Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 150 (NT9)
Cập nhật lúc: 2025-02-21 11:27:33
Lượt xem: 18
Nước mắt Giang Uyển Như bất chợt tuôn rơi, trong suốt lấp lánh, lặng lẽ lăn dài trên má.
Gương mặt điềm tĩnh của Lục Phụng thoáng có một vết rạn, hắn đưa tay lau đi giọt lệ trên má nàng. Ngón tay thô ráp, động tác chẳng hề nhẹ nhàng, khiến đôi má mềm mại của nàng bị chà xát đến ửng đỏ.
"Khóc cái gì chứ."
Hắn cúi đầu nhìn nàng, thở dài một hơi: "Vốn muốn làm nàng vui, lại thành ra phản tác dụng rồi."
"Thiếp… thiếp vui mà."
Giang Uyển Như siết chặt lấy tay áo hắn. Bình thường miệng lưỡi lanh lợi, nhưng giờ đây ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể thốt nên lời.
Lục Phụng không phải người biết dỗ dành. Hắn nói từng câu từng chữ đều là lời thật lòng. Chính vì vậy, tim nàng mới vừa chua xót, vừa mềm mại, mất cả phong thái thường ngày.
Lục Phụng quả thật không biết dỗ dành người khác. Giang Uyển Như rất hiếm khi khóc, dù có giả bộ yếu đuối trước mặt hắn, cũng chỉ là nước mắt lưng tròng chứ chẳng bao giờ rơi xuống, đến mức hắn chẳng buồn vạch trần nàng.
Nhưng giờ phút này, mỹ nhân rơi lệ lại càng xinh đẹp động lòng người. Nàng không khóc nức nở, mà vô cùng kiềm chế. Những giọt lệ trong veo lăn dài trên đôi gò má trắng ngần, nàng cắn nhẹ môi, cố nén không để tiếng nấc bật ra.
Vị hoàng đế vốn luôn quyết đoán trên triều đình nhất thời lúng túng, may mắn là Giang Uyển Như chẳng cần hắn phải dỗ. Một lúc sau, nàng dần bình tĩnh lại.
Lục Phụng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn xuống tay áo bị nàng "hành hạ", vừa đổi chủ đề, vừa trêu chọc:
"Mỗi năm cục Thượng phục nhận bổng lộc hậu hĩnh, công lao của hoàng hậu không nhỏ chút nào."
Giang Uyển Như có một thói quen mà ngay cả nàng cũng không nhận ra. Mỗi khi căng thẳng, hoảng loạn, tức giận, hay khi cảm xúc dâng trào, móng tay dài của nàng luôn vô thức bấu vào tay áo của Lục Phụng, kéo rách cả đường chỉ thêu.
Lục Phụng không phải kẻ xa hoa phung phí, nhưng cũng không đến mức mặc áo rách. Vì vậy, bất kể là y phục bình thường hay long bào uy nghiêm, hắn thay đổi rất thường xuyên.
Thói quen này, Lục Phụng không nói thì Giang Uyển Như cũng chẳng hay biết. Giờ đây bị hắn chỉ ra, nàng nhìn tay áo bị mình kéo đến sờn cả chỉ vàng, có chút ngại ngùng, cúi đầu nói nhỏ:
"Là… là thiếp thất lễ, phu quân đừng trách."
"Nếu đã vậy…"
Nàng không gọi hắn là "bệ hạ", Lục Phụng phối hợp gật đầu:
"Phu nhân thêu thùa tinh xảo, vậy phiền nàng vá lại giúp vi phu nhé."
Giang Uyển Như: "…"
Thật đúng là "điểm nào không nên nhắc thì hắn lại cứ nhắc đến"…
Nàng không phân biệt được hắn nói thật hay đang cố tình chọc mình.
Giang Uyển Như khẽ lau khóe mắt, ngước lên nhìn Lục Phụng:
"Phu quân."
"Hửm?"
Pussy Cat Team
Giang Uyển Như cười nhạt:
"Trời không còn sớm nữa, ngủ sớm thôi."
