Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:39
Lượt xem: 169
“Chúng ta qua đó xem thử không?” Sở Tu Viễn không nói lại nàng nên nói sang chuyện khác: “Trời nóng như vậy, nếu chỉ còn thừa một ít thì đừng bán nữa, mang về trữ đó để nưa.”
Mục đích Lâm Hàn cho hài tử buôn bán không phải là để kiếm bạc mà là để khiến hài tử mạnh dạn và mở mang thêm một chút kiến thức, nghe vậy cũng gật đầu: “Chờ một chút!” Vội vàng ngồi xuống.
Sở Tu Viễn bị dọa nhảy dựng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bằng hữu tốt của chàng.” Lâm Hàn chỉ ra ngoài cửa sổ.
Sở Tu Viễn quay đầu nhìn —— là Hạ Chương miệng rộng và Lữ Tuấn Tài không câu nệ tiểu tiết, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao bọn họ lại tới?”
“Đại khái là tới chỗ chúng ta uống rượu, chưa đến quán rượu lại phát hiện ra đám Đại Bảo.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Đại Bảo quen biết bọn họ không?” Lâm Hàn không đáp mà hỏi lại.
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Không thân. Thật ra bọn họ rất ít khi đến phủ tìm ta. Nhưng Sở Mộc cũng ở đó.” Ba hài tử có thể nói không quen biết, Sở Mộc lại không có cách nào biện giải.
Lâm Hàn: “Trong tiệm có gian sau, là nơi nghỉ tạm của người trông cửa hàng, hắn có thể trốn ở đó.”
“Nhưng còn Thuần Quân cùng Xích Tiêu.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn ngẫm lại: “Trước hết cứ nghe xem bọn họ nói gì đã, không được thì ta sẽ ra ngoài, chàng từ cửa sau của quán rượu về nhà đi.”
Sở Tu Viễn vểnh tai lắng nghe.
Hạ Chương mở miệng: “Đại Bảo, sao các ngươi lại ở đây? Cha ngươi đâu?”
Tiểu Sở Dương ngẩng đầu lên: “Ta không phải là Đại Bảo. Ngươi mua dưa sao? Một đồng một quả.” Khom lưng ôm một quả dưa lê to tướng.
Hạ Chương vui vẻ: “Ngươi không phải Đại Bảo thì là ai?”
“Ta là người bán dưa.” Sở Dương nói.
Lữ Tuấn Tài đánh giá quả dưa một hồi, rất giống thứ ở vườn Phù Dung: “Có phải là —— có phải là do cô phụ nhà ngươi đưa không? Sao các ngươi lại mang đi bán? Là chủ ý của cha ngươi à?”
“Các ngươi không mua thì tránh ra.” Sở Ngọc nhịn không được mở miệng: “Đừng cản trở người phía sau.”
Cả hai không hẹn mà cùng nhau quay lại, đang muốn nói làm gì có ai, thì lại thấy phía sau có vài người đang đứng, họ muốn chen lên nhưng lại ngại mặt mũi, chỉ nhìn bọn hắn chằm chằm, chỉ còn kém nói thẳng ra mấy câu —— không mua cút ngay.
Hai người quyết định không buông tha.
Hạ Chương quay sang hỏi Khương Thuần Quân: “Đại nhân nhà các ngươi đâu?”
Khương Thuần Quân không biết nên trả lời thế nào, quyết định đứng cười, để gã ta tự biên tự diễn.
Hạ Chương cho rằng là do Sở Tu Viễn dặn dò nên không thể thừa nhận chuyện này trước mặt người khác: “Đi bán dưa thế này à, trong phủ các ngươi không còn bạc sao?”
“Ngươi tránh ra!” Sở Dương lớn giọng.
Hạ Chương bị dọa cho nhảy dựng, quay đầu thấy Sở Dương đang trừng mắt nhìn gã ta, Hạ Chương theo bản năng lùi về phía sau.
Ánh mắt tiểu hài tử nhìn sang Lữ Tuấn Tài, Lữ Tuấn Tài lại bước sang bên cạnh một bước. Tiểu hài tử thu hồi tầm mắt hừ lạnh một tiếng, hỏi mấy người đến trước đang đứng phía sau: “Muốn mua dưa lê, dưa chuột hay là khổ qua vàng?”
