Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 144: (NT3) Ngày Thường Của Hoàng Thượng Và Hoàng Hậu.

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:27:05
Lượt xem: 30

Nghe thấy giọng của Hoài Dật, trên mặt Giang Uyển Như nở một nụ cười dịu dàng. Không đợi Lục Phụng lên tiếng, nàng trực tiếp sai người cho vào.

 

Chỉ chốc lát sau, từ cửa điện bước vào một thiếu niên tuấn tú phi phàm. Tề Hoài Dật vừa tròn mười bốn, vóc dáng cao hơn Giang Uyển Như một chút, nước da trắng trẻo, dáng người thẳng tắp, đường nét ngũ quan tinh tế như tranh vẽ nhưng không hề mang nét nữ tính. Mái tóc đen nhánh buông lơi trên bờ vai, khóe môi Hoài Dật khẽ nhếch lên, cậu cúi mình thi lễ:

 

"Tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."

 

Cậu mỉm cười ôn hòa, chậm rãi nói:

 

"Ngày trước, nhi thần có được một chậu hải đường Tây phủ, nhưng chăm sóc mãi vẫn không ra dáng, bất đắc dĩ..."

 

Hoài Dật cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Giang Uyển Như:

 

"Chỉ có thể nhờ mẫu hậu xem giúp."

 

Đôi mắt Giang Uyển Như sáng lên, nếu không phải eo còn đang đau nhức, có khi nàng đã đứng bật dậy. Nàng nói:

 

"Mau ngồi đi. Chuyện nhỏ như vậy, cần gì con đích thân chạy tới?"

 

Hoài Dật từ nhỏ thân thể yếu ớt, suốt bao năm được nuôi dưỡng trong cảnh tôn quý, mời danh y chăm sóc, nay tuy không còn hay bệnh vặt như hồi bé nhưng thân thể vẫn khá gầy gò. Giang Uyển Như vẫn luôn lo lắng cậu không được cường tráng như Hoài Lăng, trong lòng không khỏi yêu thương hơn một phần.

 

Hoài Dật dịu dàng nói:

 

"Đã lâu chưa gặp mẫu hậu, nhân chậu hải đường này, nhi thần cũng muốn thỉnh an người, cầu chúc mẫu hậu phượng thể an khang, vạn thọ vô cương."

 

Lời lẽ ôn nhu, dễ nghe, Giang Uyển Như bị cậu dỗ đến mức tâm trạng vui vẻ hẳn lên, hơi trách móc:

 

"Con ấy à, lo cho sức khỏe của bản thân trước đi, vậy ta mới không phải bận lòng."

 

Mẫu tử đang trò chuyện vui vẻ thì bên cạnh, Lục Phụng nặng nề đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt quét qua:

 

"Xem xong tấu chương chưa? Con cũng thật là nhàn hạ."

 

Lục Phụng đối với Hoài Dật vô cùng nghiêm khắc. Ngoài chuyện cậu là trưởng tử, người thừa kế ngai vàng được kỳ vọng, còn có một lý do quan trọng hơn, Hoài Dật quá giống Bùi Chương!

 

Nhưng sự giống nhau này không nằm ở diện mạo. Nếu xét về dung mạo, Hoài Dật hội tụ những điểm đẹp nhất của cả Giang Uyển Như và Lục Phụng. Đôi mắt cậu giống mẫu thân, đen láy tựa tinh tú, nhưng đôi môi mỏng lại là khuôn mẫu của Lục Phụng, làm tổng thể đường nét thêm phần sắc sảo, tránh được vẻ yếu mềm. Cộng thêm khí chất tôn quý được dưỡng thành trong hoàng thất, Hoàng thái tử Tề Hoài Dật là người ôn hòa lễ độ, ai nhìn vào cũng không thể chê trách điều gì.

 

Càng như vậy, trong lòng Lục Phụng càng bực bội. Tên họ Bùi kia chẳng phải cũng thế sao?!