Lục Phụng: "…"
Hai người nằm xuống ngủ, Lục Phụng không hiểu nổi tính khí sáng nắng chiều mưa của nàng. Còn Giang Uyển Như thì thầm nghĩ hắn vẫn là tên ngốc không biết lãng mạn như ngày nào, thật đúng là phá hỏng cả bầu không khí!
Tối nay phu thê chẳng làm gì cả. Giang Uyển Như cứ nghĩ mình sẽ trằn trọc suy nghĩ mãi không ngủ được, nhưng cơ thể nàng đã quen với hơi ấm của Lục Phụng. Tựa vào lồng n.g.ự.c nóng rực của hắn, nàng nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Nghe tiếng hô hấp trong lòng dần đều đặn, Lục Phụng khẽ siết chặt cánh tay, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một đêm ngon giấc.
---
Dù Giang Uyển Như đã dặn dò kỹ không tổ chức linh đình, nhưng với thân phận mẫu nghi thiên hạ, không ai dám xem nhẹ sinh thần của nàng.
Lễ chúc thọ hàng năm là không thể thiếu. Đại hãn Đột Quyết cử người vượt ngàn dặm mang đến chiếu thư chúc mừng, cùng vô số châu báu, ngàn con bò dê, và một con thỏ tuyết trắng muốt không lẫn tạp sắc.
Nhưng từ Đột Quyết vận chuyển về đến Đại Tề, con thỏ nhỏ đã ỉu xìu. Giang Uyển Như xót xa ôm nó trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mỗi ngày. Đến mức hoàng đế ghen tuông không chịu nổi, dứt khoát đem nó tặng cho Minh Châu công chúa.
Minh Châu cũng chẳng thích thỏ lắm, nhưng vì là quà do mẫu hậu tặng, nên vô cùng trân quý. Giang Uyển Như đường đường là mẫu thân, chẳng thể giành lại với con gái. Còn Lục Phụng thì tự tay bắt một con khác cho nàng, khiến nàng dở khóc dở cười, chẳng thể giận dỗi được nữa.
Trái lại, bái thiếp chúc thọ của Bùi Chương thì vô cùng bình thường, chỉ lẫn trong những quan viên triều đình, chẳng hề nổi bật. Kể từ khi hắn đến Đột Quyết, Giang Uyển Như cũng rất ít nghe tin tức về hắn. Đến mức bái thiếp này bị Lục Phụng chặn lại, nàng hoàn toàn không hay biết.
Bỏ qua những chuyện vụn vặt đó, yến tiệc chúc thọ của hoàng hậu được tổ chức long trọng. Ở độ tuổi này, nàng vốn chẳng còn quan tâm đến xa hoa, ngược lại cảm thấy phiền phức. Điều khiến nàng thực sự vui vẻ là những con người bên cạnh nàng.
Lệ phu nhân ôn hòa dịu dàng, đích thân xuống bếp nấu cho nàng một bát mì trường thọ.
Nhi tử xếp thành hàng, trang trọng dâng lễ chúc thọ mẫu hậu, mỗi người một vẻ xuất chúng.
Tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, gương mặt hiền từ, nụ cười hòa ái.
Lăng Tiêu và Lục Thanh Linh phu thê đặc biệt lưu lại kinh thành thêm nửa tháng, đợi đến khi sinh thần hoàng hậu kết thúc mới hồi biên cương.
Vì chuyện của Minh Châu, Giang Uyển Như luôn cảm thấy áy náy với phu thê Lục Thanh Linh, ngay cả khi đối mặt với nhi tử nhà Lăng gia, nàng cũng có thêm vài phần thương cảm. Lăng gia gia giáo nghiêm cẩn, dù trưởng tử của Lăng gia lớn lên ở biên cương, có một người cha là đại tướng quân và một mẫu thân giỏi binh đao, nhưng bản thân đứa trẻ lại nhã nhặn, ôn hòa, thậm chí có phần rụt rè. Ban đầu, cũng là do Minh Châu nhất quyết đòi luận võ với đứa trẻ, đứa trẻ không nỡ làm Minh Châu muội muội buồn lòng nên mới gây ra chuyện này.
