Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:26:04
Lượt xem: 56
Tiễn đưa Liễu Nguyệt Nô xong, nụ cười trên mặt Giang Uyển Như lập tức thu lại. Nàng thật lòng đối đãi với muội ấy, làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ trước sự ra đi của muội ấy được?
Trở về phủ nghỉ ngơi, giữa đôi mày Giang Uyển Như mang theo ưu tư.
"Phu nhân đã về rồi."
Kim Đào vội vàng tiến lên giúp Giang Uyển Như cởi áo rửa mặt, vừa hỏi: "Có cần dọn bữa không? Vương gia có để lại lời, tối nay vương phi không cần đợi ngài ấy."
"Hửm? Vì sao chàng không về?"
Vừa mới tiễn một người muội muội rời đi, lòng Giang Uyển Như vốn đã khó chịu, giờ lại càng nhớ hắn hơn.
Trước kia khi còn ở kinh thành, nàng mong Lục Phụng bận rộn để không quấy rầy những ngày tháng yên ổn của mình. Nàng vốn quen dựa vào chính mình, nhưng bây giờ lại càng ngày càng ỷ lại vào Lục Phụng.
Kim Đào do dự một lát rồi đáp: "Nghe nói vương gia đích thân xử trảm phản tặc Trần Phục."
Nghe đến cái tên này, đáy mắt Giang Uyển Như thoáng hiện lên vẻ chán ghét. Mối thù mới khi bị Trần Phục bắt cóc, cùng mối hận cũ của Lệ di nương, tên này đúng là đáng tội chết!
Nàng đã từng gặp hắn một lần, mất một cánh tay, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo nhưng lại toát lên sự âm u, nhớp nháp. Đôi mắt dài hẹp như rắn độc, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người một ngụm.
Giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy ghê tởm.
Bữa tối hôm đó, tâm trạng Giang Uyển Như không tốt. Nàng vốn hiền hòa, nhưng hôm nay lại trầm mặc khiến đám nha hoàn ai nấy nín thở dè dặt. Một nha hoàn nhỏ tuổi do bất cẩn mà làm đổ nước canh lên bàn.
Chuyện nhỏ như vậy, Giang Uyển Như không trách phạt, nhưng Kim Đào lập tức cúi người xin tội, nói là do nàng sắp xếp không chu toàn nên mới xảy ra sơ suất.
Từ khi Giang Uyển Như mất tích khỏi phủ tướng quân, gia nhân trong phủ bị đánh c.h.ế.t hơn một nửa. Chỉ vì Kim Đào là nha hoàn thân cận bên cạnh nàng, nên chỉ bị phạt hai mươi trượng. Sau khi có tin của Giang Uyển Như, nàng theo quân đội của Lăng Tiêu đến Ô Kim, chủ tớ mới có thể đoàn tụ.
Kim Đào theo nàng chịu khổ không ít, Giang Uyển Như đã dỗ dành rất nhiều. Nhưng Kim Đào không giống Thúy Châu, nàng không dễ bộc lộ cảm xúc, đôi khi khiến Giang Uyển Như cũng không đoán được nàng nghĩ gì.
Giống như hôm nay, nàng cảm thấy rõ ràng Kim Đào có gì đó không ổn.
Sau bữa tối, Giang Uyển Như lui hết mọi người, ngồi trước gương đồng, để Kim Đào tháo trâm cài. Chiếc trâm phượng nạm hồng ngọc, bộ diêu khảm ngọc lam, miếng ngọc dương chi trong suốt… đều là lễ vật hòa thân của người Đột Quyết, nhưng bị Lục Phụng giữ lại, để làm của riêng cho vương phi của mình.
Kim Đào khéo léo, động tác cẩn thận khiến Giang Uyển Như không hề cảm thấy đau. Mái tóc đen như thác đổ xuống, nàng đột nhiên cất lời:
"Kim Đào, ngươi có tâm sự."
