Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 145: (NT4)

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:28:49
Lượt xem: 40

Tề Hoài Dật cúi người, thu lại ánh mắt, chờ Lục Phụng quyết định. Lục Phụng cũng không làm khó hắn về việc này, chỉ nhàn nhạt nói:

 

"Giao cho nội các thẩm nghị."

 

Ý tứ rõ ràng, đừng mang mấy chuyện vặt vãnh này đến làm phiền hắn.

 

Lục Phụng là bậc quân vương cương quyết, những năm trước, Nội các chẳng khác gì một cái danh hão. Mãi đến khi hắn cảm thấy triều chính vô vị, không thú vị bằng việc cùng hoàng hậu ngắm cá, hắn mới bắt đầu khôi phục lại vai trò của Nội các. Dĩ nhiên, những chuyện đại sự quân quốc vẫn được hắn nắm chặt trong tay, nhưng các việc nhỏ nhặt thì dần giao bớt cho nội các và thái tử, coi như một cách để rèn luyện thái tử.

 

Mặc dù đã đoán trước được kết quả, Tề Hoài Dật vẫn cung kính gật đầu: "Nhi thần tuân mệnh."

 

Sự mất kiên nhẫn trên mặt Lục Phụng sắp tràn ra ngoài. Nhưng Hoài Dật không giống Minh Châu - một đứa trẻ đầu óc đơn giản, hành sự lỗ mãng. Cậu liếc nhìn muội muội ngây ngốc của mình, dịu giọng nói:

 

"Bài vở của Minh Châu tiến bộ rất nhiều, nhưng muội ấy còn nhỏ, vẫn có chỗ chưa thông suốt. Hôm nay đúng lúc, chi bằng để Minh Châu theo nhi thần về, nhi thần sẽ giúp muội ấy giải đáp thắc mắc."

 

Là trưởng tử, từ nhỏ Hoài Dật đã gánh vác trọng trách dạy dỗ các huynh muội. Hoài Lăng và Minh Châu là cặp song sinh, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Minh Châu mạnh mẽ, táo bạo, từ bé đã thích gây chuyện. Hoài Lăng thì lạnh lùng, ít nói, giống hệt một phiên bản thứ hai của Lục Phụng. Giữa hai huynh muội chẳng có mấy tình cảm, may mà Hoài Dật là người ôn hòa, thường xuyên đứng ra giảng hòa.

 

Ngay cả bài vở của bọn họ cũng do thái tử dành thời gian xem xét, dù vô cùng bận rộn. Minh Châu không thích đọc sách, chỉ mê múa đao lộng kiếm, Hoài Dật bèn tự tay mài một thanh bảo đao chưa khai phong cho nàng, khiến Minh Châu vui sướng vô cùng. Còn Hoài Lăng yêu thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngay cả khi trời đông giá rét, Hoài Dật vẫn gắng gượng thân thể yếu ớt để cùng đệ đệ luyện tập.

 

Tuy Hoài Lăng và Minh Châu không hợp nhau, nhưng cả hai đều kính phục vị huynh trưởng này. Quan trọng nhất là khi họ gây họa - giả sử như bây giờ - thái tử ca ca sẽ lập tức buông hết tấu chương chạy đến cứu, tránh để muội muội ngốc nghếch bị phụ hoàng trách phạt.

 

Nhưng Minh Châu đâu có biết Hoài Dật đã vất vả vì mình đến thế, thậm chí còn mang cả cây hải đường Tây Phủ mà cậu chăm sóc cẩn thận, vốn định dâng lên cho mẫu hậu trong dịp sinh thần, ra làm quà tặng trước hạn.

 

Minh Châu ngây ngốc nhìn ca ca, lại nhìn mẫu hậu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt có vẻ không vui của phụ hoàng.

 

Nàng nói: "Phụ hoàng, chuyện nhi thần vừa nói..."

 

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định về võ trường!

 

Nụ cười trên môi Hoài Dật thoáng cứng lại, trong lòng cậu thở dài sâu sắc.

