Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - Chương 467:
Cập nhật lúc: 2024-06-21 08:15:14
Lượt xem: 1,888
Sở Thụy bước ra, chắp tay nói: “Thần đề cử Vân đại nhân đi diệt phỉ, Vân đại nhân xuất thân tướng môn, trong người chảy dòng m.á.u của Vân gia, đương nhiên có thể khiến cho đám thổ phỉ kia vừa nghe danh đã sợ vỡ mật, không chiến mà bại, không biết Vân đại nhân có nguyện đi chuyến này?”
Lý thủ phụ không tán đồng nói: “Vân đại nhân là một quan văn...”
“Tuy hạ quan là quan văn nhưng trên người vẫn có chút công phu.” Gương mặt Vân Trạch treo lên ý cười: “Cứ làm theo lời Nhiếp Chính Vương đi, để hạ quan dẫn quân đi diệt phỉ.”
Tổ phụ của hắn là đại tướng quân, phụ thân cũng là đại tướng quân, từ nhỏ hắn đã thích giơ đao múa kiếm, sau này vì muốn thu liễm mũi nhọn nên mới chọn theo con đường quan văn.
Hiện giờ Vân gia đã không cần phải khiêm tốn nữa, hắn cũng không cần tiếp tục giấu dốt.
Sau khi lập công, hắn mới có thể thăng quan một cách danh chính ngôn thuận, mới có năng lực bảo hộ Vân Sơ và ấu đế.
Cho nên chuyến này hắn chắc chắn phải đi.
Sở Thụy ra vẻ thưởng thức: “Tốt, Vân đại nhân quả nhiên là có cốt khí của Vân gia!”
Việc này cứ được quyết định như vậy.
Triều đình để Vân Trạch đưa theo ba trăm binh lính đang đóng quân ở kinh thành đi diệt phỉ, bởi vì thám tử truyền tin tức về nói trên núi chỉ có mấy chục thổ phỉ, chỉ cần ba trăm binh lính là đủ.
“Đại ca, mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Vân Sơ đứng ở cửa cung đưa tiễn: “Sở Thụy muốn đại ca đi diệt phỉ, chắc chắn là có âm mưu gì đó, ngoài những quân binh kia, đại ca mang theo một vài ám vệ của Vân gia đi, càng nhiều càng tốt.”
Vân Trạch gật đầu: “Sơ nhi yên tâm, ta đã có tính toán rồi.”
Giữa trưa cùng ngày, Vân Trạch dẫn dắt đoàn người đi diệt phỉ.
Đội ngũ diệt phỉ nói ít không ít nói nhiều cũng chẳng nhiều.
Đi một lúc cũng đã tới quan đạo kết nối kinh thành và Ninh Châu, đây là nơi vô cùng hẻo lánh.
“Chính là nơi này.” Người khi trước trốn về báo tin chỉ con đường trước mặt rồi nói: “Bọn họ từ nơi đó đổ xuống đường.”
Vân Trạch ngẩng đầu nhìn ngọn núi, mở miệng nói: “Các ngươi chia thành thành mười nhóm, lên núi xem thử tình huống như thế nào, tốt nhất là có thể tìm được ổ thổ phỉ.”
Hai trăm quân binh chia thành mười nhóm lên núi, Vân Trạch đưa theo một trăm người còn lại đi lòng vòng dưới chân núi xem xét tình hình.
Chưa đến một canh giờ, nhóm người lên núi thăm dò đã quay về bẩm báo: “Hồi đại nhân, trên núi này chỉ có một đường nhỏ quanh co, không hề có dấu vết tồn tại của bất kỳ ai, trên núi cũng không có ổ thổ phỉ, thậm chí cả một căn nhà cũng không có.”
Người báo tin đứng bên cạnh vội vàng nói: “Không thể nào, chính mắt ta nhìn thấy mười mấy thổ phỉ từ trên núi tràn xuống, không thể nào sai được!”
Vân Trạch nhíu mày: “Ta tự mình lên núi nhìn một cái.”
Người bên cạnh khuyên nhủ: “Đại nhân, bây giờ trời đã tối rồi, chi bằng đợi đến sáng mai rồi đi.”
“Không có nhiều thời gian như vậy.” Vân Trạch lắc đầu: “Ninh Châu có hơn ngàn người bệnh đang chờ dược liệu cứu mạng, không thể chậm trễ.”
Hắn cất bước đi lên núi.
Chờ hắn lên đến nơi thì trời cũng tắt nắng.
Hắn dạo một vòng trên núi, quả nhiên là không phát hiện được thứ gì.
Hắn câu môi cười lạnh, thực tế là chẳng có thổ phỉ gì cả.
Hắn xoay người nhìn về phía rừng rậm hô to: “Theo ta lâu như vậy, không mệt sao, xuất hiện đi.”
Rừng cây xao động, ngay sau đó, một hắc y từ trên cây nhảy xuống.
Phía sau Vân Trạch cũng có hơn hai mươi quân binh, lập tức tiến lên chắn trước người Vân Trạch, bọn họ cũng rút bội kiếm bên hông ra.
“Sao chỉ có một mình Đa Bảo công công vậy?” Vân Trạch cười cười: “Là Sở Thụy quá tin tưởng năng lực của ngươi hay là quá coi thường ta?”
“Vân đại nhân là đích trưởng tử Vân gia, Vương gia nhà ta đương nhiên không dám coi thường.” Tiểu thái giám Đa Bảo mặc hắc y nhẹ nhàng vỗ tay, lại thấy hơn hai mươi người mặc đồ đen nhảy xuống từ gốc đại thụ phía sau, gã ta cười cười: “Nhiều người như vậy đến tiễn đưa Vân đại nhân đoạn đường cuối cùng, Vân đại nhân hẳn sẽ không cảm thấy quạnh quẽ nhỉ.”