Kim Đào giật mình, chưa kịp quỳ xuống đã bị Giang Uyển Như đỡ lấy tay. "Thân thể còn chưa khỏe, không cần quỳ."
"Từ kinh thành đến Đột Quyết, ngươi theo ta bôn ba, ta vẫn nghĩ rằng tình cảm giữa chúng ta là khác biệt."
Giang Uyển Như khẽ thở dài: "Ngay cả ngươi cũng giấu ta chuyện gì đó, vậy ta còn có thể tin ai đây?"
Câu này quá nặng.
Trên mặt Kim Đào lộ ra một tia hoảng loạn hiếm thấy. Giọng điệu Giang Uyển Như nhẹ nhàng, nhưng lại không cho phép né tránh, nhất quyết phải hỏi ra bằng được.
Từ khi Kim Đào trở về từ phủ Ninh An Hầu, nàng đã có chút khác lạ. Ban đầu Giang Uyển Như không để tâm, ai mà chẳng có tâm sự riêng? Nhưng hôm nay nàng vốn đã không vui, lại nhạy bén nhận ra rằng khi nhắc đến "Trần Phục", Kim Đào càng tỏ ra kỳ lạ.
Một tên phản tặc tiền triều, một nha hoàn sống trong khuê phòng, thì có thể có quan hệ gì với nhau?
Việc này không thể xem nhẹ, Giang Uyển Như không thể bỏ qua mối nguy này.
Dưới sự cương nhu đan xen của nàng, Kim Đào nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng…
---
Đêm khuya sương lạnh, "két" một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra. Đôi giày quân nặng nề giẫm xuống nền đất, trong màn đêm tĩnh lặng lại càng vang vọng.
"Vẫn chưa ngủ?"
Nhìn Giang Uyển Như ngồi trước bàn, gật gù vì buồn ngủ, Lục Phụng nhíu mày, lòng bàn tay chạm vào gò má nàng.
Tay hắn dường như vừa mới rửa qua, mang theo chút ẩm ướt nhớp nháp, lại rất lạnh, khiến Giang Uyển Như rùng mình, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà tiêu tan.
Nàng ngáp một cái, đứng dậy giúp hắn cởi áo.
"Muốn nói chuyện với chàng, nên không ngủ được."
Trời đêm vẫn còn lạnh, áo choàng của Lục Phụng phủ một lớp sương mỏng. Giang Uyển Như theo thói quen treo nó lên giá áo, ánh mắt vô tình lướt qua tà áo dính vài vệt máu.
Đôi mắt nàng trầm xuống, không nói gì, chỉ yên lặng giúp hắn xoa bóp đầu.
Lục Phụng khép mắt lại, giữa chân mày bao phủ một tầng âm u.
Một lát sau, hắn hỏi: "Chuyện gì?"
Hắn đã đặc biệt dặn dò không cần đợi, vậy mà nàng vẫn thức chờ. Dù tâm trạng nặng nề, Lục Phụng vẫn sẵn sàng lắng nghe.
Giang Uyển Như khẽ hỏi: "Nghe nói hôm nay, phu quân đã đi xử trảm tên giặc Trần Phục?"
Thân thể Lục Phụng cứng đờ, cơn giận vốn lắng xuống trong gió lạnh lại bùng lên lần nữa.
Trần Phục đã c.h.ế.t hoàn toàn, c.h.ế.t không còn đường sống. Hắn đích thân c.h.é.m đầu y, c.h.ặ.t x.á.c y thành thịt vụn, coi như báo thù cho đứa trẻ năm xưa.
Dĩ nhiên Trần Phục không cam tâm. Y ẩn nhẫn bao năm mà chưa kịp tung hoành, hết lần này đến lần khác bại dưới tay Lục Phụng. Có lẽ y biết lần này chắc chắn không thể thoát chết, nhưng khi nhìn vẻ kiêu ngạo ngạo nghễ của Lục Phụng, y hận đến tận xương tủy.
