Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-02-15 11:36:04
Lượt xem: 53

Đám mỹ nhân đó không hề an phận. Trong số đó có một người da trắng, dáng đầy đặn, hình như gọi là Sương Tuyết. Trước đây, nàng ta tìm mọi cách gặp Lục Phụng. Trước khi rời kinh, Giang Uyển Như đã bảo Thúy Châu trông chừng kỹ, phát hiện người này dùng bạc mua chuộc kẻ khác để tìm hiểu sở thích của vương gia, sau đó bắt đầu bắt chước cách ăn mặc của nàng.

 

Giang Uyển Như đương nhiên không thể để bọn họ tiến cung.

 

Cũng may Lục Phụng trước nay không bận tâm chuyện hậu cung, Giang Uyển Như không đề cập thì hắn cũng chẳng nghĩ đến, chỉ hỏi về các thái phi đã sinh con cho tiên đế.

 

Nhờ vào hai mươi năm cần chính trị quốc của Thánh Tổ Đế, cộng thêm chiến thắng đánh bại Hung Nô, thu được vật cống hàng năm, vàng bạc châu báu trong tổ doanh của Sở Trần, quốc khố lúc này rất dồi dào.

 

Các thái phi vẫn được sống an nhàn hưởng phúc, Giang Uyển Như không hà khắc với họ. Những người đã sinh hoàng tử ít nhất còn có con cái nương tựa, không làm loạn. Điều khiến nàng đau đầu chính là đám phi tần trẻ đẹp.

 

Người nhỏ nhất mới mười sáu tuổi, còn chưa kịp gặp tiên đế một lần, đã trở thành góa phụ.

 

Những đóa hoa đang độ nở rộ, làm sao cam lòng sống cả đời cô quạnh trong hoàng lăng? Họ ngày ngày tụ tập trước cửa Phượng Nghi Cung mà khóc.

 

Tiên đế vừa mất, dù có là thái phi mười sáu tuổi, xét theo lý vẫn là bậc trưởng bối, mà Giang Uyển Như từ lâu đã gây dựng danh tiếng hiền lương thục đức, giờ đây làm mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên phải làm một hiền hậu, đối xử rất khách khí với nhóm tiểu thái phi này.

 

Nhưng rồi nàng nhanh chóng nhận ra...

 

Có vài người chuyên canh đúng lúc Lục Phụng có mặt mà đến khóc lóc.

 

Người thì xinh đẹp, mặc tang phục trắng muốt, khóc đến lê hoa đái vũ, đôi mắt đỏ hoe như có móc câu, lén lút liếc nhìn hoàng đế.

 

Xét cho cùng, người ai cũng hướng về chỗ cao. Tiên đế mất, các nàng vẫn còn là những thiếu nữ thanh xuân, không cam lòng cả đời già c.h.ế.t trong cung.

 

Tân đế trẻ trung, cường tráng, được Giang Uyển Như chăm sóc chu đáo bao năm, cái chân tật cũng gần như không còn nhìn ra. Lúc khoác long bào vàng rực, hắn uy nghiêm lạnh lùng, dung mạo vô song.

 

Không giống như tiên đế trăng gió vô độ, hậu cung của tân đế chỉ có mỗi hoàng hậu, hoàng tử cũng chỉ có hai người.

 

Dù thái tử đã sớm được lập, nhưng ai cũng biết hắn từ nhỏ thể chất yếu ớt, mà hoàng đế đang độ sung mãn, chuyện tương lai ai có thể đoán trước?

 

---

 

Giang Uyển Như đâu có mù, ánh mắt kia dính chặt lấy Lục Phụng!

 

Cơn giận trong lòng nàng bùng lên!

 

Hồi đó nàng cũng ở tuổi xuân thì mà gả cho Lục Phụng, lúc hắn gãy chân, tâm trạng thất thường, ý chí tiêu trầm, là nàng ngày đêm hầu hạ, tỉ mỉ chăm sóc!

 

Dù phủ Quốc Công không bạc đãi nàng, nhưng nàng cũng không phải loại "vợ tào khang" vất vả tảo tần.

 

Nay nàng dốc lòng vun trồng một cái cây non, rốt cuộc đã thành cây đại thụ, vậy mà kẻ khác lại muốn đến hái quả?

 

Giận quá, Giang Uyển Như ăn liền hai bát cơm!

 

Ngay trong đêm, hoàng hậu nương nương lập tức sửa lại cung quy, danh nghĩa là:

 

"Không có quy củ, không thành phép tắc."

 

Nàng dùng từng điều lệ trong cung quy trói chặt đám tiểu thái phi trong cung, để họ chuyên tâm cầu phúc cho tiên đế.

 

Chỉ trong một đêm, cung đình bỗng trở nên yên tĩnh hẳn.

