Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:37
Lượt xem: 166
Sở Tu Viễn quay đầu nhìn lại, Khương Thuần Quân ngồi xổm xuống nói chuyện với Sở Dương một lúc, Sở đại công tử vung tay nhỏ lên, ý bảo Khương Thuần Quân trở về phòng.
Khương Thuần Quân nhìn chằm chằm Sở Dương do dự một lát, trở về phòng làm cọc gỗ.
“Nàng đoán xem Đại Bảo và Thuần Quân nói cái gì?” Sở Tu Viễn tò mò.
Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Bảo nó đừng có lo, bệ hạ có biết cũng sẽ không trách nó, chúng ta đã nói qua việc này với bệ hạ rồi.”
“Cũng có thể, ồ, có người dừng lại rồi kìa.” Sở Tu Viễn vội vàng vỗ vỗ tay Lâm Hàn, ý bảo nàng mau nhìn.
Lâm Hàn nhìn thấy trên bàn vuông đặt một trái chuông vàng đã tách ra, cùng với dưa hấu và dưa trắng cắt thành những miếng nhỏ: “Đại Bảo biết nghe lời ta nói rồi.”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, liền thấy Sở Ngọc chỉ vào bàn vuông nói một câu, người dừng lại kia lấy một miếng dưa trắng bỏ vào trong miệng, sau đó liền thấy Sở Dương đưa cho người nọ hai quả dưa trắng.
Sở Dương nhận được hai văn tiền, quay lại đưa cho hai đệ đệ mỗi người một văn tiền.
Sở Tu Viễn rất vui mừng: “Đại Bảo vẫn muốn có một cây cung, để về rồi ta sẽ mua cho nó một cái.”
Thuế ngân năm ngoái của huyện Phượng Tường đưa tới gần như chưa hề đụng tới, trong khố phòng còn có rất nhiều lương thực, trong không gian của Lâm Hàn có một ngàn lượng hoàng kim, đông sương phòng cũng có rất nhiều, hầu bao căng phồng, cũng hiếm khi hào phóng một lần: “Mỗi đứa một cái.”
“Được!” Sở Tu Viễn mỉm cười đồng ý, thấy lại có nữ nhân dừng lại, chỉ vào quả dưa xanh nói gì đó với Sở Dương.
Sở Dương vươn một ngón tay, lại chỉ vào cái bàn gỗ.
Đại khái là nữ tử kia ngại ăn thử, lắc đầu liền đưa cho Sở Dương một văn tiền.
Đại Bảo Bảo duỗi tay nắm lấy, Sở Dương đánh một cái lên mu bàn tay cậu nhóc, chỉ vào bàn tay Đại Bảo Bảo, đại khái là nói: “Đệ có rồi, ta còn chưa có.” Thấy tiểu hài tử xoay người cho ca ca một cái ót.
Sở Tu Viễn: “Tính tình thật lớn. “
“Đại Bảo cùng Nhị Bảo không nuông chiều thằng bé, có lớn mấy cũng lớn không nổi.” Lâm Hàn nói xong, thấy lại có người vây quanh, lần này lại chỉ quả chuông vàng.
Sở Ngọc lau sơ bàn tay rồi cầm lấy nửa trái đưa cho người nọ, để người ta nếm thử.
Người kia nhận lấy, ăn một miếng liền lấy ra hai văn tiền đưa cho Sở Ngọc.
Sở Ngọc theo bản năng cho Sở Dương.
Sở Dương nhận lấy, đưa một văn tiền cho Đại Bảo Bảo, sau đó đưa cho người kia bốn trái chuông vàng.
Đại Bảo Bảo hết giận, lại xoay người nhìn chính diện đại ca mình.
Đại khái là Sở Dương lại bảo tiểu hài tử hét rao hàng, sau đó Lâm Hàn liền nghe được tiểu hài tử hét to: “Dưa xanh ngọt, dưa trắng ngọt, chuông vàng là ngọt nhất, bệ hạ ăn cũng nói, cũng nói ngọt.”