Năm xưa, phụ vương y bị lão hoàng đế ép chết, giờ y lại bỏ mạng dưới tay con cháu nhà họ Tề. Dựa vào cái gì chứ? Vì sao hết thảy những điều tốt đẹp trên đời đều rơi vào tay dòng họ Tề?
Lục Phụng dẫn thiết kỵ san bằng nửa thảo nguyên, giờ đây đang trong thời khắc vinh quang, nhưng Trần Phục nhất định không để hắn được toại nguyện.
Dù có chết, y cũng phải làm hắn nhục nhã một phen.
"Hahaha… Tề Vương à, Tề Vương!"
"Dù ngươi có chiến công hiển hách thì sao chứ? Ngươi có biết không? Mỹ nhân vương phi của ngươi đã từng rên rỉ dưới thân nam nhân khác, mê mẩn đến tận xương!"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Trước khi c.h.ế.t mà còn nếm thử vương phi của ngươi một lần, ta, Trần Phục, có c.h.ế.t cũng không tiếc…"
Lưỡi đao của Lục Phụng vô cùng nhanh, trong khoảnh khắc, đầu Trần Phục lìa khỏi cổ, m.á.u phun thành cột, thấm vào kẽ đá xanh trong ngục tối.
Lục Phụng không ngu ngốc đến mức tin lời y, nhưng chuyện liên quan đến Giang Uyển Như, hắn không thể hoàn toàn thờ ơ.
Khoảng thời gian nàng bị bắt cóc, hắn chưa từng hỏi han một lời. Không phải vì hắn không quan tâm, mà ngược lại, hắn để ý vô cùng.
Năm đó, xuống Giang Nam, ngay cả miếng ngọc bội mang hơi thở của nàng, hắn cũng không cho ai chạm vào, huống hồ là một con người bằng xương bằng thịt!
Nhưng hắn biết, chuyện này không thể trách nàng. Ngược lại, chính sự sơ suất của hắn đã khiến nàng chịu nạn.
Hắn chưa từng hỏi, nhưng đây vẫn là cái gai trong lòng hắn. Sự giấu giếm của Giang Uyển Như, những lời bóng gió của Bùi Chương, giờ lại thêm những lời điên cuồng của Trần Phục, tất cả đốt lên cơn giận dữ trong lòng Lục Phụng.
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, giọng nói trầm thấp: "Ừ."
Giang Uyển Như nhận ra hắn đang tức giận. Ngay từ khi bước vào, mặt hắn đã lạnh như băng, không nói năng, cũng không ôm nàng.
Nàng do dự một chút. Theo lý mà nói, lúc này không phải thời điểm thích hợp để mở lời.
Nhưng hắn lại đối xử với nàng quá tốt, khiến nàng ngỡ rằng, trong lòng hắn có nàng.
Giang Uyển Như vắt khăn, cẩn thận lau mặt cho Lục Phụng. Trong ánh sáng ấm áp của ngọn nến, nàng dịu dàng nói: "Hôm nay, thiếp có hai chuyện muốn nói với phu quân."
Chuyện nàng tra hỏi Kim Đào, có chút bất ngờ, nhưng cũng trong dự liệu.
Khi điều tra chuyện của Ảnh Nhi, nàng từng cử Kim Đào đến bên Lệ di nương. Kim Đào thông minh, hầu hạ bên cạnh Lệ di nương, là người đầu tiên biết chuyện quá khứ giữa bà ta và Trần vương.
Lệ di nương thường xuyên gặp ác mộng trong lúc ngủ, ngay cả trong mơ cũng không ngừng giãy giụa cầu xin, vẻ mặt dữ tợn đau khổ. Ban đầu, Kim Đào lo bà mộng mị quá mức, nên có vài lần lay tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-122.html.]
Lệ di nương hỏi: "Ta có nói mê gì không?"
Kim Đào cẩn thận lắc đầu: "Nô tỳ không nghe rõ."