 

Muội muội ngốc, phụ hoàng tuy không phản đối muội tập võ, nhưng cũng phải biết nhìn thời điểm chứ! Mẫu hậu đang ở đây, phụ hoàng sao có thể làm mất mặt người?"

 

Nhưng lần này, ngay cả Hoài Dật cũng đoán sai tâm tư của bậc đế vương.

 

Lục Phụng hờ hững nâng mí mắt, chậm rãi nói:

 

"Đạo học võ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, rất khổ cực."

 

Mắt Minh Châu lập tức sáng lên, giọng đầy khí thế: "Nhi thần không sợ!"

 

Lục Phụng lại hỏi: "Đã quyết định rồi, không hối hận?"

 

Minh Châu đáp không chút do dự, "Nhi thần thề không hối hận!"

 

"Đã vậy, trẫm cho phép con. Nhưng…"

 

Lời vừa thốt ra, mọi người đều chấn động. Giang Uyển Như trừng lớn mắt, còn Lục Phụng thì thản nhiên nắm lấy tay nàng ngay trước mặt con cái.

 

"Nhưng trẫm có một điều kiện."

 

Hắn vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay đứa trẻ, giọng điệu bình thản:

 

Pussy Cat Team

"Hoài Lăng bái Hách Phí Ngang làm sư phụ. Từ hôm nay, con sẽ cùng Hoài Lăng luyện võ. Bài tập của ca ca, con cũng phải hoàn thành y như vậy. Hách Phí Ngang sẽ không vì con là công chúa mà nương tay."

 

"Hoài Lăng mỗi tháng phải trải qua một cuộc sát hạch, con cũng thế. Nếu ca ca làm không xong, trẫm sẽ phạt nó. Còn con, nếu làm không xong, trẫm sẽ chặt hết đống binh khí trong điện của con, bắt con ngoan ngoãn trở thành một công chúa hiền thục đoan trang."

 

Ánh mắt Lục Phụng sắc như dao, nhìn thẳng vào Minh Châu: "Trẫm chỉ cho con một cơ hội. Minh Châu, con có nguyện ý không?"

 

Minh Châu không hề suy nghĩ, dõng dạc đáp: "Nhi thần nguyện ý!"

 

Hoài Dật vội vàng lên tiếng can ngăn: "Minh Châu còn nhỏ, xin phụ hoàng suy xét lại!"

 

Gương mặt Giang Uyển Như cũng tràn đầy phản đối, nàng sốt ruột nói: "Lục…"

 

Nhưng ở trước mặt con cái, Giang Uyển Như vẫn nhớ chừa lại thể diện cho Lục Phụng. Nàng khựng lại, giọng mềm xuống:

 

"Thánh thượng, sao người cứ nói một đằng, làm một nẻo vậy? Tiểu Châu rốt cuộc cũng là nữ nhi, thiếp thân không nỡ để con bé khổ sở như vậy."

 

Hách Phí Ngang là một người vô cùng nghiêm khắc, ngay cả Hoài Lăng, kẻ có tư chất vượt trội, cũng cảm thấy khó mà theo kịp. Giang Uyển Như nhìn thấy mà đau lòng, nhưng mấy đứa trẻ này, đứa nào cũng cứng đầu hơn đứa nào. Nàng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chăm lo cho chúng trong chuyện ăn uống, quần áo. Nàng không nỡ để Minh Châu cũng lao vào cuộc huấn luyện khắc nghiệt ấy.

 

Bình thường, Lục Phụng luôn chiều theo Giang Uyển Như, nhưng lần này, hắn chẳng buồn nhìn nàng mà chỉ hỏi lại Minh Châu:

 

"Con có bằng lòng không?"

 

Minh Châu trầm ngâm một lát, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tề Hoài Dật và Giang Uyển Như, bỗng nhiên nở nụ cười.

 

Nàng bình tĩnh đáp: "Thái tử ca ca, mẫu hậu, không cần lo cho con. Ngày xưa có Hoa Mộc Lan, nữ nhi không thua gì nam nhi. Ai biết được, biết đâu con sẽ trở thành một nữ tướng quân thì sao?"