Sở Tu Viễn rất muốn che mặt: “Tại sao mỗi lần nó nói đều nhắc tới bệ hạ thế.”
“Chàng đã nói với nhi tử của chàng, trời đất bao la bệ hạ lớn nhất. Nếu bệ hạ đã nói ngon, vậy thì đó là ngon thật.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn xoay người lại, ba hài tử đã ngồi xuống, trên cổ mỗi đứa có đeo một cái túi tiền nhỏ, trước cửa tiệm vây quanh mấy người, đều ngồi xổm trên mặt đất chọn dưa.
“Sao lại chọn rồi?” Sở Tu Viễn nhíu mày: “Không tiện bán cho ai à?”
Lâm Hàn thấy hắn hận không thể đi ra ngoài giúp hài tử, đè cánh tay hắn lại: “Phải tin tưởng nhi tử chàng.”
Vừa dứt lời, Lâm Hàn từ khe hở nhìn thấy Sở Dương vươn hai ngón tay ra.
Sở Tu Viễn kinh ngạc: “Tự mình chọn hai văn tiền một trái?”
“Có vẻ là như thế. Nếu không bọn chúng sẽ không đặt dưa xuống.” Lâm Hàn giống như suy tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-114.html.]
Sở Tu Viễn hồi tưởng lại mấy quả dưa mà Sở Mộc hái: “Cũng có trái rất nhỏ, mà trái nhỏ kia cũng bán một văn tiền, có phải mấy người này không muốn không?”
“Để xem tiếp đã.” Lâm Hàn nói.
Một lát sau, hai vợ chồng liền nhìn thấy Sở Dương cầm một quả dưa trắng nhỏ, Sở Ngọc lấy một quả chuông vàng đưa cho một người trong đó, người nọ đưa cho Sở Dương một văn tiền, Sở Dương lập tức bỏ vào trong túi tiền của mình.
Sở Tu Viễn không khỏi nở nụ cười: “Hài tử này, ngày sau văn không được võ không xong cũng có thể buôn bán được đấy.”
“Hài tử thích làm gì thì cứ làm. Chỉ cần không gây chuyện, mỗi ngày ăn uống vui chơi cũng được.” Trải qua mạt thế, Lâm Hàn đã nghĩ thông thấu: “Cũng đỡ phải giả bộ hiểu rước họa cho người nhà.”
Sở Tu Viễn cảm thấy ngoài ý muốn: “Ta vẫn luôn cho rằng nàng luôn hy vọng bọn nó sẽ là trò giỏi hơn thầy.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Ta tự nhận thấy bản thân chưa bao giờ có chí hướng gì lớn, sao có thể không biết xấu hổ mà yêu cầu hài tử tử. Hơn nữa bọn nó có một người phụ thân như chàng, bọn nó muốn vượt qua chàng thật sự không có khả năng.”
“Đại Bảo Bảo mới bốn tuổi thôi.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng, đừng khẳng định chắc chắn như vậy.
Lâm Hàn chống cằm, nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ rõ duyên kỳ ngộ ta từng nói với chàng không? Lần đó ta đã gặp được một người, hắn đã nói rằng trí thông minh từ cha nương tổ tiên chúng ta giống như một đường lượn sóng vậy.” Nàng tiện tay chấm một chút rượu vẽ hình lượn sóng lên bàn: “Đến đời của chàng là đã cao hơn tổ tiên trước đó rất nhiều, đã đạt tới cực điểm, dù sao chàng bây giờ cũng như một vị thần giữa biển người. Đến thời hài tử của chàng, có thể nó sẽ quay về trình độ như thời cha nương, tổ tiên của chàng. Nếu sau này chàng phát hiện hài tử không so được với chàng, chàng cũng không được đối xử quá hà khắc với bọn nó.”
Sở Tu Viễn không tin: “Sao mà hắn biết được Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo đều không bằng ta?”
