩu. Trước đại nghĩa, đừng nói là "A Muội" của nàng, dù có là muội muội ruột, nàng cũng không thể cầu tình. Bằng không, chẳng phải nàng sẽ trở thành yêu phi họa quốc hay sao? Hiển nhiên, Lục Phụng không phải kẻ hồ đồ vì sắc đẹp.

 

Thế là, Liễu Nguyệt Nô phải chịu tám mươi trượng quân pháp. Gậy trong quân đội đều thô cứng chắc chắn, ngay cả một nam tử tám thước như Lăng Tiêu chịu năm mươi trượng còn phải nằm liệt giường nhiều ngày, huống hồ Liễu Nguyệt Nô thân là nữ nhi. Đến khi hình phạt kết thúc, nàng ấy đã hấp hối, hơi thở mong manh.

 

May mắn Lục Phụng ân oán phân minh, phạt nàng ấy chịu đòn, cắt ba năm bổng lộc, nhưng chuyện đến đây xem như chấm dứt. Nàng ấy vẫn là "Liễu tướng quân", không cấm người khác chữa trị cho nàng ấy. Nhưng sự bất mãn của Lục Phụng đối với nàng quá rõ ràng, trên dưới noi theo, không một quân y nào dám rước họa vào thân.

 

Dù sao thì, Lục Phụng "thanh danh lẫy lừng", không chỉ khiến kẻ địch kinh hồn bạt vía mà ngay cả thuộc hạ cũng phải kiêng dè.

 

Nhìn Liễu Nguyệt Nô sắp không qua khỏi, chính những "mỹ nhân" mà nàng ấy từng "thu nhận" đã cứu nàng ấy.

 

Giữa thời loạn lạc, các nàng hoặc là nữ tử nghèo khó phải bán thân làm nô, hoặc là cô nhi mất nhà mất cửa, lại còn có nhan sắc. Liễu Nguyệt Nô nuôi các nàng trong phủ, cho ăn ngon mặc đẹp, không bắt làm việc, thậm chí không cần biết đàn ca múa hát, chỉ cần ngồi đó để nàng ấy thưởng thức, hồi tưởng.

 

So với hầu hạ đám nam nhân thô lỗ, đây quả thực là thiên đường. Liễu tướng quân ra tay hào phóng, không đánh không mắng, nếu có tướng lĩnh khác nhắm vào họ, nàng ấy sẽ đứng ra bảo vệ.

 

Mỹ nhân túc trực ngày đêm chăm sóc vị tướng quân đang mê man, bán cả trang sức vàng bạc để lo liệu thuốc men. Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, cuối cùng cũng giữ lại được mạng của nàng ấy.

 

 

Liễu Nguyệt Nô không ham ăn uống xa hoa, cũng không thích chưng diện, toàn bộ bổng lộc đều dùng để nuôi nữ nhân, có thể nói là "một nghèo hai trắng". Thuốc thang, thuốc bổ, củi lửa mùa đông đều tốn bạc. Trước đó, khi nàng vắng mặt, các mỹ nhân đã sống trong lo âu chật vật, nay đến cả trang sức cũng bán hết, lại càng thiếu thốn.

 

Một mỹ nhân tinh mắt phát hiện trên cổ Liễu Nguyệt Nô có một miếng ngọc bích xanh sẫm.

 

Miếng ngọc tròn, được chạm khắc hoa văn sói đầu và dây cỏ xoắn, hoa văn không phổ biến, nhưng chạm trổ tinh xảo, chất ngọc cũng thượng hạng. Để cứu mạng, các mỹ nhân bàn nhau trước tiên đem ngọc đi cầm, chuyện khác đợi Liễu Nguyệt Nô tỉnh lại rồi tính.

 

Một nhóm nữ nhân yếu đuối không dám ra ngoài xuất đầu lộ diện, đành nhờ người môi giới. Số người chạm tay vào miếng ngọc càng nhiều, càng dễ lọt vào mắt kẻ hiểu biết.