Ánh mắt Đa Bảo trầm xuống, phất tay ra hiệu.
Đám hắc y nhân đứng phía sau đồng loạt lấy ra cung nỏ, chỉ nghe mấy tiếng vèo vèo, quân binh chắn trước mặt Vân Trạch lần lượt ngã xuống.
Đa Bảo rút trường kiếm bên hông chĩa về phía Vân Trạch: “Vân đại nhân, muốn trách thì hãy trách ngươi là huynh trưởng của Thái Hậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-467.html.]
Trường kiếm dần dần tới gần, Vân Trạch rút sáo trúc bên hông ngăn chặn công kích của Đa Bảo.
Đa Bảo biết Vân Trạch có công phu nhưng vẫn kém hơn gã ta, gã rướn người nhảy lên, thế công vô cùng mạnh mẽ.
Gã rất tự tin bản thân có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Vân Trạch nên căn bản không cho hai mươi hắc y nhân phía sau động thủ, nhưng lại lo lắng Vân Trạch đào tẩu nên sai hai mươi người này đi chặn đường xuống núi.
Vân Trạch ngã người về phía sau, bị ép tới trước một gốc đại thụ.
Sáo trúc trên tay hắn ngăn chặn trường kiếm, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Đa Bảo công công, không bằng chúng ta thương lượng một chút, nếu ngươi nguyện trung thành với Thái Hậu, Vân gia ta...”
“Ít nói nhảm.” Ánh mắt Đa Bảo trầm xuống: “Tiếp chiêu!”
“Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không cần.”
Vân Trạch cũng không tiếp chiêu mà chỉ nghiêng người né tránh.
Đúng lúc này, mấy chục ám vệ mặc xiêm y tối màu từ góc tối phóng ra, ai nấy đều mang theo sát khí bừng bừng.
Vân gia đã nuôi dưỡng tử sĩ từ rất lâu, tổng cộng một ngàn người, trước khi Vân Tư Lân rời kinh đã giao toàn bộ số người này cho Vân Sơ cùng Vân Trạch.
Lần này hắn đi diệt phỉ, biết có bẫy rập nên không dám chủ quan, đưa theo gần hai trăm ám vệ.
Hai trăm tử sĩ này đối mặt với hai mươi tên thích khách hèn mọn kia thì chẳng khác gì chơi trò chơi.
Chỉ trong nháy mắt, hai mươi tên thích khách kia đều bỏ mạng.
“Vân đại nhân quả nhiên là lắm mưu nhiều kế!” Đa Bảo siết chặt thanh kiếm trong tay: “Quả thật là Vương gia đã xem thường ngươi!”
Sắc trời tối đen, một đám người mặc hắc y lẩn vào rừng rậm khó mà thấy rõ.
Đa Bảo bị vây quanh ở giữa, bốn phía đều có người, gã ta không còn đường chạy thoát.
Vân Trạch xoa xoa sáo trúc, treo ngay bên hông, nhẹ nhàng mở miệng: “Chi bằng Đa Bảo công công lại nghe điều kiện của ta xem sao?”
Đa Bảo giơ kiếm, ngay khi Vân Trạch còn chưa kịp phản ứng, gã ta đã tự đ.â.m vào bụng mình.
Gã ta phun ra một búng máu, cơ thể lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Vân Trạch bước lên trước: “Cũng là một kẻ trung thành trước sau như một, chỉ là trung thành sai người rồi.”
Hắn khom lưng, vuốt mắt cho kẻ c.h.ế.t không nhắm mắt như Đa Bảo.
Ám vệ sau lưng hắn cho rằng hắn sẽ sai bọn họ an táng Đa Bảo thật tốt, bởi vì thiếu gia nhà bọn họ trước nay đều nhân từ khoan dung, đối với người nào cũng ôn hòa nhã nhặn.
“Dùng chiếu bao lại.” Vân Trạch đứng lên: “Ném trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương.”
Hắn nhìn về phía mấy quân binh c.h.ế.t thảm: “Chôn cất bọn họ đang hoàng.”
Ban đêm, trăng tròn.
Sở Thụy vẫn chưa ngủ, hắn ta càng ngày càng khó an giấc, thường xuyên thao thức cho tới bình minh, không ngừng suy nghĩ đủ thứ chuyện.
Lúc này, một phủ binh bước vào bẩm báo: “Vương gia, có người ném một t.h.i t.h.ể ngay trước cửa vương phủ.”
Sở Thụy sửng sốt một hồi, đột nhiên đứng phắc dậy.
Hắn ta nhanh chóng bước ra cửa phủ.
Hắn ta đi quá nhanh, thân hình lảo đảo, suýt nữa là ngã nhào xuống đất.
Tới cửa phủ, nương theo ánh đèn lồng, hắn ta nhìn thấy t.h.i t.h.ể bọc trong một manh chiếu, hắn ta ngồi xổm xuống, tự tay mở chiếc chiếu đó ra, trông thấy một gương mặt quen thuộc.
“Đa Bảo...”
Âm thanh của Sở Thụy run rẩy.
Đa Bảo không phải người ở bên cạnh hắn ta từ nhỏ, là do có một ngày hắn ta lén chạy ra khỏi hoàng cung, gặp được một người đáng thương ở ngoài đường.
Hắn ta cũng là một đáng thương cho nên không muốn nhìn thấy người khác phải chịu đau khổ như vậy, lần đó, hắn ta đã cứu Đa Bảo trong tay một đám côn đồ.
Đa Bảo không có cha nương, không có huynh muội, trên đời không còn một người thân, cho dù võ công cao cường nhưng cũng chẳng thèm phản kháng đám côn đồ, đã quyết ý muốn chết.