 

Ngay cả những thái phi đã sinh con cũng không dám lộ diện trước mặt Giang Uyển Như.

 

Qua chuyện này, người tinh ý đều nhận ra:

 

"Hoàng hậu nương nương tuyệt đối không phải quả hồng mềm mặc người tùy ý bóp nặn."

 

Hơn nữa, nàng làm chuyện này cực kỳ quang minh chính đại, không có gì đáng trách.

 

Không đánh, không mắng, không cắt xén chi phí ăn mặc, mà các tiểu thái phi vì tiên đế "cầu phúc", ngược lại khiến danh tiếng hiền hậu của nàng càng thêm vững chắc.

 

Thủ đoạn thế này, trách sao nàng độc sủng hậu cung.

 

Những thái phi từng sinh hoàng tử, đều không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được ai mới là người nên lấy lòng.

 

Có người chủ động xin giúp hoàng hậu xử lý cung vụ.

 

Có người tìm lúc rảnh rỗi của nàng, đến đánh bài.

 

(Giang Uyển Như chưa từng thua.)

 

Có người tìm hiểu sở thích của nàng, rồi không biết từ đâu kiếm được một chồng tiểu thuyết tài tử giai nhân, lén lút đưa nàng, khiến nàng cười ra nước mắt.

 

Từ đó, uy quyền của Giang Uyển Như được xác lập, toàn bộ hậu cung từ chủ tử đến nô tài đều vội vàng lấy lòng nàng.

 

Giang Uyển Như cũng dần quen với thân phận "hoàng hậu nương nương".

 

Nàng lâng lâng nghĩ:

 

"Bảo sao ai cũng muốn đứng trên thiên hạ, mọi người xung quanh đều tâng bốc nịnh hót, không ai dám trái ý. Quyền lực nắm trong tay, sinh sát tùy mình... Ai mà không thích cảm giác này chứ?"

 

 

---

 

Ba tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

 

Vào tháng Chạp, mùa đông rơi trận tuyết đầu tiên, phủ trắng hoàng thành.

 

Dân chúng thì mặc áo quần rực rỡ, náo nức chuẩn bị đón năm mới.

 

Lục Phụng nhân thời gian này chỉnh đốn triều cương, củng cố thế lực.

 

Giang Uyển Như cũng thu xếp hậu cung vào nề nếp, khí độ hoàng hậu ngày càng vững vàng.

 

Tối hôm ấy, Phượng Nghi Cung đèn đuốc sáng trưng.

 

Cung nữ, nội thị đều bị đuổi đi xa.

 

Lục Phụng cởi long bào, để lộ chiếc áo trong mềm mại, nửa khép nửa mở.

 

Hắn nheo mắt, tựa đầu lên đùi Giang Uyển Như, hưởng thụ đôi tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng xoa bóp.

 

  Dù đã làm hoàng đế, nhưng mỗi ngày sau khi hạ triều, Lục Phụng vẫn kiên trì luyện võ nửa canh giờ, quyền cước, đao kiếm đều không lơ là.

 

Cơ bắp trên người hắn rắn chắc, săn gọn, Giang Uyển Như xoa bóp mà đến mức tay cũng mỏi nhừ, không nhịn được mà trách yêu:

 

"Hừ, chỉ biết hành hạ thiếp!"

 

Rõ ràng trong cung có bao nhiêu thái giám cung nữ, vậy mà hắn cứ nhất quyết gọi nàng đến hầu hạ.

 

Sáng sớm cũng vậy, hậu cung nhiều người hầu hạ như thế, nhưng hắn cứ phải gọi nàng dậy, giống như trước đây, tự tay giúp hắn mặc y phục.

 

Rõ ràng lúc bắc thượng, đi săn, nấu nước, cái gì hắn cũng tự làm được, sao vừa về cung, ngay cả mặc áo cũng không biết nữa rồi?

 

Giang Uyển Như ấm ức, véo mạnh vào eo hắn, Lục Phụng khẽ rên một tiếng, bắt lấy tay nàng, bật cười trầm thấp.

 

"Giao cho người khác, nàng lại không chịu."

 

 

---

 

Hôm nay là ngày trừ phục*, mấy ngày trước Giang Uyển Như đã bàn bạc với hắn.

 

(*Trừ phục: kết thúc tang phục sau khi để tang người thân.)

 

Chi tiêu trong cung rất lớn, tân đế mới đăng cơ không nên quá phô trương, nhưng cũng không thể bạc đãi phi tần của tiên đế.

 

Nàng đề xuất rằng:

 

"Chi bằng giữ lại các phi tần đã từng sinh hoàng tử, còn những ai không có con cái thì cho họ hồi hương, tránh để họ cô quạnh già c.h.ế.t trong cung."