 

Đứa trẻ không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Lục Phụng, kiên quyết gật đầu: "Phụ hoàng, quân vô hí ngôn! Nhi thần đồng ý!"

 

Lục Phụng là vị hoàng đế độc tôn chí thượng, trước đây hắn lười quản, nhưng một khi đã đưa ra quyết định, thì chẳng ai có thể lay chuyển.

 

Tề Hoài Dật đầy lo âu, nhưng Minh Châu lại vô cùng hứng khởi rời đi. Khi trong Phượng Nghi Cung chỉ còn lại hai vợ chồng, Giang Uyển Như liền thu lại nụ cười, kéo tay ra khỏi tay hắn.

 

Kéo không ra.

 

Nàng tức giận trừng mắt, lớn tiếng: "Buông ra!"

 

Trước mặt bá quan văn võ, Giang Uyển Như là bậc mẫu nghi thiên hạ đoan trang. Trước mặt con cái, nàng là mẫu thân dịu dàng hiền hậu. Nhưng khi đối diện với Lục Phụng, nàng lại có chút trẻ con, dễ giận dỗi. Ngay cả Lệ phu nhân, người thường xuyên tiến cung, cũng phải cảm thán: "Nàng ấy càng già càng trẻ con."

 

Lục Phụng nhướng mày, không những không buông, mà còn siết chặt cánh tay, kéo Giang Uyển Như vào lòng. Bao năm qua đã thành thói quen, nàng không kịp nghĩ đã thuận thế vòng tay ôm lấy cổ hắn, gò má áp vào lồng n.g.ự.c rắn chắc.

 

Giọng nói trầm thấp của Lục Phụng vang lên, n.g.ự.c khẽ rung động theo từng lời nói:

 

"Minh Châu bướng bỉnh, không cho nó một cú thật đau, thì nó sẽ không cam tâm."

 

Giang Uyển Như tức giận véo mạnh vào sau gáy hắn, gắt: "Chàng thực sự định hành hạ con bé sao? Chàng cũng nói rồi đấy, nó rất bướng. Nếu nó bị thương thì sao? Lục Phụng, thiếp với chàng không xong đâu!"

 

Lục Phụng khẽ rên một tiếng. Vùng sau gáy của hắn rất nhạy cảm, cú véo này không đau, nhưng lại khiến hắn ngưa ngứa trong lòng.

 

Hắn bật cười khẽ, giọng lơ đễnh: "Trẫm có chừng mực."

 

Lục Phụng thực ra cũng có thể coi là một người bao dung. Tiên đế không xem trọng nữ nhân, nhưng Lục Phụng thì khác. Giang Uyển Như cho rằng con gái phải được nuông chiều, còn con trai có thể chịu khổ. Nhưng Lục Phụng lại đối xử với chúng không khác biệt.

 

Năm xưa, hắn có thể giúp Liễu Nguyệt Nô lên làm khả hãn, thì ngày nay, hắn cũng sẽ không vì Minh Châu là con gái mà giới hạn nàng. Chỉ cần nàng có chí hướng, thì sao chứ? Người Đột Quyết có thể có nữ khả hãn, vậy Đại Tề sao lại không thể có một nữ tướng quân?

 

Mà nếu nàng không chịu nổi gian khổ, thì đây cũng là cơ hội để dập tắt suy nghĩ của nàng, khiến Giang Uyển Như khỏi phải lo lắng.

 

Lục Phụng lý lẽ rõ ràng, từng điều một giải thích cho Giang Uyển Như. Đương nhiên, hắn không nói ra tư tâm của mình.

 

Bọn trẻ càng lớn, Tề Hoài Dật và Hoài Lăng rất biết ý, không thường xuyên đến quấy rầy. Chỉ có Minh Châu là vô tư, lúc nào cũng chạy tới Phượng Nghi Cung quấn lấy hoàng hậu. Lục Phụng đã nhịn nàng lâu lắm rồi!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-145-nt4.html.]

Nhân dịp này, hắn giao cho nàng một việc để nàng bận rộn, khỏi suốt ngày quấn lấy hoàng hậu của hắn. Hơn nữa, Hoài Lăng ngoài lạnh trong nóng, có đệ đệ trông coi, lại thêm thái tử biết cân nhắc đại cục, Minh Châu nhiều nhất chỉ chịu chút khổ về thể xác, chứ không có nguy hiểm gì.