“Hắn không khẳng định bọn nó không bằng chàng mà là nó sẽ chiếm phần nhiều.” Lâm Hàn nhỏ giọng hỏi: “Không nói người khác, nhìn hai muội muội kia của ta xem, có thông minh được bằng một nửa cha ta không?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Cha nàng đối xử với nàng không tốt, trong triều cũng có rất nhiều người không thích ông ta, nhưng người muốn mạng ông ta cũng chỉ có một mình Ngô Thừa Nghiệp. Nếu đổi thành muội muội của nàng, tới cả ta đều hận không thể, hận không thể ——”
“Đánh c.h.ế.t nàng ta.” Lâm Hàn nhỏ giọng hùa theo.
Sở Tu Viễn cười: “Văn chương của cha nàng không tồi. Lúc ông ta mới tới Trường An, bệ hạ cũng không thích ông, nhưng ông ta viết một bài phú không tệ, chữ cũng đẹp, bệ hạ mới nguyện ý cho ông ta một cơ hội.”
“Sau đó ông ta cũng biết nắm lấy, một đường thăng tới chức Thừa tướng.” Lâm Hàn hạ giọng nói.
Sở Tu Viễn gật đầu, lại nhìn ra bên ngoài, ba hài tử, đứa này còn bận rộn hơn đứa kia.
Khương Thuần Quân cùng Thẩm Xích Tiêu đại khái sợ có người đả thương bọn nó, cả hai đều ra khỏi phòng, một trái một phải trông chừng ba hài tử sít sao.
“Bán xong rồi à?” Đứng từ đây nhìn qua, đã không còn thấy sọt trái cây nữa, Sở Tu Viễn nhịn không được hỏi.
Lâm Hàn: “Sở Mộc hái nhiều lắm, chắc phải một lúc nữa. Nói tiếp chuyện lúc nãy, ngoài muội muội của ta, có nhi tử nhà tam công cửu khanh nào anh dũng thông tuệ hơn lão nhân nhà bọn họ chứ.”
Sở Tu Viễn theo bản năng muốn nói tới đình úy, lời nói đến bên miệng lại phát hiện ra phụ thân của đình úy rất bình thường, nhi tử cũng vậy. Năm trước Hạ Chương còn trêu chọc nhà đình úy là hổ phụ khuyển tử.
Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại, muốn nói tới ngoại chất tiểu Thái tử nhà hắn, nhưng mà nhìn lại giang sơn Đại Chu, đông đã đến Đông Hải, nam đã đến Nam Hải, tây đến Tây Vực, bắc đến Mạc Bắc, tiểu Thái tử muốn mở mang bờ cõi thật sự là chuyện rất khó. Mà hắn nếu rơi vào thời kỳ Hung Nô cực thịnh, hắn cũng không dám xuất quân đánh Hung Nô trực diện. Nhưng phụ thân của hắn đã làm được điều này.
“Phu nhân, chuyện này chứng minh được gì chứ.” Sự tình liên quan tới hài tử, Sở Tu Viễn vẫn không muốn thừa nhận.
Lâm Hàn cười nói: “Đánh giặc không bằng chàng nhưng buôn bán lại hơn chàng đó.” Giơ tay chỉ ra bên ngoài.
Sở Tu Viễn nhìn qua đó, thấy Khương Thuần Quân xách cái sọt trống không ném vào nhà, kinh ngạc nói: “Bán xong rồi?”
“Bán xong một sọt khổ qua vàng.” Lâm Hàn nói: Chàng xem hầu bao của Đại Bảo Bảo kìa.”
Sở Tu Viễn nhìn thấy hầu bao phồng to của tiểu hài nhi, đại khái là quá nặng nên không thể không đeo trên cổ.
Thẩm Xích Tiêu vươn tay, tiểu hài tử cuống quýt ôm chặt.
Sở Dương quay đầu nói với nó vài câu, tiểu hài tử mới đưa túi bạc cho Thẩm Xích Tiêu.
“Hài tử này có điểm giống nàng nha.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn: “Thích bạc à?” Liếc nhìn hắn một cái: “Nhi tử của chàng chỉ là thích bạc thôi sao?”
Sở Tu Viễn đang muốn gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới nhi tử của hắn cái gì cũng thích, tới chuyện trồng rau nó cũng là người ầm ĩ nhất.