Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:33
Lượt xem: 166

Đầu bếp cũng đang lo lắng - không có một món ăn mặn nào, nghe vậy lập tức biết bữa sáng nên chuẩn bị như thế nào.

Khoảng giờ Thìn, mỗi bắp ngô được bẻ làm hai nửa được bưng lên, chất đầy cả một giỏ.

Sắc mặt Hoàng đế Thương Diệu trở nên cực kỳ khó coi.

Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng, liền đặt trước mặt ba hài tử mỗi người hai khúc, trước mặt Sở Tu Viễn, Sở Mộc và Lâm Hàn là mỗi người bốn khúc, toàn bộ số còn lại đặt ở trước mặt Thương Diệu.

Thương Diệu cười lạnh: “Đã muộn rồi.”

“Bệ hạ không ăn à?” Lâm Hàn hỏi.

Thương Diệu nghẹn họng: “Trẫm nói ngươi bị điếc.”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, tuỳ ngươi muốn nói thế nào cũng được, lúc đưa tiền đừng có chơi xấu là được.

Thương Diệu thấy nàng xoay người lại, nhất thời cảm thấy một quyền đánh vào không khí, trong lòng tràn đầy vô lực.

“Tu Viễn, bốn khúc có đủ không?” Thương Diệu quay sang người bên kia có thâm ý hỏi.

Đại tướng quân không khỏi cười khổ, tại sao mỗi lần đấu pháp đều phải kéo hắn lên vậy, hắn cũng không giúp ai hết mà.

“Bệ hạ, thứ này không thể so với mì gạo được, thần đã hỏi phu nhân rồi, không dễ tiêu hóa, vẫn nên ăn ít là tốt hơn.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu liếc mắt nhìn đồ vật trước mặt: “Vậy mà nàng còn cho trẫm nhiều như vậy à?”

“Bệ hạ có thể mang về cho Thái tử nếm thử.” Lâm Hàn nói.

Thương Diệu không tin nàng không chuẩn bị cho Thái tử: “Ngươi để cho nhi tử của trẫm ăn đồ lạnh sao?”

“Lúc này chắc là Thái tử vừa mới dậy thôi mà. Bệ hạ có thể sai người đón Thái tử đến chơi nửa ngày, buổi chiều trở về học cũng không muộn.” Lâm Hàn sợ hắn không đồng ý: “Cũng tiện thể để thái tử xem hoa màu được trồng như thế nào.”

Thương Diệu muốn cự tuyệt, nhưng hắn càng cảm thấy Lâm Hàn nói có lý, cũng không so đo với nàng nữa, để Thường Hỉ cùng cấm vệ đi đón Thái tử.

Phủ Đại tướng quân cách hoàng cung rất gần, Thường Hỉ công công lại đánh xe tới đây, thế cho nên chỉ tầm thời gian một chén trà, tiểu thái tử đã đến đây.

Thương Diệu vẫy tay với tiểu thái tử, tiểu thái tử còn chưa tỉnh ngủ đi qua tựa vào trong n.g.ự.c phụ hoàng hắn, Hoàng đế Thương Diệu tiếp nhận khăn ướt mà nha hoàn đưa tới lau tay và mặt cho tiểu thái tử, sau đó đưa cho cậu một khúc ngô: “Cữu mẫu con trồng đấy.”

“Cám ơn cữu mẫu.” Tiểu thái tử còn chưa tỉnh hẳn thốt ra.

Trong phòng yên tĩnh lại, mấy người lớn dở khóc dở cười.

Thương Diệu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử: “Ai bảo con nói cái này hả?”

Tiểu thái tử ngơ ngác, nên nói cái gì a.

“Không muốn biết cữu mẫu con trồng ở đâu à? Cái gì đây?” Thương Diệu hỏi.

Tiểu thái tử chớp chớp mắt, mới sáng sớm đã kiểm tra cậu rồi à?

“Ăn trước đã.” Thương Diệu thấy trên khuôn mặt nhỏ bé của nhi tử vẫn còn vết hằn do ngủ ép ra: “Ăn no rồi trẫm dẫn con ra hậu viện chơi.” Sau đó hắn dạy cậu cách ăn như thế nào.

Bắp ngô mà Lâm Hàn bẻ xuống rất non, tiểu thái tử cắn một miếng, trong miệng có vị hơi ngọt, còn mềm mại như xôi nếp, không khỏi giơ quả bắp lên: “Ngon quá. Phụ hoàng cũng ăn đi.”

“Trẫm ăn no rồi.” Thương Diệu chỉ vào quả bắp trên bàn vuông: “Những thứ này đều để lại cho con đấy.”