Giang Uyển Như trong lòng thầm tiếc nuối. Nàng không lo lắng cho Hoài Dật và Hoài Lăng, bởi vì thế gian này vốn đã khó khăn với nữ tử, nàng chỉ mong Minh Châu cả đời vô lo vô nghĩ. Lăng gia gia phong thanh chính, hơn nữa lại có quan hệ thông gia, nếu có thể chọn con trai nhà Lăng gia làm phò mã, vừa biết rõ gốc gác, lại vừa tốt. Nhưng sau chuyện này, nàng lại thấy khó mở lời.
Đợi đến khi khách khứa rời đi hết, Giang Uyển Như cởi bỏ hoàng phục, vẫn lẩm bẩm tiếc nuối.
“Đứa trẻ đó tuấn tú thế kia, hoàn toàn xứng đôi với Minh Châu, sao lại thành ra như vậy chứ…”
Lục Phụng vừa tắm rửa xong, nửa nằm trên tháp, tay cầm một quyển sử thư. Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên, hỏi:
“Nàng nỡ lòng sao?”
Giang Uyển Như ngẩn người: “Cái gì?”
“Nàng nỡ để Minh Châu xuất giá xa ư?”
Lục Phụng vốn không định chen vào, nhưng hoàng hậu cứ nhắc mãi suốt đường về, khiến hắn rốt cuộc đặt sách xuống, bình tĩnh nói:
“‘Phò mã’ mà nàng chọn là nhi tử độc nhất của Lăng Tiêu, sau này tất phải kế nghiệp cha, nàng cũng từng đến Vệ Thành rồi, nàng nỡ để Minh Châu sống ở đó cả đời sao?”
Giang Uyển Như bỗng nhớ đến Vệ Thành lạnh lẽo khắc nghiệt, giọng nói yếu đi vài phần: “Nhưng nhi tử nhà Lăng gia trông văn nhã thế kia, nhỡ đâu nó không hợp làm tướng quân thì sao…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-150-nt9.html.]
“Nhất định phải hợp.”
Lục Phụng dứt khoát cắt ngang suy nghĩ viển vông của Giang Uyển Như. Biên cương hiểm yếu, người mà hắn có thể tin tưởng, có thể trọng dụng không nhiều, Lăng Tiêu là một trong số đó. Hơn nữa, Lăng Tiêu có công theo rồng, chỉ cần Lăng gia còn nam đinh, hắn sẽ không thu lại binh quyền, tránh làm lạnh lòng lão thần.
Nhưng Giang Uyển Như lại muốn kén phò mã giữ lại bên cạnh, có nàng và Lục Phụng che chở, chắc chắn không ai dám ức h.i.ế.p Minh Châu.
Nàng lập tức ỉu xìu, than thở: “Chẳng lẽ có duyên mà không phận sao? Hai đứa trẻ môn đăng hộ đối, hôm nay thiếp lén nhìn, hai đứa trò chuyện rất lâu, Minh Châu nó…”
“Con cái tự có phúc phận của chúng, nàng có rảnh thì may thêm cho trẫm vài bộ y phục đi.”
Giang Uyển Như lập tức im bặt.
Khác với nàng, Lục Phụng không quá bận tâm đến chuyện hôn nhân của con cái. Các nhi tử của hắn đều là hoàng tử tôn quý, thích ai chẳng được? Còn Minh Châu mà nàng lo lắng, đường đường là công chúa, sao có thể không kén được phò mã? Huống hồ, với tính cách của Minh Châu, không phải ai cũng có thể chế ngự được con bé, cứ để tùy duyên đi.
Giang Uyển Như bày ra bộ mặt u oán, Lục Phụng nhướn mày, vươn tay ra. Giang Uyển Như không nghĩ ngợi gì mà tiến đến, lập tức bị hắn kéo nhẹ, cả hai cùng ngã xuống giường. Nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Lục Phụng cắn lấy môi.
