Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:31:00
Lượt xem: 516
Ba khắc sau, quản sự mua sắm tìm được hơn mười người, phía sau còn có bảy tám chiếc xe, trong xe đều là đất nền, gạch xanh, ngói cùng với gỗ.
Cổng lớn còn chưa đóng lại, thế nên Lâm Hàn cùng Sở Bạch đang chạy lung tung trong viện liền nhìn thấy, đồng thời cũng nhìn thấy người qua đường mang vẻ mặt tò mò nhìn vào trong viện.
Lâm Hàn dắt Sở Bạch khoanh vùng vị trí xây chuồng heo chuồng gà, dặn bọn họ đắp đất nên trong chỗ chuồng heo chuồng gà đó. Lại lệnh mua thêm một ít gạch xanh, nàng muốn xây một bức tường làm bức bình phong ở cổng, nếu không thì không có một chút riêng tư nào.
Lúc này trong khố phòng ngay cả một đồng tiền cũng không có, hiện giờ cho dù mua cái gì cũng đều dùng tiền của Lâm Hàn, từ đó làm cho quản sự mua sắm nghĩ cũng không nghĩ, lại lần nữa cưỡi ngựa đi ra ngoài.
Lâm Hàn thấy phòng thu chi cùng Khương Thuần Quân đi qua đó nhìn chằm chằm mấy thợ hồ đang làm việc, liền ôm Sở Bạch trở về chủ viện.
Nàng vừa mới vào viện đã nhìn thấy Sở Dương cùng Sở Ngọc từ phía tây đi tới: "Tan học rồi à?"
"Buổi sáng chỉ học đến buổi trưa." Vẻ mặt Sở Dương cảnh giác, thực sự sợ nàng tức giận, một cước đá cậu lên cây hoa mai.
Lâm Hàn dường như không phát hiện tiểu hài tử đề phòng mình, còn gật đầu: "Vậy thì đi chơi đi. Đúng rồi, đừng đi về phía hậu viện, thợ hồ đang làm việc, coi chừng đồ vật lộn xộn đụng trúng con."
Sở Dương thở phào nhẹ nhõm: "Bảo Bảo có làm phiền ngài không?"
"Đệ không phải là Bảo Bảo." Tiểu hài tử đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Hàn đột nhiên đứng thẳng.
Lâm Hàn suýt nữa bị tuột tay, cuống quít ôm chặt cậu lại: "Đại Bảo Bảo, Đại Bảo Bảo." Nàng lập tức nói với Sở Dương: "Không phiền gì hết. Có phải bình thường thằng bé đều đi theo v.ú nuôi không?"
Sở Dương: "Đúng vậy."
"Đệ không cần v.ú nuôi, đệ lớn rồi." Sở Bạch lại hét lên lần nữa.
Lâm Hàn thấy thằng bé nói chuyện trang nghiêm chững chạc như vậy lại muốn cười: "Buổi tối cũng vậy à?" Nàng nhìn về phía Sở Dương.
"Đúng vậy." Sở Dương thấy thằng bé không thích nghe hai chữ "vú nuôi", cũng không dám nhắc lại: "Ta sợ đêm nay hắn náo loạn."
Lúc trước bị Lâm Hàn nói khích, Tiểu Sở công tử không nghĩ nhiều như vậy. Đến lúc ra khỏi chủ viện tỉnh táo lại bắt đầu lo lắng đệ đệ khóc nháo không ngừng. Đến mức cũng không biết lão sư giảng cái gì.
Lâm Hàn chưa từng chăm sóc cho một hài tử lớn như vậy, cũng không muốn ngủ cùng với hài tử. Hơn nữa, nàng một thân một mình đã quen, bất thình lình có thêm một hài tử, lỡ như ngủ mơ mơ màng màng nghĩ hài tử là một tiểu zombie rồi bổ một nhát, đến khi đó nàng phải trốn đông trốn tây, cả đời đều phải chạy trốn.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút, đang không biết phải làm thế nào cho phải, nhìn thấy cửa sổ tây sương phòng bị gió thổi lay động: "Sở Dương, sau này ta sẽ giống như cha con gọi con là Đại Bảo, gọi Sở Ngọc là Nhị Bảo nhé. Hai người ngủ một mình có sợ không?"