 

Khi còn làm quan trong triều, Bùi Chương nổi danh là người khéo léo trong ứng xử, tiến thoái đúng mực. Chỉ trong sáu năm, qua hai kỳ khảo hạch quan viên, hắn nhanh chóng thăng tiến, chưa đầy ba mươi đã trở thành các lão trẻ tuổi nhất Đại Tề.

 

Năm xưa, Lục Phụng từng thẳng thừng từ chối khi Hoài Dật xin cho Bùi Chương làm thái phó dạy dỗ mình, nhưng không cản được việc hắn tự chạy đến Bùi phủ học hỏi.

 

Hiện tại, chỉ huy Cấm Long Ty là Hách Phí Ngang, một người được Lục Phụng đích thân đào tạo, chuyên giám sát quan viên. Chuyện gì xảy ra trong triều đình cũng khó mà giấu nổi hắn. Vì vậy, Lục Phụng chẳng lạ gì việc Hoài Dật thân thiết với Bùi Chương.

 

Do đó, hắn đối xử với con trai rất lạnh nhạt, chỉ cần là chuyện nhỏ nhặt cũng tìm cớ trách mắng. Giang Uyển Như thường xuyên phải đứng ra hòa giải hai cha con.

 

Mãi đến nửa năm trước, sau khi mẫu thân Bùi Chương qua đời, hắn dâng tấu xin rời xa triều chính, đi trấn thủ biên cương.

 

Bản tấu được dâng lên vào buổi chiều, Lục Phụng ngay đêm đó đã phê duyệt, không để chậm trễ dù chỉ một ngày. Sáng hôm sau, triều đình tuyên bố sắc lệnh phong Bùi Chương làm Đại đô hộ, lập tức khởi hành.

 

Sự việc này làm dấy lên nhiều đồn đoán.

 

Bề ngoài, Lục Phụng và Bùi Chương vẫn là quân thần tâm đầu ý hợp, là hình mẫu của minh quân và hiền thần. Với tính cách cẩn trọng của Bùi Chương, hắn càng không để xảy ra điều gì có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Giang Uyển Như.

 

Tuy nhiên, mọi người đều thấy, Bùi Chương mất thê tử, không con không cái, giờ đây ngay cả mẹ già cũng không còn. Vậy mà thay vì an ủi, hoàng đế lại vội vã đẩy hắn ra biên ải?

 

Phải chăng Bùi Chương đã phạm lỗi gì khiến hoàng thượng không thể dung thứ?

 

Hay đây chính là kiểu "chim hết thì cung tên cũng cất," "thỏ c.h.ế.t thì chó săn bị làm thịt"?

 

Triều thần có nhiều suy đoán nhưng không ai dám hỏi thẳng Bùi Chương, càng không ai dám dò xét thánh ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-144-nt3-ngay-thuong-cua-hoang-thuong-va-hoang-hau.html.]

Dù sao đi nữa, Hoàng đế Đại Tề cũng bị mang tiếng lòng dạ khó lường.

 

Nhưng Lục Phụng chẳng hề bận tâm.

 

Việc Bùi Chương rời khỏi khiến tâm trạng hắn sảng khoái vô cùng. Thời gian đó, hắn hành hạ Giang Uyển Như đến mức nàng còn không có thời gian xem kịch do chính mình dàn dựng.

 

Nhưng rồi, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.

 

Lục Phụng dần nhận ra rằng, đứa con trai được hắn đặt bao kỳ vọng - hoàng thái tử Đại Tề - lại có bóng dáng Bùi Chương trong từng hành vi, cử chỉ!

 

Ví dụ như bây giờ, Hoài Dật đang khéo léo lấy lòng Giang Uyển Như, nhưng chút mánh khóe ấy làm sao qua mắt được Lục Phụng?