 

Lục Phụng nhướng mày:

 

"Triều đình nghèo đến mức không nuôi nổi vài nữ nhân sao?"

 

Dù thế nào cũng không đến mức cắt xén chi phí của họ.

 

Giang Uyển Như tươi cười:

 

"Nhiều thái phi tuổi còn rất trẻ, đến mặt tiên đế còn chưa thấy qua, cả đời bị nhốt trong thâm cung, thật đáng tiếc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-136.html.]

 

Điều quan trọng hơn là, nàng sợ nếu cứ giam cầm mãi, sẽ có người bị dồn đến đường cùng mà làm chuyện dại dột.

 

Chi bằng ban cho họ một con đường sống, để mọi người đều được ổn thỏa.

 

Lục Phụng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, rồi nói:

 

"Ta đã bảo nàng rồi, có gì cứ nói thẳng, đừng nghĩ những chuyện không đâu."

 

Hắn sắp ba mươi, mấy tiểu thái phi kia tuổi còn nhỏ hơn Giang Uyển Như, nếu hắn cưới vợ sớm, có khi còn đủ tuổi làm cha bọn họ rồi.

Pussy Cat Team

 

Những gì Giang Uyển Như nhìn thấu, hắn càng hiểu rõ.

 

Tiên đế mắt nhìn người rất tinh, phi tần trong cung ai nấy đều là mỹ nhân tuyệt sắc.

 

Nhưng dù họ có đưa mắt đưa tình, trong lòng Lục Phụng chẳng có chút gợn sóng nào, thậm chí còn thấy buồn cười.

 

Đã từng trải qua ánh sáng của mặt trời, sao còn lưu luyến ánh lửa đom đóm?

 

Những thủ đoạn này, đối với hắn, chẳng khác nào trò chơi trẻ con.

 

Sự ngượng ngùng của thiếu nữ khi mới động tình, nét yêu kiều e ấp của tân nương, đến cả vẻ phong tình quyến rũ của nữ nhân chín muồi, hắn đều đã từng tận hưởng, từng tự tay bồi dưỡng thành thục.

 

Những mỹ nhân tầm thường kia, sao có thể so sánh?

 

Lục Phụng không thích vòng vo.

 

Hắn nhìn thẳng vào nàng, giọng nhẹ nhưng cực kỳ kiên định:

 

"Yên tâm, sẽ không có ai khác."

 

Dù là phi tần trong cung, mỹ nhân trong phủ Tề Vương, hay cả những tú nữ trong tương lai, đều không có."

 

Tiên đế còn không dùng hậu cung để cân bằng triều chính, huống hồ hắn?

 

Lục Phụng tính tình còn cứng rắn hơn cả tiên đế, hắn không thích, ai cũng đừng mong ép buộc.

 

Hắn sớm lập thái tử, thứ nhất là vì bài học từ quá khứ, tiên đế chậm chạp không lập thái tử, khiến huynh đệ tương tàn, tự g.i.ế.c lẫn nhau. Hắn tuyệt đối không đi vào vết xe đổ đó.

 

Thứ hai, là vì Giang Uyển Như.

 

Người duy nhất trên đời này có tư cách đứng bên cạnh hắn, và một trăm năm sau được hợp táng cùng hắn, chỉ có nàng.

 

 

---

 

Lúc ấy, Giang Uyển Như sững sờ hồi lâu, không còn giả vờ hiền thục như trước, mà vừa nghiêm túc vừa thận trọng nói:

 

"Lục Phụng, lời hoàng đế nói ra là vàng ngọc, thiếp coi là thật đấy."

 

Lục Phụng bình tĩnh đáp:

 

"Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?"

 

 

---

 

Nàng đã lo lắng, vậy thì cứ tiễn hết đi là được.

 

Có điều, các thái phi chắc chắn không thể đưa về nhà, càng không thể thả ra ngoài để tái giá.

 

Dù họ chỉ có danh phận mà không có thực quyền, nhưng danh nghĩa vẫn là phi tần của tiên đế, mà hắn, đường đường là hoàng đế, sao có thể để cha mình bị mang tiếng "cắm sừng"?

 

Vậy nên, Lục Phụng hạ bút son, ra lệnh chuyển tất cả thái phi không có con cái đến hành cung ngoại thành, sau khi mãn hiếu thì sẽ dời đi.

 

Những mỹ nhân ở Tề Vương phủ vốn dĩ là tiên đế cưỡng ép tặng cho hắn, nhân tiện cũng đày đi cùng luôn.

 

Giang Uyển Như cuối cùng cũng yên lòng, chỉ là sau này, Lục Phụng cứ hay trêu nàng là "hũ giấm nhỏ", khiến nàng bực bội, nhưng cũng chẳng biết làm sao.

