Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỔ TAY NGỰ THÚ CỦA NỮ PHỤ TRONG MẠT THẾ - CHƯƠNG 107: ĐIÊN CUỒNG NHÁY TÍN HIỆU

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-19 22:34:04
Lượt xem: 1,318

Hang động mà Lệ Trường Uyên và Hứa Thắng Nam đi cũng cách bọn họ không xa, chỉ khoảng hơn trăm mét.

Khu vực thực vật màu tím mọc trong hang động ngầm có không ít côn trùng ưa bóng tối và ẩm ướt, nhưng trước khi vào sông ngầm khám phá, mấy người bọn họ đã lấy từ các nhà nghiên cứu của Long Thủ, Hổ Thủ rất nhiều bột và thuốc xịt đuổi côn trùng. Những côn trùng này không thích mùi này, đều sẽ tự động tránh xa.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Một tiếng đồng hồ đầu tiên trôi qua trong bình yên vô sự.

Năm người gặp nhau ở hang động ở giữa.

Khi Hứa Thắng Nam nhìn Hạ Đông Thịnh, sắc mặt có chút không tự nhiên, nhưng ánh sáng trong hang động ngầm lờ mờ, Hạ Đông Thịnh không nhận ra.

Hạ Đông Thịnh chỉ nhìn Hứa Thắng Nam một cái, xác nhận cô ấy nhìn không có bất kỳ tổn thương nào, liền dời ánh mắt đi.

Hạ Đông Thịnh nói: "Tôi thấy chỗ này an toàn lắm, cơ bản không có nguy hiểm gì, chỉ là đã 9 giờ tối rồi, chúng ta làm nhiệm vụ thu thập thêm hai tiếng nữa, rồi tìm chỗ nghỉ ngơi trước nhé."

Lệ Trường Uyên không có ý kiến: "Được."

Hơn nữa, Lệ Trường Uyên lấy cớ hang động "không nguy hiểm", tiếp tục nói: "Vì không có nguy hiểm gì, vậy cứ theo cách phân nhóm quen thuộc của chúng ta đi. Tôi, Tiểu Chu, Tiểu Diệp một nhóm, anh với chị Thắng Nam một nhóm."

Hạ Đông Thịnh ngẩn người: "Không phải em nói như vậy sẽ không tiện cất nấm dạ quang màu tím đã hái được sao?"

Diệp Như Hề biết Lệ Trường Uyên đang cố tình tạo cơ hội cho Hứa Thắng Nam và Hạ Đông Thịnh ở riêng, vì vậy liền nhét Thỏ Thỏ vào tay Hứa Thắng Nam:

"Không sao, Thỏ Thỏ - thú cưng của em cũng có không gian tùy thân rộng khoảng 20 mét vuông, nhưng không thể nâng cấp. Hai người cất nấm dạ quang màu tím đã hái được cho nó cũng vậy thôi."

Trong căn cứ, cứ một trăm người thì vẫn có một hai người sở hữu dị năng hệ không gian trữ vật loại nhỏ.

Nhưng bản thân Diệp Như Hề có không gian ngọc bội, thú cưng còn có không gian trữ vật, điều này quả thực không phổ biến.

Hạ Đông Thịnh nhìn Thỏ Thỏ với vẻ thích thú: "Thật muốn nuôi một con thỏ như vậy! Vừa có thể trữ đồ, lại là hệ Lôi Điện hiếm thấy, sức tấn công còn mạnh hơn cả Lão Lưu."

Lão Lưu chính là người có dị năng hệ không gian trữ vật trong đội cố định của Hạ Đông Thịnh. Sau khi thăng lên cấp 3, không gian có kích thước 300 mét khối, dị năng chính là hệ Thổ, khả năng tự bảo vệ không thành vấn đề, nhưng sức chiến đấu kém hơn một chút.

Đương nhiên, cũng chỉ là Lão Lưu không có mặt ở đây, Hạ Đông Thịnh mới dám nói như vậy.

Hứa Thắng Nam bực bội nói: "Anh nói câu này trước mặt Lão Lưu xem, ông ấy có thể chôn sống anh đấy."

Thỏ Thỏ nằm gọn trong lòng Hứa Thắng Nam, không hề khách sáo, thành thạo leo lên vai Hứa Thắng Nam, tỏ vẻ nó sẽ không cản trở họ làm việc.

Chẳng mấy chốc, năm người lại phân nhóm.

Hạ Đông Thịnh thực ra có chút muốn hỏi, Lệ Trường Uyên đã vì tư lợi sắp xếp mình và Diệp Như Hề vào cùng một nhóm rồi, tại sao còn phải mang theo cái bóng đèn Tiểu Chu?

Ném cả Tiểu Chu cho họ không phải tốt hơn sao, có thể ở riêng hai người?

Hạ Đông Thịnh còn hỏi Lệ Trường Uyên bằng ý niệm tinh thần.

Lệ Trường Uyên chỉ trả lời anh là: "Em sợ ở riêng, Tiểu Diệp sẽ không thoải mái. Chưa đến mức đó mà, có một cái bóng đèn ở đó, cô ấy sẽ an tâm hơn."

Hạ Đông Thịnh luôn cảm thấy em họ hôm nay có chút kỳ lạ, giống hệt như trước đây mỗi lần mình chơi khăm cậu ta, Lệ Trường Uyên không áp chế được anh ta về mặt võ lực, liền bày đủ trò xấu xa để tính kế mình, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không phát hiện ra vấn đề gì.