 

Lời Lục Phụng rất có lý, ngay cả Giang Uyển Như cũng phải tự hỏi: "Có phải mình quá hẹp hòi rồi không? Con cái có phúc phần riêng, mình quản quá nhiều, chẳng phải lại hại bọn chúng sao?"

 

Thái độ của nàng không còn cứng rắn như ban nãy, chỉ lo lắng nói: "Nhưng… thiếp thân vẫn không yên tâm…"

 

"Có trẫm ở đây, không cần lo."

 

Lục Phụng nhẹ nhàng vuốt lưng nàng. Hắn cao lớn vững chãi, bao trọn lấy Giang Uyển Như trong vòng tay. Nàng đã quen với sự mạnh mẽ, chiếm hữu của hắn, nên điều đó khiến nàng cảm thấy an tâm.

 

Nàng khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

 

Mà lúc này, bàn tay thô ráp đầy vết chai của hắn lại chậm rãi trượt xuống, bầu không khí trở nên ám muội.

 

Giang Uyển Như lập tức cứng người lại. Ban nãy, nàng vừa chỉnh trang xong, tâm trạng không còn hứng thú gì nữa.

 

Nàng hơi giãy giụa, ghé sát tai hắn, nhẹ giọng dỗ dành: "Thánh thượng, nam nhân tốt bụng, để thiếp nghỉ một chút đi."

 

"Chờ đến tối nay, thiếp sẽ tắm rửa sạch sẽ, hầu hạ người thật chu đáo. Tối nay sẽ thắp nến lên, người… muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó."

 

"Được không, hửm?"

 

Dù hai người đã chung sống với nhau nhiều năm, phần lớn đều hòa hợp, nhưng vẫn có vài điểm bất đồng.

 

Ví dụ như Giang Uyển Như thích bầu không khí mờ ảo, ngay cả ban ngày cũng phải buông màn giường xuống.

 

Nhưng Lục Phụng thì muốn nhìn rõ ràng, muốn tận mắt thấy mái tóc đen của nàng rũ xuống, làn da trắng như tuyết, thân hình quyến rũ, cùng đôi mắt mơ màng, nửa đau đớn, nửa mê ly của nàng.

 

Giang Uyển Như hiểu rõ sở thích của hắn, nên thành thạo dỗ dành.

 

Nói lời ngọt ngào ai mà chẳng biết chứ? Trước mắt cứ lừa hắn qua ải này đã, còn tối nay… Đến lúc đó lại tính.

 

Dù gì Lục Phụng cũng không thể vì chuyện này mà xử nàng tội "khi quân"!

 

Giang Uyển Như từ lâu đã nắm rõ bí quyết dỗ dành thánh thượng. Lục Phụng mềm nắn rắn buông, trước tiên cứ phải tỏ ra ngoan ngoãn, đến lúc cần thì làm nũng một chút, nói vài câu dịu dàng là xong.

 

Lần nào cũng vậy, nàng nhẹ nhàng thở khẽ bên tai hắn, chẳng hay có câu: “Đạo cao một thước, ma cao một trượng.”

 

Lục Phụng cụp mắt xuống, nắm lấy tay nàng, thờ ơ nói: "Hộ giáp hôm nay… cũng khá đặc biệt."

 

Giang Uyển Như sững lại.

 

Từ bao giờ Lục Phụng lại để ý đến mấy món trang sức nhỏ nhặt này?

 

Có lẽ là vì đã có tuổi, mấy năm gần đây nàng đặc biệt thích những món trang sức lộng lẫy, sáng chói. Đại Tề nổi danh về ngọc thạch, nhưng đá quý lại hiếm, phần lớn châu báu do phiên bang tiến cống đều vào tay nàng. Qua bàn tay của các nghệ nhân cung đình, những viên bảo thạch rực rỡ ấy biến thành từng món trang sức tuyệt mỹ.