…
Quyển sử thư ố vàng rơi xuống sàn đá ngọc, giữa cơn sóng nhiệt cuồng dã, Giang Uyển Như thở gấp, hai gò má ửng đỏ, những sợi tóc đen nhánh dính lên chiếc cổ trắng ngần, kiều mị lạ thường, khiến ánh mắt của Lục Phụng càng thêm sâu thẳm.
Đáng mừng là, sau nhiều năm hòa hợp, Lục Phụng đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, mà Giang Uyển Như cũng không còn quá gò bó. Khi hắn không cố tình trêu chọc nàng, thì có thể khiến nàng vừa đau đớn vừa khoái lạc.
…
Sau cơn mây mưa, Giang Uyển Như tựa vào lồng n.g.ự.c Lục Phụng, hàng mi dày rậm khẽ run rẩy như cánh bướm gãy cánh, để lại một mảng bóng râm trên mí mắt.
Lục Phụng lặng lẽ vuốt ve bờ vai tròn trịa, mượt mà trong vòng tay mình. Một lúc sau, hắn chợt nói:
“Duyên phận là điều huyền diệu, khó mà lường trước.”
Lần đầu gặp nàng, nàng chỉ là muội muội của vị hôn thê hắn, một nha đầu gầy gò, vàng vọt. Hắn nhìn rồi quên ngay, không ngờ qua bao vòng xoay, họ đã bên nhau suốt mười mấy năm trời.
Hắn không nhịn được mà hôn lên má nàng. Nụ hôn của hắn giống như chính con người hắn, mang theo sự áp bức nặng nề, khiến người ta không thể thở nổi.
Giang Uyển Như còn muốn thở dốc lấy hơi, nàng duỗi dài cần cổ trắng nõn, vội nói: “Chờ đã…còn chuyện quan trọng…”
“Loại thuốc trường sinh bất lão đó, rốt cuộc là thế nào…”
Đáp lại nàng, chỉ có hơi thở ngày càng gấp gáp của nam nhân. Lục Phụng vẫn giữ thói quen cũ, hàm răng sắc nhọn lướt qua làn da trắng mịn, như thể muốn xuyên thấu nó, khảm sâu vào m.á.u thịt nàng. Giang Uyển Như bị hắn nhấn chìm hoàn toàn, không còn tâm trí để nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.
Trong màn sương mờ mịt, dường như nàng nghe thấy một câu nói.
“Hôm khác, cùng nàng đến chùa một chuyến.”
…
Đêm hôm đó hỗn loạn vô cùng, Giang Uyển Như cứ ngỡ mình nghe nhầm, nên không nhắc lại chuyện ấy. Sau tiệc mừng sinh thần, nàng bỗng trở nên nhàn rỗi hơn. Hậu cung vẫn vận hành có trật tự, ba đứa con mỗi người đều bận rộn, dù có đến thỉnh an cũng chỉ ngồi một lát rồi đi ngay. Nghĩ tới nghĩ lui, trong cung này, dường như chỉ còn Lục Phụng là có thể cùng nàng g.i.ế.c thời gian.
Sau “món quà sinh thần” đặc biệt đó, Giang Uyển Như chợt buông bỏ phần nào sự cẩn trọng và dè dặt vốn có. Trước đây, nàng luôn kiêng kị thể diện, quy củ, lại thêm hậu cung không được can dự chính sự, nên rất ít khi chủ động tìm Lục Phụng. Nhưng nay nàng lại thành khách quen của Dưỡng Tâm Điện. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, sống một kiếp người, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Hoàng hậu có quyền được tùy hứng. Không cần bất cứ lý do gì, chỉ cần đột nhiên nhớ đến hắn, nàng liền ngồi kiệu phượng, trực tiếp đi tìm.
Khi nàng đến nơi, Lục Phụng đang đứng trước bản đồ quân sự, tay chắp sau lưng, lặng lẽ trầm tư.
Giang Uyển Như vén váy, nhẹ nhàng bước tới, định dọa hắn một phen, nhưng còn chưa kịp làm gì, Lục Phụng đã cất giọng, như thể sau lưng hắn có mắt:
“Đứng đó làm gì? Qua đây.”