 

Những ai từng trực tiếp giao chiến với người Đột Quyết đều biết, sói đầu được bao quanh bởi dây cỏ xoắn chính là quốc huy của Đột Quyết!

 

Một tiểu tướng lập tức bẩm báo cấp trên. Chưa đầy nửa ngày, miếng ngọc đã đến tay Lục Phụng. Hắn mân mê viên ngọc bích xanh sẫm trong tay, lập tức triệu Lăng Tiêu vào gặp.

 

Liễu Nguyệt Nô rốt cuộc có lai lịch gì, lại mang trong người tín vật hoàng thất Đột Quyết?!

 

Lăng Tiêu bị hỏi đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trước đây, Liễu Nguyệt Nô từng nói cha mẹ nàng ấy đều đã qua đời, không còn thân thích nào nữa. Hắn chưa kịp điều tra kỹ thì chiến sự đã ập đến. Chẳng lẽ… Liễu Nguyệt Nô là gian tế của Đột Quyết?

 

Trên chiến trường, nàng ấy ra tay dứt khoát, g.i.ế.c địch còn hung mãnh hơn cả quân sĩ Đại Tề, sao có thể dính líu đến hoàng thất Đột Quyết được?

 

May mắn thay, lúc này Liễu Nguyệt Nô đã tỉnh lại.

 

Sắc mặt tái nhợt, phải có người dìu mới miễn cưỡng đứng dậy, nhưng đối diện với những nam nhân khí thế bức người, nàng không hề tỏ ra sợ hãi.

 

Nàng ta nói: “Ta chưa bao giờ phản bội người Đại Tề.”

 

Trên án thư của Lục Phụng bày đầy những ghi chép về những gì Liễu Nguyệt Nô đã làm kể từ khi nàng vào Đại Tề. Hắn xoay xoay miếng ngọc trong tay, hỏi: “Thứ này là của ngươi?”

 

Liễu Nguyệt Nô thản nhiên đáp: “Phải.”

 

“Ngươi là hoàng tộc Đột Quyết.”

 

Liễu Nguyệt Nô thoáng dừng lại, giọng nói không còn chắc chắn như trước.

 

“… Ta không biết.”

 

Hoàng thất Đột Quyết vốn phân tán, không có Nội Vụ Phủ như Đại Tề. Chỉ cần mang họ “Kỳ”, dù là bà con xa ba ngàn dặm với hoàng đế, một khi có người thăng quan tiến chức thì cả nhà đều được thơm lây, sống sung sướng không lo cơm áo.

 

Nhưng thảo nguyên là vùng đất của dân du mục, thường xuyên di chuyển, không có quan niệm tông tộc nghiêm ngặt như vậy. Đến đời của Liễu Nguyệt Nô, người cha Đột Quyết của nàngđã sa sút đến mức chỉ còn giữ lại mỗi cái họ “A Sử Na”. Khi nàng g.i.ế.c ông ta để trốn khỏi Đột Quyết, cũng chẳng gây ra chút sóng gió nào.

 

Miếng ngọc bội này là bảo vật của cha nàng. Người đàn ông bạo lực đó thường nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, kể về vinh quang năm xưa của gia tộc họ. Thật nực cười, ông ta chờ đợi một đứa con trai suốt cả đời, cuối cùng, chỉ có đứa con gái do một nữ nhân Đại Tề sinh ra là kẻ b.ắ.n cung giỏi nhất, cưỡi ngựa phi nhanh nhất.