Lệ di nương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng số lần ác mộng ngày càng nhiều, có lẽ bà cũng biết không thể che giấu mãi. Một lần nọ, sau cơn ác mộng, Kim Đào đưa cho bà một ly nước ấm.
Lệ di nương chậm rãi nói: "Ngươi là một nha đầu thông minh, nhưng biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt."
Kim Đào suy nghĩ một chút, lại đáp một câu không liên quan: "Nô tỳ là nô tỳ của phu nhân, chỉ nghe theo phu nhân."
Lệ di nương khẽ cười khổ, không nói thêm gì nữa.
Kim Đào luôn nghe theo lệnh của Giang Uyển Như, thường xuyên dò hỏi chuyện của triều trước rồi kể lại cho nàng nghe, không phải một nha hoàn bình thường. Từ thái độ tránh né của Lệ di nương và những lời van xin trong cơn mộng mị, Kim Đào suy đoán ra hai điều:
Thứ nhất: Không rõ nguyên nhân ra sao, nhưng di nương của Hầu phủ từng có quan hệ với phản tặc Trần Vương.
Thứ hai: Trần Vương tàn bạo, lấy việc hành hạ mỹ nhân làm thú vui. Dù đã nhiều năm trôi qua, Lệ di nương vẫn còn ám ảnh, thường xuyên gặp ác mộng.
Chuyện này liên quan đến danh tiết của Lệ di nương, Kim Đào không dám nói bậy, thậm chí ngay cả Giang Uyển Như nàng cũng không dám kể.
Không giống như Thúy Châu ngây thơ bồng bột, Kim Đào thực ra có chút e dè Giang Uyển Như. Dù sao, nàng ta từng tận mắt chứng kiến một nha hoàn ngày hôm trước còn dám hỗn xược với phu nhân, hôm sau đã bị đánh c.h.ế.t vì tội bất kính với đại gia. Lệnh là do đại gia ban ra, nhưng trong đó có bao nhiêu phần là do phu nhân tác động, không ai có thể nói rõ.
Bề ngoài phu nhân ôn hòa, nhưng bàn tay từng vấy máu.
Ai lại muốn để chuyện ô uế của mẹ ruột mình bị người ngoài biết chứ? Kim Đào vốn định giữ bí mật này chôn sâu trong lòng. Trước đây, Giang Uyển Như từng dò hỏi, cũng từng sai Thúy Châu thử thăm dò, nhưng nàng ta vẫn kín miệng không tiết lộ. Mãi đến hôm nay, nàng ta mới bị ép phải nói ra.
…
Trước đây, Giang Uyển Như từng nghe từ miệng Tần thị rằng di nương từng bị dâng tặng cho Trần Vương. Chuyện của bậc trưởng bối, nàng không tiện hỏi nhiều. Nhưng nàng không ngờ rằng, hóa ra di nương đã từng chịu đựng bao nhiêu nhục nhã và tra tấn khi ở trong tay Trần Vương! Đã nhiều năm trôi qua, bà vẫn còn gặp ác mộng.
Một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần nhưng có thân phận thấp kém, lại gặp thời loạn thế, số phận vốn đã định trước đầy rẫy đau khổ.
Di nương đã chịu quá nhiều cay đắng trong nửa đời trước, Giang Uyển Như trầm giọng nói:
"Phu quân, thiếp muốn về hỏi di nương một chút. Nếu bà ấy đồng ý… có thể nào… có thể nào để bà ấy hòa ly không?"
Ninh An Hầu từng dâng di nương đi, rồi nhân thời loạn mà đón bà trở về. Trước đây, nàng từng nghĩ rằng di nương có tình với ông ta, nhưng giờ đây, nàng mới nhận ra mình đã sai.
Ai lại có thể yêu một nam nhân đã tự tay đẩy mình vào địa ngục cơ chứ?
Trước đây, nàng chưa từng dám nghĩ đến chuyện "đại nghịch bất đạo" như vậy. Nhưng sau khi rời kinh thành lâu ngày, chứng kiến phong tục cởi mở của Vệ Thành, nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn, lòng nàng đã âm thầm thay đổi.