 

Người ta vẫn nói: “Nữ nhân làm đẹp là để đẹp lòng người thương.”

 

Nàng thường hào hứng kéo Lục Phụng ngồi xem cùng, nhưng đáng tiếc hắn hoàn toàn không có chút phong tình.

 

Mấy món trâm cài, bộ diêu, hắn chỉ phân biệt được có dễ rút hay không dễ rút mà thôi.

 

Nàng từng cẩn thận chọn lựa giữa hộ giáp khảm hồng bảo thạch và hộ giáp khảm lục bảo thạch, đặt trước mặt hắn, hỏi xem cái nào đẹp hơn.

 

Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ buông một câu: "Đều được."

 

Hắn thực sự không thấy khác biệt.

 

 

Lâu dần, Giang Uyển Như cũng bỏ cuộc.

 

Hôm nay sao lại khác thường như vậy? Người đàn ông vô tâm này bỗng nhiên mở mang tầm mắt rồi sao?

 

Có người thưởng thức bảo bối của mình, nàng vừa vui mừng lại vừa ngờ vực.

 

Nàng nói: "Kiểu trâm cài tước vũ này thì ta thích, nhưng màu sắc có vẻ hơi đậm, không hợp với ta lắm."

 

"Để trẫm xem nào."

 

Lục Phụng siết nhẹ tay nàng, đưa lên trước mắt ngắm nghía, đồng thời nhanh chóng nhớ lại lời của thái tử.

 

Tề Hoài Dật là người rất biết lấy lòng mẫu hậu. Những gì Giang Uyển Như không nhận được từ Lục Phụng, thái tử đều bù đắp đủ đầy.

 

Chẳng hạn như: "Màu đỏ thể hiện sự tôn quý, nhưng lục bảo thạch lại giúp mẫu hậu thêm phần rạng rỡ…"

 

Toàn những lời đường mật, lại thêm gương mặt tuấn tú, dù chỉ là lời nịnh nọt, nhưng lại rất dễ nghe.

 

Lục Phụng từng không thèm để tâm, nhưng giờ đây, hắn lại phải “học lỏm” từ con trai mình.

 

Hắn trầm tư giây lát, chậm rãi nói: "Sao lại không hợp với nàng? Tước vũ ẩn tình, kim tuyến quấn quanh, vốn chỉ là một vật tầm thường, nhưng trên đời này, chỉ khi nàng đeo mới khiến nó trở nên cao quý."

 

Giang Uyển Như càng thêm kinh ngạc.

 

Hắn trúng bùa mê thuốc lú rồi sao?

 

Lục Phụng xưa nay ít nói, lại càng keo kiệt lời khen, không chỉ đối với triều thần, con cái, mà ngay cả nàng – gối chăn chung chạ cũng chẳng ngoại lệ.

 

Mỗi khi yêu đến tận cùng, nàng thường chẳng kìm được mà nói: "Thích", "tâm duyệt", "yêu"…

 

Nhưng Lục Phụng thì chưa bao giờ.

 

Ngay cả câu “Ta cũng vậy”, hắn cũng tiếc chẳng muốn nói.

 

Hôm nay hắn lại khác lạ như vậy, chẳng lẽ thực sự đã “ngộ đạo”?

 

Nàng vừa nghi hoặc, vừa mừng rỡ, ánh mắt long lanh sóng sánh, dán chặt vào hắn.

 

Lục Phụng thoáng dừng lại, cất giọng đầy thâm ý:

 

"Biết nàng thích những thứ này, trẫm có một món bảo vật muốn tặng nàng. Qua đây, đi cùng trẫm lấy."

 

 

Giang Uyển Như cứ ngỡ mình rất giỏi dỗ dành Lục Phụng, không ngờ hôm nay lại bị hắn lừa ngược lại.

 

Mùi cơ thể thơm thoang thoảng, móng tay dài điểm lục bảo thạch lướt qua tấm lưng rắn chắc của hắn, khiến Lục Phụng khẽ nhíu mày.

 

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

 

"So với trước kia, lực tay mạnh hơn hẳn… Hộ giáp hôm nay quả nhiên không tệ."

 

 

Loading...