Tiểu thái tử quay đầu nhìn: “Một hai ba bốn năm sáu, sáu khúc a. Hài nhi ăn không hết.”

“Nương, của con.” Đại Bảo Bảo đứng dậy.

Lâm Hàn vỗ vào bụng cậu nhóc một cái, tiểu hài tử nấc lên, thành thành thật thật ngồi trở lại chỗ của mình.

Sở Dương thấy thế, nhịn không được trêu chọc cậu nhóc: “Đại Bảo Bảo, chúng ta đi hái anh đào đi.”

“Không có anh đào, không có anh đào.” Hài tử lắc đầu, đừng có lừa gạt Bảo Bảo nữa, Bảo Bảo không tin đâu.

Sở Dương: “Vậy chúng ta đi hái vải thiều nhé.”

Tiểu hài tử đứng phắt dậy.

Lâm Hàn chậm rãi nói: “Còn ăn được nữa sao?”

Tiểu hài tử dừng lại, xoay người nhào về phía nương mình, tại sao phải vạch trần người ta a.

Lâm Hàn sờ sờ bụng nhỏ của cậu nhóc: “Đi ra ngoài chơi với ca ca một lúc, khi nào ca ca đi học rồi con về đây, nương dẫn con đi hái trái cây.”

Tiểu hài tử đứng dậy đi về phía Sở Dương.

Tiểu thái tử không khỏi đứng thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-112.html.]

Thương Diệu xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Dùng bữa trước đã, ăn no rồi mới đi chơi, trẫm không đi.”

Nhưng mà, Thương Diệu hôm nay còn phải lên triều, đợi tiểu thái tử ăn xong bắp ngô, Lâm Hàn dỗ cậu đi ra ngoài, Thương Diệu liền cùng Sở Tu Viễn và Sở Mộc đi.

Tiểu thái tử thường xuyên tới đây, không thấy phụ hoàng thì cậu cũng không nháo, chơi một mình không có ý nghĩa, liền đi trêu chọc Đại Bảo Bảo.

Đại Bảo Bảo không muốn chơi đùa với cậu, nhưng Lâm Hàn lấy cầu ra muốn chơi cùng với hai hài tử, cho dù Đại Bảo Bảo cực kỳ không vui cũng không thể không chơi cùng tiểu thái tử. Bằng không, nương của cậu nhóc sẽ trở thành một mình tiểu thái tử.

Giờ Ngọ vừa đến, Lâm Hàn liền lệnh cho cấm vệ đưa tiểu thái tử trở về, trở về cùng với cậu còn có sáu bắp ngô.

Thương Diệu nhìn thấy thứ tiểu thái tử mang về lông mày liền nhảy dựng, sau đó từ trong miệng tiểu thái tử biết được Lâm Hàn chỉ bẻ có sáu trái, trong lòng hoàng đế Thương Diệu mới thoải mái một chút.

Đầu tháng bảy, lá ngô khô, Thương Diệu lập tức bảo mấy cấm vệ năm ngoái đến phủ Đại tướng quân kéo khoai đỏ đi thu hoạch ngô.

Lâm Hàn thấy nô bộc trong phủ nàng đều không nhúng tay vào được, chỉ có thể cạn lời: “Ngô đã già vậy rồi, ta có muốn ăn cũng gặm không nổi, còn phải khẩn trương đến như vậy sao?”

“Nàng đã nói với bệ hạ, già rồi có thể mài thành bột giống như đậu nành. Mà nàng cũng đã từng nói với bệ hạ, bột ngô có thể làm bánh ngô, bệ hạ không lo lắng mới là lạ.” Sở Tu Viễn nhịn không được nhắc nhở nàng.

Lâm Hàn khoanh hai tay: “Chàng ở cùng nhà với ai hả?”

“Đương nhiên là cùng nhà với nàng rồi. Nhưng nàng đừng có luôn lừa gạt bệ hạ như thế, bệ hạ cũng sẽ không đề phòng nàng giống như phòng trộm vậy.” Lời này Sở Tu Viễn không muốn nói, nhưng mà, mỗi lần Lâm Hàn đối đầu với hoàng đế tỷ phu của hắn, hắn liền nhịn không được lo lắng hai người đánh nhau. Hắn hai người đều không giúp thì sẽ đắc tội với cả hai người, hai người đều giúp, người bị thương nhất định sẽ là hắn, Sở Tu Viễn nghĩ đến điểm ấy liền đau đầu.

Lâm Hàn xuy một tiếng: “Đó là do hắn bụng dạ hẹp hòi thôi.”

“Nói ai đấy?”

Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Lâm Hàn run rẩy, quay đầu nhìn lại, Thương Diệu đang sải bước đi tới: “Nói… nói đại tướng quân. “

Đại tướng quân muốn thở dài, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị thương, cũng không cần nhanh như vậy a.

“Đại tướng quân, nghe thấy phu nhân ngươi nói chưa?” Thương Diệu cười nhìn Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nói gần nói xa: “Phu nhân, nàng bảo Hà An đi chợ phía đông mua một cửa hàng, Hà An cũng sắp về rồi, nàng mau đi qua xem một chút, để tránh mua ở trong xó xỉnh mà hắn còn thấy rất tốt nữa.”

Lâm Hàn thuận dốc xuống lừa, nói: “Thiếp thân cáo lui.” Không đợi Thương Diệu mở miệng liền xoay người rời đi.

Thương Diệu không khỏi chậc chậc một tiếng: “Tu Viễn, phu nhân ngươi càng ngày càng không có quy củ.”

“Bệ hạ, nàng võ công cao cường, thần cũng không nhất định là đối thủ của nàng, ngài cũng đừng chọc nàng.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Bằng không nàng tức giận, thần lại phải ngủ thư phòng.”

Thương Diệu khiếp sợ: “Ngươi đã từng ngủ ở thư phòng rồi à? Khi nào thế?”

“Năm ngoái từ phủ Vãn công chúa trở về.” Kỳ thật không có, nhưng Sở Tu Viễn biết hắn nói như vậy thì hoàng đế tỷ phu của hắn sẽ vui vẻ: “Lúc nàng trồng ngô cũng đã từng nói qua với thần, để lại cho ngài một nửa, tranh thủ lúc còn non thì ăn ba thành, còn lại hai thành mài thành bột làm bánh ngô nướng.”

Thương Diệu: “Sang năm trẫm sẽ trả lại cho nàng ngàn cân.”

“Vậy thì thần liền đi báo cho nàng biết.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu nắm chặt cánh tay hắn: “Không vội. “

“Không vội không được.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói.

Thương Diệu nghi hoặc khó hiểu.

“Lúc thần tán gẫu với phu nhân, có hỏi nàng tách hạt ngô này ra như thế nào, có phải dùng trục lăn lúa để nghiền ra không. Nàng nói không phải, phải dùng tay bóc.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu quay đầu nhìn ngô chất thành đống núi nhỏ: “Phiền toái như vậy à?”

“Nàng có thể làm ra một cái móc sắt, đầu tiên là xuyên qua bắp ngô, sau đó dùng tay bóc sẽ nhanh hơn.” Sở Tu Viễn nói: “Phu nhân vốn muốn cho người trong phủ đi làm, nhưng ngài chỉ lưu lại cho nàng hai thành, nàng trong lúc tức giận liền giấu bản vẽ đã vẽ kia đi.”

Sở Tu Viễn cũng đã từng tìm thử, đáng tiếc vẫn không tìm được.

Thương Diệu phục rồi, tâm phục khẩu phục: “Cái tật này của phu nhân ngươi học được từ ai vậy, làm gì cũng đều lưu lại một chiêu.”

“Hoàn cảnh sinh hoạt bức bách a.” Sở Tu Viễn không tiện nói với tỷ phu hoàng đế của hắn, Lâm Hàn suýt nữa bị ác nô làm ô uế: “Mấy ngày trước nàng còn lo lắng Lâm Yên cùng Lâm Vũ tới tìm nàng.”

Da mặt mấy nữ nhân Lâm gia, Thương Diệu thật sự phục, so với thái hậu lão nương hắn còn dày hơn: “Sẽ không.”

“Bệ hạ làm sao mà biết?” Sở Tu Viễn tò mò.

Thương Diệu: “Ông ta biết người muốn đẩy ông ta vào chỗ c.h.ế.t là Ngô Thừa Nghiệp, trẫm bảo vệ ông ta một mạng. Ngô Thừa Nghiệp không chết, Lâm gia cũng không dám đến.”

“Ông ta còn liên lạc với Hàn vương không?” Sở Tu Viễn hỏi.

Thương Diệu lắc đầu: “Ông ta bây giờ còn đang sợ trẫm dùng biện pháp chỉnh Lâm Trường Quân của ông ta để thu thập ông ta, hận không thể kẹp đuôi làm người, nào còn dám liên hệ với bọn họ.” Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng: “Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì phải thế.”

“Bệ hạ yên tâm, phu nhân có lừa ngài thế nào cũng sẽ không học ông ta.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu nhìn về phía nam: “Nàng đương nhiên sẽ không. Trong mắt nàng ngoại trừ ăn và tiền ra thì không có gì khác nữa.”

Loading...