Nàng muốn di nương có thể sống nửa đời sau một cách thoải mái, không bị ép buộc ràng buộc với Ninh An Hầu, không còn phải chịu gánh nặng vì danh tiết.
Lục Phụng điềm tĩnh cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: "Theo luật Tề triều, thiếp thất không thể hòa ly với chủ quân."
Mặc dù đó là nhạc mẫu của hắn, nhưng suy cho cùng, bà vẫn chỉ là một "thiếp thất". Thiếp thất chỉ có thể bị bỏ, không có quyền được hòa ly.
Giang Uyển Như khựng lại, ngạc nhiên hỏi: "Vậy nếu ông ta viết thư phóng thiếp thì có được không?"
Trước đây, nàng từng hỏi Lệ di nương, bà không muốn được nâng lên làm chính thất. Khi đó, nàng nghĩ rằng di nương không tranh giành danh phận, nhưng giờ đây nghĩ lại, có lẽ là bà chưa bao giờ muốn điều đó.
Lục Phụng khẽ gật đầu, "Ừ."
Là đồng ý rồi sao?
Giang Uyển Như không ngờ chuyện này lại dễ dàng đến vậy. Nàng là Vương phi của hắn, phu thê vốn là một thể, nên nàng cũng phải suy nghĩ vì hắn.
Những Vương phi khác đều xuất thân hiển hách, còn nàng hiện tại chỉ có một phụ thân mang hư tước không thực quyền. Nếu mẫu thân lại bị phóng thích, địa vị của nàng sẽ càng trở nên yếu kém.
Lục Phụng thản nhiên nói: "Không cần nghĩ nhiều."
Cũng không nhìn lại xem, hắn đâu phải loại người hao tâm tổn trí chỉ để nâng đỡ một nữ nhân như Liễu Nguyệt Nô.
Nếu đổi lại là lúc khác, có lẽ hắn sẽ ôm nàng vào lòng, vuốt ve làn da trắng muốt, thủ thỉ bên tai, sau khi triền miên ân ái, sẽ nhẹ nhàng giải thích cho nàng.
Nhưng hôm nay không phải lúc thích hợp.
Lục Phụng phất tay, ra hiệu cho Giang Uyển Như dừng động tác xoa bóp đầu gối cho hắn.
Hắn hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"
Nàng nói có hai chuyện, vẫn còn một chuyện nữa.
Pussy Cat Team
Thấy thần sắc hắn đã có phần bực bội, Giang Uyển Như cắn môi, hai tay ôm lấy bắp chân hắn, khẽ giọng nói:
"Kim Đào đã theo thiếp năm năm, tình nghĩa không hề tầm thường, nàng ấy không phải nha hoàn bình thường."
"Nàng ấy trước đây vài lần cứ ấp úng, hôm nay thiếp thấy nàng ta có hành động khả nghi, thậm chí còn nghi ngờ nàng ấy có liên quan đến Trần tặc. Thiếp đã tra hỏi đủ cách, mới ép ra được chuyện này."
Chuyện này có thể trách Kim Đào sao? Hoàn toàn không. Nàng ấy thông minh, cẩn trọng, trung thành, miệng kín, là một nô tỳ trung thành hiếm có. Nhưng chính vì nàng ta cứ giấu giếm, nên lại khiến Giang Uyển Như sinh nghi.
Nếu Kim Đào sớm nói rõ, có lẽ nàng đã sớm cứu di nương ra khỏi bể khổ, cũng không đến mức khiến quan hệ chủ tớ bị ảnh hưởng. Nghĩ đến đây, nàng bỗng liên tưởng đến quãng thời gian bị giam chung với Bùi Chương.
Biết tin Bùi đại nhân bình an, Giang Uyển Như cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng cũng nhớ rằng, chính mình đã giấu giếm chuyện này với Lục Phụng.