 

Cả hoàng cung ai cũng biết hoàng hậu yêu thích chăm sóc hoa cỏ. Rõ ràng chậu hải đường này đã được Hoài Dật chuẩn bị từ trước, nhưng cậu lại viện cớ "không biết chăm" để nhờ cậy mẫu hậu, chẳng khác gì một cái cớ để đến gặp nàng.

 

Lục Phụng không thích những trò quanh co lòng vòng như thế. Hắn tin vào sức mạnh thực tế, vào trực diện giải quyết vấn đề. Vậy mà con trai hắn lại học được cách ứng xử dẻo dai, uyển chuyển từ Bùi Chương!

 

Tuy nhiên, Bùi Chương đã đi rồi, nên Lục Phụng cũng chẳng còn nơi nào để trút giận. Hắn đành trút hết lên người Hoài Dật, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt.

 

Nhưng dù không thích, Lục Phụng vẫn giao cho Hoài Dật quyền duyệt tấu chương. Một phần vì muốn rèn luyện cậu, một phần vì hắn càng ngày càng thích ở bên hoàng hậu hơn là lo chuyện triều chính.

 

Khi còn trẻ ở Cấm Long Ty, hắn từng bị thương nặng ở chân, vết thương khó lành, toàn thân tràn đầy sát khí, lấy việc tra tấn người khác làm thú vui. Nghe tiếng phạm nhân kêu gào thảm thiết khiến hắn cảm thấy khoái trá, trong lòng lại có mối hận với Cung vương làm chỗ dựa, một tháng chẳng mấy khi về nội trạch.

 

Lục chỉ huy sứ dù tàn bạo nhưng không ai có thể nói hắn không cần mẫn.

 

Về sau, đại thù đã báo, Lục Phụng trở thành Tề vương, cùng các huynh đệ đấu đá trong tối ngoài sáng, rồi lại xuất chinh đánh Hung Nô, tranh đoạt hoàng vị, củng cố triều chính. Đến khi đăng cơ, hắn lại bận rộn đại tu Tề Luật... Quá nhiều việc phải lo, trong lòng chỉ có thể dành một hai phần tâm tư cho Giang Uyển Như.

 

Giờ đây, triều cương đã vững vàng, trận chiến với Hung Nô năm đó khiến hắn danh chấn tứ phương, ngoại bang đối với Đại Tề cung kính nể sợ. Bộ Tề Luật do hắn chủ trì tu chỉnh giúp thiên hạ trị an, trong ngoài không còn lo lắng, ngay cả cái gai trong mắt hắn là Bùi Chương cũng đã đi. Hắn ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng, nhìn xuống muôn dân thiên hạ, bỗng nhiên lại thấy tất cả đều vô vị.

 

Báo thù, hoài bão, quyền lực chí cao vô thượng... hắn đã có tất cả, nhưng chẳng cảm thấy có gì thú vị.

 

Vào một ngày bình thường nào đó, khi nghe các đại thần lặp đi lặp lại những lời tấu trình quen thuộc trong buổi triều sớm, Lục Phụng hiếm khi thất thần, bỗng nhiên nhớ đến Giang Uyển Như.

 

Nàng dường như lúc nào cũng có thể tự tìm thấy niềm vui cho bản thân. Mấy ngày trước, nàng kéo hắn đi xem đám cá nhỏ mới nuôi, có vài con bụng căng tròn, nàng còn sai cung nữ tính toán giờ giấc, nói rằng muốn giúp cá "đỡ đẻ".

 

Lục Phụng nghĩ mãi không hiểu nổi, đã từng thấy người ta đỡ đẻ cho mèo, cho chó, nhưng cá thì đúng là chưa từng nghe! Giang Uyển Như liếc mắt nhìn hắn, hờ hững nói: "Chàng không hiểu đâu. Cá nhỏ khi sinh con, một lần là một đàn, rất thú vị."