Mấy người kia tiến về phía trước hai bước, Hạ Chương cùng Lữ Tuấn Tài không thể không lui về phía sau, lui mãi lại lui đến bên cạnh Đại Bảo Bảo.
Hạ Chương nhìn thấy Đại Bảo Bảo thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngồi xổm xuống hỏi: “Bảo Bảo, cha ngươi đâu?”
“Ngươi là ai?” Đại Bảo Bảo chớp chớp mắt tò mò hỏi.
Hạ Chương nghẹn lại.
Lâm Hàn suýt nữa thì phì cười.
Sở Tu Viễn cảm thấy xấu hổ: “Sao nó có thể nói vậy chứ.”
“Đại Bảo Bảo chưa từng thấy bọn họ.” Lâm Hàn nhắc nhở Sở Tu Viễn.
Hạ Chương hít sâu một hơi, cười trừ: “Ta là cha hảo bằng hữu của cha ngươi.”
“Không biết.” Tiểu hài nhi lắc lắc đầu nhỏ, lại nhìn mấy văn tiền trong tay đại ca nhà nó: “Của đệ, của đệ.”
Sở Dương cũng bất đắc dĩ: “Của đệ nè.” Đưa qua cho tiểu hài tử một đồng, lại đưa một đồng khác qua cho Sở Ngọc.
Tiểu hài tử biết phải chia mỗi người một đồng, có khóc nháo cũng vô dụng nên đành nhận lấy rồi đưa cho Thẩm Xích Tiêu, nhìn chằm chằm Thẩm Xích Tiêu cho đến khi hắn bỏ đồng xu vào hầu bao mới chịu thu hồi tầm mắt.
“Bảo Bảo, năm trước bọn ta có tới nhà ngươi.” Lữ Tuấn Tài nói.
Tiểu hài nhi đánh giá bọn họ một phen, xoay người bắt lấy cánh tay Sở Dương, nâng tay nhỏ: “Người xấu!”
Sở Dương nhìn theo hướng ngón tay tiểu hài nhi: “Sao mấy người còn chưa đi?”
“Bọn ta không phải người xấu.” Hạ Chương nói: “Ngươi quên rồi sao? Năm trước bọn ta đến nhà ngươi ăn táo, ngươi đã từng gặp bọn ta rồi.”
Gã ta không nói tới táo còn đỡ, vừa nhắc tới đã khiến Tiểu Sở Dương tức giận, bởi vì bọn họ mà chúng nó không có táo ăn: “Ngươi mua dưa à?” Nghiêng đầu nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-115.html.]
Sở Tu Viễn rất muốn che mặt lại, Lâm Hàn lại hết sức vui mừng.
Hạ Chương bị hỏi cho ngớ ngẩn.
Lữ Tuấn Tài nhanh chóng phản ứng: “Mua, mua. Cho ta một quả dưa chuột, cho hắn một quả dưa lê.” Vội vàng móc ra mấy đồng tiền.
“Một đồng, một đồng.” Sở Dương nói.
Lữ Tuấn Tài cười nói: “Phần dư lại là thúc thúc cho các ngươi.”
“Bọn ta lấy bạc nhận bạc của ngươi làm gì.” Sở Ngọc mở miệng.
Tay Lữ Tuấn Tài cứng đờ.
Sở Dương nhân cơ hội nói: “Không mua?”
“Mua!” Lữ Tuấn Tài đưa cho nó hai đồng xu.
Sở Dương đưa cho hắn ta hai quả dưa, sau đó đưa hai đồng xu cho hai đệ đệ.
Hạ Chương: “Hiện tại có thể nói cha ngươi ở đâu không?”
“Ai nha, các ngươi nhận sai rồi.” Sở Dương cười hì hì nói: “Ta không phải là Đại Bảo, nó cũng không phải Bảo Bảo.” Chỉ sang Sở Đại Bảo Bảo đang đứng bên cạnh.
Sở Đại Bảo Bảo dùng sức gật chút đầu, nó là Đại Bảo Bảo nha.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Chương lập tức đông cứng: “Đứa nhỏ này —— nếu các ngươi đều không phải, vậy bọn họ là ai?” Gã ta chỉ sang Khương Thuần Quân cùng Thẩm Xích Tiêu.