Dù Bùi Chương đã hứa với nàng rằng, trời biết, đất biết, chỉ hai người bọn họ biết. Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió? Nếu một ngày nào đó, Lục Phụng biết được chuyện này từ kẻ khác, thì giữa bọn họ sẽ có một vết rạn rất lớn.
Chi bằng nàng thẳng thắn nói ra ngay bây giờ.
Trước kia, nàng không dám mở miệng. Nhưng bây giờ nàng hiểu rồi, hóa ra, hắn quan tâm đến nàng hơn nàng tưởng rất nhiều.
Giữa phu thê không nên có bí mật. Trước đây, nàng xem hắn là phu quân, là chủ quân, là vương gia. Nhưng bây giờ, nàng chỉ muốn xem hắn là trượng phu của nàng mà thôi.
Vì muốn xoa bóp đầu gối cho Lục Phụng, Giang Uyển Như đang quỳ ngồi trên tấm thảm lông mềm mại. Nàng khẽ áp má vào đùi chàng, ngẩng đầu lên, mái tóc xanh mượt như dòng suối chảy xuống, làm nổi bật gương mặt trắng nõn như ngọc.
Nàng dịu dàng nói:
"Phu quân, thực ra khi bị bắt đi, Trần tặc đã có ý đồ làm nhục thiếp."
"Bùi đại nhân đã cứu thiếp. Thiếp và ngài ấy sống chung nhiều ngày, nhưng bọn thiếp luôn giữ lễ nghĩa. Ban đầu, thiếp bị hoảng loạn, lại sợ phu quân suy nghĩ nhiều, nên mới không dám nói ra."
"Phu thê có ân nghĩa với nhau, nhưng nếu không thành thật thì sẽ rạn nứt. Thiếp đã lấy chân tâm đối đãi, phu quân… không được ghét bỏ thiếp đâu đấy."
Lục Phụng sao có thể ghét bỏ nàng?
Cơn giận bị Trần Phục khơi lên, chỉ trong chưa đầy một canh giờ, đã bị mấy câu nói của Giang Uyển Như dập tắt hoàn toàn.
Sự giấu giếm của nàng ngày trước, cái gai nhọn trong lòng hắn, hôm nay chính tay nàng đã nhổ bỏ, không để lại chút dấu vết nào.
Lòng Lục Phụng như dậy sóng, một bên là sự thành thật chân thành của thê tử, một bên là lời vu khống của nghịch tặc trước lúc chết, còn cần chọn lựa sao?
Nàng là của hắn, từ đầu đến cuối, từ thân thể đến trái tim, chưa từng bị kẻ khác vấy bẩn!
Lục Phụng khẽ cười, ánh mắt Giang Uyển Như lập tức đầy nghi hoặc. Chàng… chàng cười cái gì?
Hắn vào đây với vẻ mặt lạnh như băng, bây giờ lại đột nhiên bật cười, hơn nữa tiếng cười ngày càng lớn, lồng n.g.ự.c rung lên theo từng nhịp cười, khiến nàng không khỏi run rẩy trong lòng.
Nàng lo lắng kéo kéo vạt áo hắn, Lục Phụng đột ngột bế bổng nàng lên, chỉ nói một chữ:
"Ngốc."
Không biết là nói nàng ngốc vì đã hỏi một câu dư thừa, hay là nói Trần Phục ngốc vì bày mưu tính kế nhưng rốt cuộc chẳng đạt được gì, hay là hắn tự cười nhạo chính mình, vì đã bị kẻ khác khiêu khích mà tức giận một cách vô ích.
Giang Uyển Như không thể đoán ra hàm ý sâu xa trong chữ "ngốc" của hắn. Nhưng nàng lại có thể thực sự cảm nhận được sự kích động của hắn.
Nàng bị hắn xốc lên, va chạm mạnh đến mức phải ôm chặt lấy cổ hắn, trong cơn mơ hồ, chỉ kịp nghĩ:
Không được, vẫn nên chuẩn bị thêm cao dưỡng da.