 

Liễu Nguyệt Nô chưa bao giờ xem mình là người Đột Quyết, càng không nghĩ mình là hoàng thất. Đến bản thân nàng cũng đã quên mất thân phận này. Miếng ngọc này là thứ duy nhất có giá trị trong nhà. Lão già đó thà bán con gái cũng không chịu đổi nó lấy lương thực. Khi ấy nàng còn quá nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thương nhân Đại Tề dùng một bao gạo mua đi A Tỷ của mình. Đến khi có đủ sức mạnh, nàng đã phóng hỏa thiêu rụi căn nhà cũ, chỉ để lại mảnh ngọc bội này.

 

Người Đột Quyết xa lánh nàng, người Đại Tề lại e dè nàng. Cuộc tranh đấu giữa hai nước, có liên quan gì đến nàng chứ? Dù có ở lại Đại Tề làm "Minh Uy Tướng Quân" này, cũng chỉ là vì lời hứa với Lăng Tiêu, hoàn toàn không phải mong muốn của nàng.

 

Lục Phụng trầm tư một lúc, rồi hỏi: “Tên thật của ngươi là gì?”

 

Nàng đã mượn danh A Tỷ để sống. Lẽ ra phải có một cái tên Đột Quyết.

 

Liễu Nguyệt Nô chậm rãi thốt ra một cái tên hơi khó đọc. Lục Phụng giao thiệp với Đột Quyết đã lâu, nghe vậy liền hiểu ngay.

 

Sắc mặt Lục Phụng âm trầm, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Lăng Tiêu đã quỳ một chân xuống, chắp tay nói: “Thuộc hạ thất trách, xin vương gia trách phạt.”

 

Tuyển một nữ tướng đầu quân cũng đành, nhưng người này suýt nữa đã bắt cóc vương phi, lại còn mang thân phận hoàng thất Đột Quyết. Dù chỉ là chi thứ suy tàn, nhưng nếu tin này truyền ra ngoài, e rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

 

Lục Phụng không để ý đến Lăng Tiêu, chỉ gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn Liễu Nguyệt Nô, nói: “Ngươi có biết vương phi ngày ngày đều nhớ đến ngươi, còn nhiều lần cầu xin cho ngươi không?”

 

Liễu Nguyệt Nô khẽ giật mình, vẻ mặt lạnh lùng thoáng lộ chút d.a.o động.

 

Nàng thấp giọng nói: “Là ta có lỗi với tỷ ấy.”

 

A Tỷ dịu dàng của nàng… Nàng biết A Tỷ muốn trở về Đại Tề. Nhưng nàng vẫn luôn cẩn thận dặn dò tỷ ấy mặc thêm áo lúc trời lạnh, tỉ mỉ băng bó vết thương cho tỷ ấy, cài khăn choàng, đội mũ lông cho tỷ ấy.

 

Nàng đã dùng thân thể mềm mại thơm ngát của mình ôm lấy tỷ ấy, hát những bài đồng d.a.o khi còn bé, nàng không thể buông tay.

 

Nàng cứ nghĩ rằng tỷ ấy sẽ căm hận kẻ đã bắt cóc mình, nhưng không, tỷ ấy lại cầu xin cho nàng…

 

Khoảnh khắc này, trong lòng Liễu Nguyệt Nô vừa xót xa, vừa thỏa mãn.

 

Thực ra, Giang Uyển Như và A Tỷ không hề giống nhau. A Tỷ gầy yếu mảnh mai, còn Giang Uyển Như rõ ràng là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, như viên ngọc được nâng niu trong lụa là gấm vóc.

 

Nhưng càng ở bên tỷ ấy, Liễu Nguyệt Nô càng nhận ra, tỷ ấy không phải A Tỷ.

 

Thế nhưng tỷ ấy tốt với nàng như vậy, dịu dàng đến vậy…

 

Nàng muốn tỷ ấy trở thành A Tỷ của mình.

 

Lục Phụng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cũng tự biết điều đấy.”

 

 

Hắn không thích ánh mắt của Giang Uyển Như đặt lên kẻ khác.

 

Trước là Bùi Chương, giờ lại thêm Liễu Nguyệt Nô. Dù nàng ta là nữ nhân, cũng khiến hắn vô cớ bực bội.