"Không sợ!" Sở Dương e rằng Lâm Hàn không tin, còn vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ của cậu bé: "Ta lớn rồi mà."
Lâm Hàn lập tức biết hắn và Sở Ngọc chưa từng ngủ một mình, dứt khoát đưa Đại Bảo Bảo cho Hồng Lăng, chỉ vào gian cực bắc của tây sương phòng: "Ta định phá cửa đi làm thành cửa sổ, sau này con và hai đệ đệ sẽ cùng ngủ ở chỗ này được không?"
Sở Dương cùng Sở Ngọc quay đầu nhìn về phía sương phòng phía sau.
Mỗi gian sương phòng đều có hai cánh cửa. Lâm Hàn thấy hai đứa nhỏ không trực tiếp phản đối, liền tiếp tục nói: "Gian phòng ngăn cách với gian bên cạnh bằng một tấm ván gỗ, nha hoàn gác đêm ở phòng bên cạnh các con. Ta ở chính phòng, cách các con không xa lắm, có các con cùng nha hoàn rồi nên ta cũng sẽ không sợ nữa."
"Ngài mà cũng sợ sao?" Sở Dương kinh ngạc há to miệng.
Lâm Hàn nhìn lướt qua phòng ốc bốn phía: "Một viện lớn như vậy chỉ có một mình ta, ta đương nhiên sẽ sợ rồi. Tuy rằng ta biết chút công phu, nhưng cũng không lợi hại như cha con, trong vạn quân lấy thủ cấp thượng tướng như lấy đồ trong túi."
Tiểu Sở đại công tử mặt mày hớn hở: "Cha ta lợi hại nhất."
"Các con có thể chuyển tới không?" Lâm Hàn lại chỉ về gian sương phòng ở đầu phía nam: "Để ngày khác ta đổi hai gian kia thành phòng tắm của mấy huynh đệ các con. Đọc sách viết chữ thì ở ngay tại lớp học. Nếu không muốn đi qua đó thì tới thư phòng của cha con. Dù sao thì cha con cũng không ở nhà."
Sở Ngọc không khỏi mở miệng: "Cha về rồi thì sao?"
“Đến tiền viện.” Lúc trước Lâm Hàn đã quan sát thấy căn phòng nằm cách chính phòng hai gian về phía tây ở tiền viện chính là phòng nghị sự, cách hai gian về phía đông chính là nơi Đại tướng quân xử lý chính vụ, cũng chính là thư phòng.
Cặp lông mày nhỏ nhắn xinh xắn của Sở Ngọc giật giật: “Cha sẽ nghe lời ngài sao?” Trên mặt cậu bé đều là sự hoài nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-10.html.]
Lâm Hàn không trả lời mà hỏi ngược: “Cha con là người thế nào?”
“Cha ta là người tốt nhất.” Tiểu Sở Nhị công tử không hề nghĩ ngợi đã nói ngay.
Lâm Hàn: “Ta giúp con xử lý quản gia xấu xa, để cha con báo đáp ta bằng cách nghe ta nói một lần có được không?”
Hai tiểu hài tử nghĩ ngợi một hồi cũng gật đầu, cha cũng là người biết nói đạo lý.
Lâm Hàn quay sang nhìn Hồng Ngẫu: “Lát nữa đi mời thêm hai mươi người tới đây, trước khi trời tối phải để cho ba vị công tử dọn vào đây.”
“Hai mươi người tốn nhiều bạc lắm.” Hồng Ngẫu nói.
Lâm Hàn đã đoán được nàng bị người cha rẻ tiền kia bán đứng nên đã tìm ông ta đòi rất nhiều vàng bạc. Chỉ tính riêng bạc là đã có tới sáu rương lớn. Nàng lấy hai rương đi trước, sau này sẽ nghĩ cách lấy luôn bốn rương kia.
Bây giờ nàng cũng không định rời đi, Lâm Hàn nói thẳng: “Trong sương phòng còn bốn rương tiền, nếu không đủ thì cứ lại đó lấy.”
Tiểu Sở Dương lộ ra biểu cảm kinh ngạc, còn nhiều bạc hơn cha cậu bé nữa nha.