Anh ta và Hứa Thắng Nam là đồng đội đã hợp tác nhiều lần, cho dù cô ấy đối với anh ta ... cũng sẽ không có vấn đề gì.

Anh ta rất hiểu tính cách của Hứa Thắng Nam, có vài lời nếu cô ấy muốn nói, đã nói từ lâu rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./so-tay-ngu-thu-cua-nu-phu-trong-mat-the/chuong-107-dien-cuong-nhay-tin-hieu.html.]

Không lên tiếng, chính là biết thời điểm hiện tại vẫn chưa thích hợp để nói những điều đó.

Hạ Đông Thịnh cũng không biết khi nào mới là thời điểm thích hợp.

Đối với việc em họ muốn yêu đương, anh ta rất khuyến khích và ủng hộ, dù sao cũng đã là mạt thế rồi, có người mình thích thì không tranh thủ lúc này, lỡ sau này không còn cơ hội thì sao?

Về việc ngoài nội loạn zombie, còn có sự tồn tại của kẻ thù bên ngoài, Hạ Đông Thịnh cũng biết một chút.

Nhưng đến lượt mình, anh ta lại vô thức cảm thấy phải kiềm chế dục vọng cá nhân, phải lấy việc công làm trọng.

Nhiều năm trong quân ngũ đã khiến anh ta hình thành thói quen này, muốn sửa cũng không sửa được.

Vì vậy, Hạ Đông Thịnh không chút nghi ngờ, dẫn Hứa Thắng Nam xoay người rời đi.

Đến hang động bên kia, Diệp Như Hề hỏi Lệ Trường Uyên bằng ý niệm tinh thần: "Anh Lệ, anh đang giở trò gì vậy!? Rõ ràng 5 người chúng ta có thể hành động cùng nhau, cùng nhau thu thập hết thực vật màu tím trong một hang động, rồi đổi sang hang động khác là được rồi."

Cái gì mà chia thành hai nhóm hiệu quả hơn? Cũng chẳng nhanh hơn được bao nhiêu.

Họ cũng không cần phải gấp gáp trong thời gian ngắn như vậy.

Lệ Trường Uyên bật cười, cô nhóc này xem ra cũng không đến nỗi chậm chạp, vẫn có chút thông minh.

Vì vậy, Lệ Trường Uyên vừa thu thập thực vật màu tím, vừa dùng ý niệm tinh thần kể lại chuyện vừa nói với Hứa Thắng Nam cho Diệp Như Hề nghe.

Anh không muốn để Diệp Như Hề hiểu lầm, mình và Hứa Thắng Nam có bí mật gì không thể nói cho cô biết.

Mắt Diệp Như Hề mở to, không ngờ anh Lệ lại là người như vậy! Ngay cả anh họ ruột của mình cũng tính kế!

Nhưng Diệp Như Hề không hiểu lắm tại sao anh lại làm vậy: "Là đối tượng mà cậu của anh muốn giới thiệu cho anh họ anh, có vấn đề gì sao?"

Lệ Trường Uyên nghiêng đầu, nhìn Diệp Như Hề thật sâu, thản nhiên thừa nhận: "Ừm, cậu anh đúng là đang gán ghép bừa bãi, cô gái đó rất tốt, không thể gả cho anh họ anh được, vì vậy anh chỉ có thể giúp anh họ thoát ế trước đã."

Lệ Trường Uyên sẽ thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt Diệp Như Hề, nhưng cũng sẽ không che giấu mặt tối của mình, dù sao đây mới là con người thật của anh.

Nếu cô nhóc sợ bộ dạng này của anh ...

Vậy thì anh sẽ cố gắng kiềm chế, giấu mặt tối vào sâu trong lòng.

Diệp Như Hề rất muốn hỏi, người đó là ai? Rất tốt? Tốt như thế nào?

Có phải Lệ Trường Uyên thích cô gái mà cậu của anh ấy muốn giới thiệu cho Hạ Đông Thịnh không?

Nhưng những lời này, Diệp Như Hề càng muốn biết lại càng không dám hỏi trực tiếp, sợ rằng sơ ý một chút sẽ để lộ tâm tư của mình.

Đầu nhỏ của cô cụp xuống, đáp lại một câu: "Ồ, hóa ra là vậy."

Không hề có ý định tiếp tục hỏi.

Lệ Trường Uyên cảm thấy cô nhóc không còn hứng thú trò chuyện nữa, chỉ nghĩ là cô bị dáng vẻ tính kế ngay cả anh họ ruột của mình dọa sợ.

Cô ấy vậy mà không hề quan tâm đến "cô gái đó" mà anh nhắc đến, là không hiểu được sự quan tâm của anh dành cho "cô gái đó" sao?

Cũng có thể là hiểu rồi, nhưng cô ấy đoán được "cô gái đó" trong miệng anh chính là cô ấy, sợ nói toạc ra mối quan hệ giữa hai người sẽ ngại ngùng, nên giả vờ không biết, không tiếp tục hỏi nữa.

Lệ Trường Uyên vốn thông minh quyết đoán, nhưng khi gặp chuyện tình cảm, cũng trở nên do dự, thiếu tự tin, lo được lo mất.

Loading...