 

Lục Phụng cười khẽ, bất chợt siết chặt vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại đầy đặn của nàng, cúi đầu ghé sát tai nàng thì thầm: "Nàng muốn rồi sao? Tối nay mặc bộ váy lụa đỏ nước, cái có gắn chuông vàng ấy... để trẫm cũng cho nàng một đàn con đi."

 

Bao năm qua, Lục Phụng không thích dùng túi ngừa thai, hai người thử qua đủ cách nhưng vẫn chưa có tin vui. May mà nhờ vào uy nghiêm của Hoàng đế cùng sự xuất sắc của Thái tử, triều thần từ trên xuống dưới không ai dám dâng sớ nhắc đến chuyện hậu cung đơn bạc, chỉ có Hoàng hậu độc sủng.

 

Giang Uyển Như mạnh tay véo hắn một cái thật đau ở thắt lưng. Chuyện sau đó thì tạm thời không nhắc đến, nhưng sáng hôm sau, vừa xong buổi triều sớm, Lục Phụng đã vội vàng chạy đến Phượng Nghi Cung. Đúng lúc ấy, đàn cá nàng nuôi bắt đầu "sinh con", Giang Uyển Như vui mừng ríu rít, đứng bên cạnh hắn liến thoắng kể rằng đây là giống cá gì. Nhưng những lời nàng nói, hắn chẳng nghe vào đầu lấy một chữ.

 

Hắn chỉ nhìn nàng, chỉ cần có nàng bên cạnh, ngay cả cây cỏ cũng trở nên thú vị hơn.

 

Tiên hoàng từng nói, Hoàng đế nắm giữ sinh sát trong tay, là kẻ cô độc nhất thiên hạ.

 

Nhưng hắn lại không cho là như vậy.

 

Từ đó về sau, Lục Phụng đến Phượng Nghi Cung thường xuyên hơn. Hoàng hậu nương nương luôn có vô số ý tưởng mới mẻ, nàng chăm chút tẩm điện theo từng mùa xuân hạ thu đông, cứ cách mấy tháng, diện mạo trong cung lại thay đổi hoàn toàn. Nàng thích sưu tầm đủ loại công thức nấu ăn, mỗi khi Ngự Thiện Phòng có món mới, hắn liền biết ngay là do nàng đứng sau chỉ đạo.

 

Nàng vẫn không thích đọc sách, mà mê mẩn các loại hí khúc và thoại bản. Có lúc cao hứng, nàng còn tự tay viết một đoạn kịch bản, tuyên bố muốn dựng vở diễn, nhưng vì tính tình thiếu kiên nhẫn, thường viết được nửa chừng rồi bỏ dở.

 

Trước đây, nàng hay rủ các thái phi đánh bài lá, nhưng từ khi Lục Phụng thường xuyên ở lại Phượng Nghi Cung, các thái phi không dám đến quấy rầy nữa. Giang Uyển Như không còn cách nào, mà cũng chẳng thể đuổi hoàng đế đi, đành kéo Lục Phụng chơi xúc xắc, đánh cờ ăn tiền.

Pussy Cat Team

 

Lục Phụng giờ đây không còn nghiêm nghị cứng nhắc như thời trẻ, mặc kệ mấy trò gian lận vặt vãnh của nàng, chỉ lẳng lặng chiều chuộng. Thấy nàng thua thảm hại, hắn cố ý nhường nàng hai ván, rồi đến lúc nàng đắc ý, lại đánh cho nàng thua sạch.

 

Nói chung, dù triều chính ngày ngày đều đơn điệu tẻ nhạt, nhưng ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, Lục Phụng cảm nhận được sự sinh động tươi mới. Ban ngày, hắn cùng nàng ầm ĩ náo loạn, ban đêm lại bị nàng lật thành sóng hồng.

 

Hắn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tựa như thần tiên, tiêu d.a.o tự tại.

 

Nếu không có kẻ không biết điều đến quấy rầy, thì còn hoàn hảo hơn nữa.

 

 

Loading...