 

 

---

 

Giang Uyển Như vừa nghe thấy câu đó, lập tức tức đến thẹn quá hóa giận, hung hăng véo mạnh vào eo hắn:

 

"Chàng còn dám nói!"

 

Lần này, Lục Phụng không chiều nàng nữa, chỉ trong chớp mắt, hắn mở to đôi mắt đen sắc bén, trở tay đè nàng xuống, trầm giọng:

 

"Gan cũng lớn đấy, dám phạm thượng, tội lớn lắm biết không?"

 

Sau mấy tháng chung sống, Lục Phụng và Giang Uyển Như ra ngoài thì là hoàng đế và hoàng hậu, nhưng khi chỉ còn lại hai người, vẫn giữ cách xưng hô như trước.

 

Giang Uyển Như không hề sợ hắn, ngược lại còn dùng đôi chân trắng nõn quấn lấy eo hắn, cọ cọ từng chút.

 

"Thánh thượng oan uổng thần thiếp rồi, thần thiếp ngoan lắm mà."

 

Hàng mi dài khẽ rung động, nàng mở to đôi mắt đen nhánh long lanh, vừa vô tội lại đáng thương.

 

Nếu không phải ngón tay nàng còn đang vẽ vòng trên lồng n.g.ự.c hắn, thì Lục Phụng có khi đã tin thật.

 

 

---

 

Suốt ba tháng giữ đạo hiếu, không chỉ Lục Phụng, mà ngay cả Giang Uyển Như cũng khát khao đến phát điên.

 

Khó khăn lắm mới qua được kỳ mãn tang, nàng đã tắm rửa, xức hương phấn cẩn thận, cho dù tối nay Lục Phụng ngủ ở Dưỡng Tâm Điện, nàng cũng sẽ đích thân mang canh đến "bồi bổ" cho hắn.

 

Nhưng không ngờ, Lục Phụng đích thân đến Phượng Nghi Cung.

 

Giang Uyển Như chủ động câu dẫn hắn, nàng cởi bỏ yếm, khoác lên người bộ váy ngủ đỏ rực, mái tóc đen mượt nửa buộc, eo thon chỉ dùng một dải lụa buộc lại, chỉ cần nhẹ nhàng kéo, là phong tình vạn chủng.

 

Vậy mà Lục Phụng lại không mắc câu.

 

Rõ ràng đã nằm trên giường của nàng, lại còn giả vờ làm quân tử, cởi áo ngoài, chỉ bảo nàng xoa bóp cho hắn.

 

Giang Uyển Như không cam tâm, khẽ kéo lớp áo mỏng, để lộ bờ vai trắng nõn, mái tóc đen nhánh buông lơi trước ngực, gợn sóng theo đường cong đầy đặn.

 

Lục Phụng chỉ khẽ liếc một cái, sau đó thản nhiên khép mắt.

 

"Sao dừng lại? Tiếp tục đi."

 

Bảo sao Giang Uyển Như lại tức đến véo hắn!

 

 

---

 

Làn da nàng còn trắng hơn cả tuyết, dưới ánh đèn hồng y phản chiếu, càng thêm lung linh lộng lẫy, tựa như hoa mai nở rộ giữa trời đông giá rét.

 

Giang Uyển Như khẽ cong môi cười, trong lòng bực tức:

 

"Chàng nghĩ thiếp không biết chàng thế nào sao? Giờ còn bày đặt giả bộ quân tử!"

 

Nàng nhìn vào đôi mắt đen sâu hun hút của hắn, từng chút từng chút kéo lại lớp áo, che kín bờ vai mịn màng, sau đó vòng tay ôm lấy cổ hắn, ghé sát bên tai hắn, thở khẽ như làn hương thoảng:

 

"Thần thiếp buồn ngủ rồi, xin phép nghỉ ng…"

 

Chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, cả đêm nay, Giang Uyển Như đều hối hận.

 

Không phải hối hận vì khiêu khích hắn.

 

Mà là hối hận vì đã quên mất - Lục Phụng rất tệ ở khoản này!

 

Quên mất phải chuẩn bị mỡ bôi trơn rồi!

 

Nhưng đáng tiếc, cả đêm hôm đó, Lục Phụng không cho nàng cơ hội mở miệng.

 

Những giọt mồ hôi trong suốt từ chóp mũi nàng rơi xuống, màn lụa lay động nhè nhẹ, Giang Uyển Như khẽ híp đôi mắt mơ màng, hai cánh tay mềm nhũn buông thõng xuống.

 

Nàng mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó, nhưng cả thân xác lẫn tâm trí đều bị Lục Phụng chiếm đoạt, thân thể mềm nhũn như nước, chẳng còn nghĩ được gì nữa.

 

 

Loading...