Giang Uyển Như lập tức cụt hứng, bĩu môi:
“Lục Phụng, chàng thật là không thú vị chút nào.”
Lục Phụng khẽ cười, không để ý đến nàng, mà chỉ vào bản đồ trước mặt, nói:
“Trường sinh tuy tốt, nhưng chung quy vẫn là giấc mộng phù du, hoang đường không thể thành thật.”
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đặt lên vị trí đánh dấu trên bản đồ, giọng nói bình thản:
“Nhưng vàng bạc châu báu này, lại là thật.”
Lão đạo sĩ kia không chịu nổi tra tấn của Cấm Long Ty, đã khai nhận hết thảy. Hơn nữa, thám tử mà Lục Phụng phái đi cũng đã xác thực rằng đại mạc có mỏ vàng, đồng, sắt, chuyện này không còn gì để bàn cãi.
Một kho báu khổng lồ như vậy, tất nhiên sẽ khơi dậy lòng tham của hắn. Việc này chưa được công bố rộng rãi, hắn chỉ triệu tập vài trọng thần, nhưng ngoài Hách Phí Ngang ra thì chẳng ai tỏ thái độ ủng hộ hoàn toàn. Dù sao thì đây cũng là hành động phi nghĩa. Đại Tề từ lâu đã thấm nhuần tư tưởng Nho gia, coi trọng “Nhân - Nghĩa - Lễ - Trí - Tín”, không phải ai cũng có thể “không biết xấu hổ” như Lục Phụng, thấy của ngon liền muốn cướp.
Hiện tại, thiên hạ thái bình, dù vẫn có tranh đấu nội bộ, nhưng nhìn chung không ai muốn chiến tranh. Lục Phụng vẫn ôm chí lớn, nhưng các đại thần hiểu rõ hoàng đế chuyên quyền, bỗng nhiên linh cơ chợt lóe, liền lên tiếng:
“Hoàng hậu nương nương nhân hậu, chắc chắn sẽ không đành lòng thấy chiến hỏa lan tràn.”
Khâm Thiên Giám đã tính toán, nếu khai chiến, ắt sẽ là “đại hung”.
Giang Uyển Như nghe vậy liền giật mình, vội vã nói:
“Lục Phụng, chàng đừng làm vậy.”
Ngay cả trong vở tuồng, nàng cũng không thích xem cảnh tướng sĩ giao tranh, huống hồ là thực tế. Dù xét theo tình hay lý, nàng đều không mong ngày tháng yên bình bị khuấy động.
Lục Phụng siết chặt bàn tay mềm mại mịn màng của nàng, trấn an:
“Đừng lo lắng. Ta đã nói rồi, ta sẽ không để nàng phải sợ hãi.”
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nàng nghĩ trẫm đang đùa sao?”
Ánh mắt Giang Uyển Như thoáng vẻ bất an. Lời của Lục Phụng không khiến nàng an tâm hơn. Nàng biết rõ, tuy Lục Phụng yêu thương nàng, nhưng cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ từ bỏ một cuộc chiến vì mình.
Nếu hắn thực sự buông tay, thì sao còn đánh dấu vị trí các mỏ khoáng sản kia làm gì?
Lục Phụng nhìn biểu cảm mơ hồ, ngờ vực của nàng, như thể có thể đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn bật cười nhẹ, chậm rãi hỏi lại:
“Uyển Như, nàng cho rằng, vị trí của nàng trong lòng ta, không bằng mấy thứ vàng bạc tầm thường này sao?”
Giang Uyển Như nghẹn lời.
Lục Phụng đã hứa sẽ dành trọn phần đời còn lại cho nàng, nàng tất nhiên không hoài nghi tình cảm của hắn. Chỉ là...hắn vốn không giống một vị quân vương sẽ “vì mỹ nhân mà bỏ giang sơn.”
Nàng lặng thinh, Lục Phụng trầm mặc nhìn nàng hồi lâu, khẽ thở dài:
“Trẫm dường như... đã bước vào giấc mộng của nàng rồi.”