 

Huống hồ, danh tiếng của Liễu Nguyệt Nô ra sao, ai mà không biết! Khi vừa nghe tin nàng ta giấu Giang Uyển Như đi, lại còn có lời đồn rằng nàng ta "có hứng thú" với những nữ tử xinh đẹp, Lục Phụng đã bẻ gãy cây bút chu sa trong tay.

 

Liễu Nguyệt Nô mặt trắng bệch, cố chấp biện giải: "Ta đối với tỷ ấy quang minh chính đại. Ta thề với trời, chưa từng lừa dối tỷ ấy."

 

Giống như khi Giang Uyển Như hỏi tên nàng, nàng không chút do dự mà nói ra. Không phải vì nàng nghĩ Giang Uyển Như không hiểu, mà là vì nàng muốn nói cho tỷ ấy biết.

 

Giang Uyển Như lúc ấy cảm thấy cái tên đó quen thuộc, bởi vì Lục Phụng từng nhắc đến những họ này trước mặt nàng. Chỉ là nàng không hiểu tiếng Đột Quyết, nên chỉ cho rằng tên của bọn họ đều na ná nhau, không nghĩ sâu thêm.

 

Nhưng giờ phút này, người đã đi, Giang Uyển Như không thể nghe được những lời này của Liễu Nguyệt Nô.

 

Sắc mặt Lục Phụng biến đổi mấy lần, ngay cả Lăng Tiêu cũng tưởng rằng hắn sẽ hạ lệnh xử tử Liễu Nguyệt Nô. Nhưng Lục Phụng chỉ trầm mặt, xoay người bước ra khỏi trướng.

 

Chỉ để lại một câu: “Chăm sóc ả cho tốt.”

 

Lăng Tiêu và Liễu Nguyệt Nô nhìn nhau, cả hai đều thấy sự mờ mịt trong mắt đối phương.

 

Tối hôm đó, Lục Phụng lại triệu tập đại hội quân sự, quyết định tạm thời án binh bất động, triệu tập sứ giả Đột Quyết đến đàm phán.

 

Hiện tại, quân Đại Tề đang chiếm thế thượng phong, mà Đột Quyết lại là bên sốt sắng muốn nghị hòa. Vương đình bên kia cực kỳ sốt sắng, đã chuẩn bị sẵn sàng để cắt đất bồi thường. Nhưng đáng tiếc, tham vọng của Lục Phụng quá lớn.

 

Hắn yêu cầu Đột Quyết phải nhượng lại vùng thảo nguyên rộng lớn, màu mỡ ở phía bắc, giáp ranh với nhiều tuyến giao thương quan trọng. Ngoài ra, còn phải giao nộp mười lăm tòa thành, trong đó có ba mỏ đồng, hai mỏ sắt.

 

Mỗi năm, Đột Quyết còn phải tiến cống cho Đại Tề một trăm nghìn con trâu bò, một triệu lượng hoàng kim, ngoài ra còn phải nộp năm vạn chiến mã loại tốt nhất, có thể phi nước đại hàng ngàn dặm không mệt.

 

Chưa hết, hắn còn yêu cầu giao nộp phản tặc Trần Phục, đồng thời lệnh cho Mạc Đốn phải đích thân đến Đại Tề, quỳ xuống trước hoàng đế Thiên Triều, cúi đầu nhận tội!

 

Yêu cầu này quá mức tàn khốc, vượt xa dự liệu của Đột Quyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-119.html.]

Pussy Cat Team

 

Cầu hòa sau chiến bại vốn là chuyện thường tình, nhưng chưa từng có ai đòi hỏi hà khắc như Lục Phụng. Hắn không chỉ muốn cắt đất, mà còn muốn đoạt mệnh!

 

Bắt Mạc Đốn khả hãn của họ phải quỳ xuống trước hoàng đế Đại Tề?