“Cái này đối với cha con mà nói thì cũng như con trâu mất một cọng lông thôi mà.” Ánh mắt của Lâm Hàn liếc nhìn bộ dáng khiếp sợ của Sở Ngọc: “Nếu bây giờ chúng ta không có bạc thì sẽ bị ác nô hãm hại đó. Sau này ta quản gia, chưa tới một năm là có thể xử lý sạch sẽ.” Nàng liếc mắt nhìn bọn nha hoàn và mấy gã sai vặt: “Nếu trong phủ có thừa bạc, mỗi khi đến ngày lễ tết, ta sẽ chọn ra một số người làm việc thành thật, thưởng ít nhất là một tháng nguyệt ngân.”
Đám người Hồng Lăng kinh ngạc không khép nổi miệng.
Lâm Hàn cười cười, còn muốn nói thêm gì đó thì đầu bếp đã chạy ra từ căn phòng chính giữa ở phía đông, nàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khởi bẩm phu nhân, cần phải chuẩn bị cơm trưa rồi, ngài có đặc biệt muốn ăn thứ gì không?” Đầu bếp cẩn thận hỏi.
Lâm Hàn: “Tùy tiện làm vài món xào là được.”
“Xào… Thức ăn?” Đầu bếp cho rằng hắn nghe lầm.
Lâm Hàn đang muốn gật đầu thì chợt nhớ ra nơi này không có chảo: “Chờ chút.” Nàng bước nhanh về phía sương phòng ở hướng đông.
Hồng Lăng cuống quýt chạy theo.
“Canh giữ bên ngoài.” Lâm Hàn đẩy một cánh cửa, đi vào trong mở cái rương đựng tơ lụa ra, ném hết mớ tơ lụa đó vào trong không gian.
Trong không gian có rất nhiều thùng và phòng chứa hàng, mỗi một ô chữ nhật trong căn phòng nhỏ đều chất đầy đồ đạc. Có rìu lưỡi hái, có nhu yếu phẩm sử dụng hàng ngày, chỉ là không có lương thực và những món đồ quý hiếm.
Thời mạt thế không cần tiền, Lâm Hàn khom lưng nhặt đồ, lúc lấy ra cũng chẳng thèm nhìn.
Không có lương thực là vì mạt thế có rất ít lương thực, nếu ở đây có thể trồng được, nàng sẽ trộm một ít để vào kho hàng trong căn cứ. Hai năm trước một đồng tiền cũng có thể làm khó Lâm Hàn, nên khi người hầu bên cạnh c.h.ế.t đi nàng cũng chẳng còn nghĩ tới chuyện bỏ trốn nữa. Nếu làm như vậy thì nàng sẽ phải trải qua những ngày tháng ở kiếp trước, tự cấp tự túc, còn không có nơi ở cố định.
Nếu Lâm Hàn muốn có một nơi ở cố định với một người thì phải nộp thuế độc thân thôi. Nếu nàng chạy tới nơi hang sơn cùng cốc sinh sống, vậy thì còn chẳng bằng thời mạt thế —— tang thi cấp thấp có vẻ vẫn dễ đối phó hơn sài lang hổ báo.
Lâm Hàn mở căn phòng đặt nồi niêu xoong chảo ra, sau đó cầm lấy hai chiếc chảo một lớn một nhỏ. Sau đó nghĩ tới trong phủ có hai nhà bếp ở chung một viện nhưng vẫn là tách biệt.
Phòng bếp của bọn họ thì ở chính phòng, chỗ nấu ăn cho hạ nhân thì nằm ở gian phụ. Nhân thủ ở hai nhà bếp đều như nhau, nhưng gian phụ bên kia phải nấu ăn cho cả chục người. Lâm Hàn lại lấy thêm hai chiếc chảo lớn.
“Sao phu nhân lại không gọi một tiếng?” Hồng Lăng vừa dứt lời thì đã có nha hoàn và gã sai vặt chạy tới giúp đỡ một phen.
Lâm Hàn chỉ vào hai chiếc chảo một lớn một nhỏ trong rương: “Cái này để bọn ta dùng, hai cái to kia để cho các ngươi dùng.”
“Đây là cái gì?” Đầu bếp cẩn thận hỏi.
Lâm Hàn: “Chảo nấu cơm. Để ta dạy các ngươi cách sử dụng.” Nàng nói xong lập tức chạy về phía đông.
Mọi người nhìn nhau, vội cầm chảo đuổi theo.