Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỔ TAY NGỰ THÚ CỦA NỮ PHỤ TRONG MẠT THẾ - CHƯƠNG 110: CẨU LƯƠNG BAY NGẬP TRỜI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-19 15:44:34
Lượt xem: 1,298

Diệp Như Hề trợn tròn mắt, kinh ngạc hé miệng, người đàn ông liền thừa cơ xông vào, dây dưa với cô một hồi.

"Ưm..."

Lệ Trường Uyên dùng tinh thần lực truyền âm: "Ngoan, bảo bối, nhắm mắt lại."

Diệp Như Hề dùng tinh thần lực đáp lại: "Sao anh thành thạo thế? Trước kia có phải..."

Lệ Trường Uyên: "Chưa từng hôn ai khác, xem tư liệu học đấy."

Diệp Như Hề: "...?!"

Không phải, anh trước kia cũng chưa có bạn gái, sao lại xem tư liệu về phương diện này.

Lệ Trường Uyên: "Hôm trước ý thức được mình thích em, mới bắt đầu tìm tư liệu học, thế nào, anh học được cũng khá chứ?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Tuyệt đối không thể để bạn gái có cơ hội chê mình làm không đủ tốt!

Diệp Như Hề vất vả lắm mới đẩy anh ra được, thở hổn hển.

"Cũng, cũng tạm được."

Cuộc đối thoại này tuy không nói ra thành lời, chỉ có hai người bọn họ biết, nhưng vẫn rất ngại. Cô tổng không thể nói rất hài lòng, cô bị hôn đến mức chân mềm nhũn rồi đây này.

Lệ Trường Uyên ánh mắt sâu thẳm: "Ồ, vậy nghĩa là, bảo bối Tiểu Hề vẫn chưa đủ hài lòng rồi. Thân là bạn trai của em, anh còn cần phải luyện tập và cố gắng để tiến bộ nhiều hơn nữa."

Nói xong, lại hôn xuống.

Diệp Như Hề: "..."

Không ngờ, anh Lệ yêu đương lại là phong cách này.

Cứ như là muốn thi đấu với anh họ Hạ Minh Đông vậy, tuyệt đối không chịu thua. Hạ Minh Đông và Hứa Thắng Nam thường xuyên nắm tay, anh không chỉ nắm tay, chỉ cần có cơ hội, là ôm cô, hôn cô.

Thật sự là khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Diệp Như Hề bận rộn, vẫn phải phân ra một chút tinh thần lực để chú ý ba người còn lại trên xuồng.

Phát hiện Hạ Minh Đông cũng vừa mới hôn trộm Hứa Thắng Nam một cái, còn nói: "Nam Nam, chúng ta về nhà rồi hôn tiếp, yên tâm đi, kỹ thuật hôn của chồng em tuyệt đối không tệ!"

Đây là còn đang âm thầm so sánh với Lệ Trường Uyên.

Hứa Thắng Nam trợn trắng mắt, mới vừa ở bên nhau thôi, anh ta đã tự xưng là chồng rồi.

Còn nữa, kỹ thuật hôn của anh ta, hôn đến mức môi cô bật m.á.u rồi, còn dám khoác lác.

Còn Chu Vũ ở giữa xuồng, anh ta cầm một đống nấm dạ quang tím, và một số cây không phát sáng màu tím, đang... kết hoa?

Miệng còn lẩm bẩm: "Hừ, đợi về rồi, tôi sẽ đi tỏ tình với cô Phương. Cô ấy không đồng ý, tôi sẽ không đi! Bạn gái thôi mà, ai chẳng có."

Diệp Như Hề: "..."

Suýt chút nữa là thằng bé phát bệnh vì ghen tị rồi!

May mà, sau khi trở về căn cứ Huyền Vũ, Chu Vũ cầm bó hoa làm từ nấm dạ quang tím, đi tỏ tình với cô Phương, cô Phương thấy mình không đồng ý, anh ta liền túm lấy cô ấy không cho đi.

Thêm vào đó, cô ấy thật ra cũng có hảo cảm với Chu Vũ, nếu không cũng sẽ không thường xuyên nhận quà anh ta tặng. Lúc trước không đồng ý, chỉ là muốn tìm hiểu thêm một chút.

Quan sát một thời gian, nhân phẩm và năng lực của Chu Vũ đều rất tốt.

Cô Phương, Phương Anh, liền thuận thế đồng ý làm bạn gái Chu Vũ.

Vốn tưởng rằng lần này tên này sẽ chịu buông tha cho cô ấy rồi, cô ấy còn đang vội về làm thí nghiệm nữa. Ai ngờ, anh ta lại ôm cô ấy lên xoay một vòng trước mặt mọi người:

"A a a, cuối cùng tôi cũng có bạn gái rồi! Anh Anh, tôi có thể hôn em không?"

Phương Anh: "...?!"

Chết lặng, còn có rất nhiều đồng nghiệp đang nhìn kìa?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/so-tay-ngu-thu-cua-nu-phu-trong-mat-the/chuong-110-cau-luong-bay-ngap-troi.html.]

Cô ấy gõ lên đầu Chu Vũ một cái: "Hôn cái đầu anh ấy! Mau thả tôi xuống! Còn nữa, không cho phép gọi tôi là Anh Anh. Một thằng đàn ông, suốt ngày Anh Anh, nghe kỳ cục quá!"