 

Đối với các hán tử thảo nguyên trọng danh dự, thà rút đao tự vẫn, còn có thể lưu danh muôn đời, chứ tuyệt không thể chịu nhục đến mức này!

 

Nhưng Lục Phụng không giống như đang thật sự muốn hòa đàm, bởi vì trước đây hắn thậm chí còn chẳng buồn đọc thư cầu hòa của Đột Quyết. Hiện tại, hắn chịu ngồi xuống, liệt kê từng điều kiện một cách rõ ràng, xem như đã tỏ ra rất có thành ý rồi.

 

Sứ giả Đột Quyết mặt mũi tái mét, còn Lục Phụng chỉ lạnh lùng nói:

 

"Nếu đáp ứng, từ nay Đột Quyết sẽ là nước phụ thuộc của Đại Tề. Triều đình ta sẽ giữ đúng lệ cũ, bảo vệ các ngươi như huynh đệ một nhà."

 

"Nhưng nếu không đáp ứng…"

 

Hắn cười lạnh một tiếng, nói từng chữ một:

 

"Thiết kỵ Đại Tề của ta đã sẵn sàng chờ lệnh, sẽ nghiền nát từng tấc đất của các ngươi, khiến Đột Quyết không còn một mảnh giáp. Khi đó, những gì ta muốn sẽ không chỉ là thành trì và vàng bạc nữa."

 

"Tộc Đột Quyết của các ngươi… sẽ vĩnh viễn diệt vong dưới vó ngựa của ta, không bao giờ có ngày phục hưng! Hãy suy nghĩ cho kỹ!"

 

Hắn mang theo uy nghi của người quyền cao chức trọng, sát khí tích tụ từ vô số trận chiến đẫm máu.

 

Vị vương gia Đại Tề này từng thẳng tay xử tử không ít sứ thần Đột Quyết. Những người trước mặt hắn chỉ biết quỳ rạp dưới chân, không dám hé môi nửa câu.

 

Khi sứ giả trở về, khóc rống lên, than rằng:

 

"Trời muốn diệt ta rồi! Đây là thiên ý muốn diệt Đột Quyết rồi!"

 

Bọn họ từng coi thường thực lực của Đại Tề, nhưng không ngờ, một vương gia trong số nhiều hoàng tử của Đại Tề đã có thể bá đạo đến mức này!

 

Lục Phụng ra giá trên trời, không cho bọn họ cơ hội cò kè mặc cả, nhưng lại để cho họ nửa tháng để suy nghĩ.

 

Nửa tháng, không dài cũng không ngắn.

 

Trong khoảng thời gian đó, Liễu Nguyệt Nô đã có thể xuống giường đi lại.

 

Càng bất ngờ hơn, Lục Phụng – kẻ vốn nhỏ nhen – lại cho phép nàng ấy gặp Giang Uyển Như, thậm chí còn "rộng lượng" cho phép hai người nhận nhau làm tỷ muội.

 

Giang Uyển Như lúc này mới biết, Liễu Nguyệt Nô đã chịu tám mươi trượng quân côn.

 

Nàng đau lòng, tự trách không thôi. Ngày ngày đến chăm sóc Liễu Nguyệt Nô, bón thuốc, lau mặt cho nàng ấy.

 

Liễu Nguyệt Nô còn chưa kịp nghĩ xem Lục Phụng có dụng ý gì, đã chìm đắm trong vòng tay mềm mại thơm ngát của tỷ tỷ, lưu luyến không muốn rời.

 

Mà trong khi đó, Đột Quyết vương đình đã loạn thành một mớ bòng bong.

 

Mạc Đốn vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa vững. Vì vậy hắn mới quyết định khai chiến với Đại Tề, nào ngờ lại dẫn đến tai họa diệt tộc.