“Gia đinh nhà ta.” Sở Dương bịa chuyện nói: “Nhà ngươi không có gia đinh à?”
Hạ Chương buột miệng trả lời: “Có. Nhưng mà ——”
“Ai dà, mấy người mua xong rồi thì đi mau đi.” Cổ họng của Sở Đại công tử đã khô khốc tới nơi, lười nói chuyện với gã ta: “Người khác còn muốn mua đó. Bọn ta bán xong còn về nhà nữa.”
Hạ Chương và Lữ Tuấn Tài nhìn nhau, hai người lại lui về sau một bước, nhìn chằm chằm ba hài tử.
Sở Tu Viễn hỏi: “Bọn họ đang muốn làm gì đây?”
“Chờ chàng ra ngoài.” Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn: “Chúng t vì muốn khiến hài tử trở nên mạnh dạn hơn nên mới không ra ngoài nhưng bọn họ vẫn tiếp tục phá đám, chàng xác định bọn họ là bằng hữu của chàng sao? Không phải kẻ thù đó chứ.”
Sở Tu Viễn cười khổ: “Ai cũng có điểm mạnh của mình mà.”
“Ta thấy là do bọn họ quá hiểu chàng, không cảm thấy mình là người ngoài, cho rằng bản thân cũng là Đại tướng quân.”
Sở Tu Viễn xoa xoa ấn đường: “Phu nhân, nàng rất thông tuệ, nhưng mà vẫn chưa nghĩ được xa.”
“Như là có một số chuyện biết thì biết thôi, đừng nói ra à.” Lâm Hàn cười nói tiếp.
Đại tướng quân vô lực tựa vào bàn —— tốt!
“Đừng giả vờ nữa, đi về đi.” Lâm Hàn vỗ cánh tay hắn.
Đại tướng quân lù lù bất động.
Lâm Hàn đứng dậy bước tới bên cạnh hắn, kề tai hắn nói: “Phu quân, chàng nói nếu bây giờ ta hôn chàng một cái ——”
“Về nhà!” Đại tướng quân đột nhiên ngẩng đầu.
Lâm Hàn suýt nữa thì cười bò.
Sở Tu Viễn thấy thế thì tự biết bản thân đã bị lừa: “Nàng nha, vi phu không so đo với nàng.”
“Để xa phu đi đón bọn nhỏ trước, chúng ta sẽ về sau.” Trong chợ không có chỗ dừng xe ngựa, xe ngựa của Sở gia đều gửi lại nơi giữ xe ngựa. Trước khi xuất phát đã nói sau khi bán xong Khương Thuần Quân sẽ đi tìm bọn họ. Hiện giờ xuất hiện biến cố, chỉ có thể đi tìm hài tử rồi cùng nhau về nhà.
Sở Tu Viễn cũng đang có ý này, nhìn thấy Sở gia gia đinh, bèn sai người đi tìm Đại Bảo Bảo.
Nhưng mà lúc hai phu thê bọn họ về nhà, mấy hài tử đã ngồi ở trung đường, ăn no uống đủ.
“Chơi vui không?” Lâm Hàn hỏi.
Đại Bảo Bảo bò dậy nhào tới chỗ Lâm Hàn: “Nương!”
Lâm Hàn khom lưng bế nó lên: “Làm sao vậy?”
“Con nhớ nương nha.” Tiểu hài nhi ôm cổ nàng, nũng nịu nói.
Lâm Hàn hôn mặt nhỏ của nó: “Nương cũng nhớ con.”
“Nương, ngài và cha đi đâu vậy?” Sở Dương nhịn không được hỏi.
Lâm Hàn: “Sang cách vách nhìn xem trong viện của ca ca các con còn bao nhiêu trái cây.”
“Còn bán nữa sao?” Sở Ngọc vội hỏi.
Lâm Hàn lắc đầu: “Còn lại để chúng ta ăn, không bán. Con còn chưa nói cảm giác thế nào.”
“Lúc bắt đầu không vui lắm, sau đó lại chơi rất hăng, cuối cùng lại không thích nữa.” Sở Dương nói nhíu mày: “Con phiền muốn c.h.ế.t rồi.”