Chu Vũ: "..."

Tại sao bạn gái của cậu lại hung dữ như vậy chứ? Rõ ràng là làm nghiên cứu, vậy mà còn hung dữ hơn cả Diệp Như Hề và Hứa Thắng Nam bên đội Long Trảo, Hổ Trảo chuyên chiến đấu của bọn họ.

Thôi được rồi, cô ấy trông cũng rất đáng yêu khi nổi giận!

Chu Vũ cười ngây ngô.

Đánh là thương, mắng là yêu, bạn gái cậu ta cũng rất thích cậu ta mà.

...

Sau khi Diệp Như Hề trở về căn cứ, vì Lệ Trường Uyên hoàn toàn không có ý định giấu giếm, đi đâu cũng kéo cô theo, thỉnh thoảng còn khoác vai, ôm eo, chỉ thiếu nước cầm loa thông báo cho cả căn cứ biết anh đang yêu đương, nên chuyện tình cảm của hai người, căn bản không thể giấu được.

Tuy nhiên, chuyện này Diệp Như Hề cũng đồng ý. Bọn họ không phải minh tinh, yêu đương cũng chẳng ai bỏ theo dõi, không cần phải che giấu làm gì.

Vì vậy, tin tức hai người ở bên nhau, chẳng bao lâu sau đã truyền đến tai Thẩm Thanh Húc ở viện nghiên cứu.

Mấy ngày nay, Thẩm Thanh Húc gần như không về biệt thự nghỉ ngơi, ngày nào cũng ở trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng nghỉ ngơi trong phòng nghỉ cũng là vào không gian tiếp tục làm thí nghiệm.

Sau khi nghe tin em gái và Lệ Trường Uyên ở bên nhau, cả người đều ngẩn ra.

Anh trở về khu biệt thự, thấy chỉ có Diệp Như Hề ở đó, Lệ Trường Uyên đã cùng cậu của anh đi báo cáo tình hình của dòng sông ngầm dưới lòng đất.

Thẩm Thanh Húc rất khó chịu nói: "Không phải em nói em và Lệ Trường Uyên chỉ là tình đồng đội thuần túy sao?"

Em gái tốt của anh mới trở về chưa được bao lâu, đã bị tên Lệ Trường Uyên kia lừa gạt rồi!

Diệp Như Hề chớp chớp mắt: "Anh, anh không muốn em yêu đương sao? Hay là anh cảm thấy em là loại người có bạn trai rồi sẽ quên anh trai ruột?"

Thẩm Thanh Húc: ...?

Rõ ràng là anh đến chất vấn em gái, sao lại bị chất vấn ngược lại rồi?

Tuy nhiên, Thẩm Thanh Húc vẫn vội vàng đáp: "Đương nhiên không phải, anh biết em mà, Như Hề, em không phải loại người như vậy..."

Diệp Như Hề: "Vậy thì đúng rồi, cho dù em có người yêu, người yêu trở thành người chồng, thậm chí sau này có con, anh cũng mãi mãi là người thân quan trọng nhất của em! Chẳng lẽ anh sau này kết hôn, có con rồi, sẽ không coi trọng em gái này nữa sao?"

Thẩm Thanh Húc: "Sao có thể chứ, em gái cũng mãi mãi là người thân quan trọng nhất của anh!"

Hơn nữa, anh còn chưa có bóng dáng bạn gái, nói gì đến con cái.

Diệp Như Hề: "Vậy anh muốn em chia tay với Lệ Trường Uyên, em chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ, không được yêu đương sao?"

Thẩm Thanh Húc: "Anh không có ý đó. Anh chỉ muốn xem xem, hắn ta có thật lòng với em không, có đối xử tốt với em không? Nếu hắn ta dám bắt nạt em..."

Diệp Như Hề cười nói: "Vậy anh cùng em xử lý anh ta!"

Thẩm Thanh Húc: "Chắc chắn rồi! Anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn ta!"

Diệp Như Hề đã dỗ dành Thẩm Thanh Húc gần xong.

Vì vậy, khi Lệ Trường Uyên bận rộn xong trở về, liền thấy anh vợ tương lai tuy không ưa mình lắm, nhưng cũng không phản đối nhiều, nói vài câu nặng lời rồi lại vội vàng quay về viện nghiên cứu.

Diệp Như Hề biết, Thẩm Thanh Húc rất quan tâm đến mình, nhưng anh trai cũng rất yêu thích sự nghiệp nghiên cứu.

Bây giờ, cô đã có người yêu, Thẩm Thanh Húc cũng có thể tập trung hơn vào nghiên cứu, bớt lo lắng và nhớ nhung cô hơn một chút.

Sau khi Thẩm Thanh Húc rời đi, Lệ Trường Uyên lại quấn lấy cô, ôm Diệp Như Hề không chịu buông tay, cứ như bị đói da đói thịt vậy.

Lệ Trường Uyên: "Như Hề, trừ một số thời điểm nhất định, anh không thể nào bắt nạt em được, anh yêu em còn không hết nữa là."

Diệp Như Hề: ...

Vốn còn muốn hỏi, anh ta lúc nào sẽ bắt nạt cô? Nhưng cảm nhận được nụ hôn của người đàn ông ngày càng mãnh liệt.

Cô hình như đã hiểu.

Loading...