 

Hiện tại, vương đình Đột Quyết chia làm ba phe lớn:

 

Phe chủ chiến, đứng đầu là Mạc Đốn. Họ cho rằng hán tử thảo nguyên phải có cốt khí, thà c.h.ế.t cũng không thể chấp nhận nỗi nhục cắt đất cầu hòa.

 

Phe chủ hòa, cho rằng còn sống mới có hy vọng. Nếu thật sự để Lục Phụng kéo quân đánh thẳng vào, thì Đột Quyết sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.

 

Số người đông nhất chính là phe trung lập, chần chừ giữa hai bên.

 

Nếu đánh, họ đã giao chiến với Lục Phụng nhiều năm, hiểu rõ hắn giỏi bày binh bố trận, dùng binh như thần, lại dũng mãnh vô song. Khả năng chiến thắng của họ là rất nhỏ.

 

Nếu hòa, những điều kiện mà Lục Phụng đưa ra gần như chặt đứt nền tảng trăm năm của Đột Quyết.

 

Ba phe đang tranh cãi đến mức không ai chịu nhường ai. Khi thời hạn càng đến gần, Đại Tề bỗng phái sứ giả tới, nói:

 

“Những điều kiện trước đó chỉ để đảm bảo Đột Quyết thật lòng thần phục triều đình ta. Giờ còn một cách khác, triều đình ta sẵn sàng giảm một nửa số cống phẩm hàng năm, các điều kiện khác cũng có thể thương lượng… Chỉ cần các người đồng ý đổi một vị khả hãn khác.”

 

 

---

 

Đại doanh quân Tề.

 

Liễu Nguyệt Nô quấn kín người, trên trán đắp một chiếc khăn lụa trắng. Vừa định ngồi dậy thì bị Giang Uyển Như ngăn lại.

 

"Đừng động."

 

Nàng bước nhanh đến, nhẹ nhàng lấy khăn lụa xuống, cẩn thận chạm vào trán nàng ấy.

 

Giọng nói dịu dàng vang lên: “Người vẫn còn sốt nhẹ, đắp khăn lạnh lên sẽ dễ chịu hơn.”

 

Liễu Nguyệt Nô khẽ rũ mắt phượng, thật ra nàng đã sớm khỏi rồi, chỉ vì luyến tiếc Như tỷ tỷ nên mấy hôm trước cố ý không buông rèm trướng, làm mình nhiễm chút phong hàn.

 

Nàng ấy nhỏ giọng nói: “Không muốn đắp khăn, chỉ muốn Như tỷ tỷ ở bên cạnh ta.”

 

Giang Uyển Như vừa thổi nguội thuốc thì nghe thấy lời này, không nhịn được bật cười, giọng điệu đầy kiên nhẫn: “Được được, vậy chúng ta uống thuốc trước, ta đút cho muội.”

 

Hiện tại Ô Kim đã hoàn toàn do quân Đại Tề đóng giữ, nhưng sau sự việc ở Vệ Thành, Lục Phụng không cho phép Giang Uyển Như tự ý ra ngoài. Vì muốn chăm sóc Liễu Nguyệt Nô, nàng đã cố gắng thuyết phục hắn, thậm chí cam kết sau này không dùng dương trường y nữa, hắn mới miễn cưỡng đồng ý để nàng theo đến đại doanh.

 

Liễu Nguyệt Nô vẫn chưa biết Như tỷ tỷ của nàng đã phải đánh đổi bao nhiêu để có thể đến gặp nàng. Hai gò má nàng khẽ ửng đỏ, gượng gạo gật đầu.

 

Từ nhỏ, do Lục Hoài Dật sức khỏe yếu, Giang Uyển Như đã quen chăm sóc người bệnh. Lúc đút thuốc cho Liễu Nguyệt Nô, nàng ôm nàng ấy vào lòng, múc một thìa, thổi nguội, đút vào miệng, rồi đưa thêm một viên ô mai.

 

Sau đó còn nhẹ nhàng khen ngợi: “A muội thật giỏi!”

 

Lúc đầu, Liễu Nguyệt Nô không quen kiểu chăm sóc này, chỉ biết bịt mũi uống một hơi hết bát thuốc. Nhưng dần dần, nàng lại quen với cái ôm mềm mại của Như tỷ tỷ, đến mức không muốn rời đi.

 

Được bao bọc trong vòng tay dịu dàng ấy, nghe nàng dỗ ngọt như trẻ con, đến cả vành tai của Liễu Nguyệt Nô cũng đỏ bừng.

 

“… Cũng, cũng không giỏi lắm, chỉ là một bát thuốc mà thôi.”

 

Nghe như thể nàng ấy vừa làm một chuyện gì to tát lắm vậy.

 

Giang Uyển Như dịu dàng lau đi vết thuốc nơi khóe môi nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Nhưng thuốc này đắng lắm. Tỷ đã uống suốt nhiều năm, mùi vị đó, thật sự không dễ chịu chút nào.”

 

Liễu Nguyệt Nô khựng lại, ánh mắt d.a.o động: “Nhiều năm? Như tỷ tỷ có bệnh sao?”

 

Giang Uyển Như đang nói về việc Lục Phụng lừa nàng uống thuốc tránh thai. Khi đó, nàng cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng bây giờ nhớ lại chỉ thấy buồn cười.

 

Nàng và Liễu Nguyệt Nô vốn không có gì phải giấu nhau, nên nàng cười kể lại như chuyện đùa. Nhưng ngay lúc đó, rèm trướng đột nhiên bị vén mạnh, tiếng ủng sắt cộc cộc giẫm trên nền đất - là Lục Phụng.

 

Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn hai người, chân mày nhíu chặt: “Ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?”

 

Giang Uyển Như giật mình. Nàng luôn biết giữ chừng mực, trời gần tối sẽ tự giác quay về bên Lục Phụng, đây là lần đầu tiên hắn tự mình đến tìm nàng trong doanh trướng của Liễu Nguyệt Nô.

 

Nàng chỉ là chăm sóc A muội bị bệnh, có gì là không đúng?

 

Nàng định mở miệng giải thích thì Liễu Nguyệt Nô đã kéo nhẹ tay áo nàng, nhỏ giọng nũng nịu: “Như tỷ tỷ, ta lạnh.”

 

Trái tim Giang Uyển Như mềm nhũn ngay lập tức, vội vàng cúi xuống đắp lại chăn cho nàng ấy.

 

Lục Phụng nào có thể chịu đựng cảnh tượng này, mặt lạnh tách hai người ra. Đối diện với đôi mắt trong veo vô tội của Giang Uyển Như, hắn không nỡ trách mắng, nhưng khi quay sang nhìn Liễu Nguyệt Nô vẫn đang giả đáng thương trên giường, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh.

 

“Giờ đã thấy lạnh rồi, sau này về Đột Quyết thì làm thế nào?”

 

Liễu Nguyệt Nô nghiêm mặt: “Ta không về Đột Quyết.”

 

Như tỷ tỷ chắc chắn sẽ ở lại Đại Tề, nàng cũng muốn ở bên Như tỷ tỷ.

 

Lục Phụng đột nhiên nhếch môi cười lạnh: “Chuyện này, không phải do ngươi quyết định.”

 

“Hôm nay, Đột Quyết gửi thư cầu hòa, nguyện ý lập ngươi làm tân khả hãn.”

 

Lời vừa dứt, cả Giang Uyển Như và Liễu Nguyệt Nô đều kinh ngạc đến ngây người.

 

Liễu Nguyệt Nô không còn cảm thấy lạnh nữa, nàng ấy bật dậy, đôi mắt phượng tràn ngập hoang mang và nghi ngờ.

 

“Khả hãn mới?”

 

“… Ta?”

 

 

Loading...