Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:46
Lượt xem: 168
Lâm Hàn: “Sức nương yếu, con muốn khiến nương mệt mỏi sinh bệnh sao?”
Tiểu hài nhi lắc đầu, liếc nhìn cha nó, rồi lại nhìn nương nó, bắt đầu trầm tư tự hỏi.
Sở Dương và Sở Ngọc vốn đang muốn nói nếu là cưỡi ngựa thì bọn nó cũng đi, nhưng nhìn thấy tiểu đậu đinh đang cúi đầu suy nghĩ, bộ dáng cứ như người lớn nên quyết định nuốt lại lời nói, xem Đại Bảo Bảo tự biên tự diễn.
Một hồi lâu, Sở Mộc cũng sắp hết kiên nhẫn, tiểu hài nhi mới ngẩng đầu lên, thở dài một hơi: “Được rồi.”
“Khụ!” Lâm Hàn vội vàng quay mặt đi, nuốt nước miếng hỏi: “Đại Bảo, có phải là nó học theo con không?”
Tiểu Sở Dương liên tục lắc đầu: “Con đâu có thở ngắn than dài như nó.”
“Không phải con thì là Nhị Bảo.” Lâm Hàn nói.
Sở Ngọc nhếch miệng cười: “Nương, bọn con cũng muốn đi.”
“Muốn đi thì cứ đi, nhưng mà...” Lâm Hàn xuy một tiếng: “Bảy tám chục dặm đường, đi chậm cũng mất hơn một canh rưỡi, đường đi lại gập ghềnh xóc nảy, hai đứa con phải nghĩ cho kĩ.”
Ra khỏi thành là cơ hội ngàn năm có một, lại không phải ngồi xe, còn có thể nhìn thấy cảnh sắc ven đường, hai tiểu hài tử không muốn bỏ qua.
Hôm sau, Sở Tu Viễn đã đề nghị với hoàng đế Thương Diệu, bọn họ sẽ cưỡi ngựa về thôn.
Nhiều năm trước Thương Diệu từng tới nông thôn, chính là quê hương của Sở Tu Viễn. Y cũng biết đường sá ở đó không tốt, nhưng lúc đó y cưỡi ngựa nên cũng không cảm thấy quá xóc nảy. Nhưng dựa vào sự tín nhiệm của y đối với Sở Tu Viễn, y vẫn quyết định nghe theo hắn.
Chiều hai mươi ba tháng tám, Thương Diệu và tiểu Thái tử đến vườn Phù Dung, sáng hai mươi bốn sẽ xuất phát từ vườn Phù Dung.
Nguyên nhân bọn họ quyết định đi từ vườn Phù Dung là để cho không người nào trong cung biết được chuyện hoàng đế bệ hạ xuống nông thôn.
Hàn vương không dám lộn xộn, bốn bề Kinh Sư cũng không có cướp đường, Sở Mộc, Sở Tu Viễn và Lâm Hàn đều có võ công cao cường, hoàng đế Thương Diệu cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của bản thân, lộ trình một canh giờ bình thường lại bị y kéo thành hai canh giờ, mãi đến trưa mới về tới thôn.
Lâm Hàn từng đề cập với người trong thôn, mùa thu hoạch của khoai lang chính là mùa thu. Nhưng chưa từng nói rõ thời gian cụ thể. Người trong thôn quên hỏi, lại không biết nhà bọn họ ở đâu, từ lập thu đã sai người ra cổng thôn đứng chờ, do đó khi bọn họ vừa mới vào thôn, đã có tiểu hài tử trong thôn báo tin: “Phu nhân trong thành đã tới, phu nhân trong thành đã tới.”
Thương Diệu bị dọa nhảy dựng: “Phu nhân trong thành? Ngươi?” Quay sang Lâm Hàn.
“Chắc là vậy.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu: “Chúng ta chờ ở đây hay là vào trong xem thử?”
“Cứ chờ ở đây xem sao.” Lâm Hàn đang muốn gọi “bệ hạ” nhưng nhớ tới đây là thôn quê, vội vàng sửa miệng: “Huynh trưởng có điều không biết, trong thôn khắp nơi đều là gà vịt ngỗng, đặc biệt là mấy con ngỗng to kia, còn thông minh hơn chó, bọn chúng phát hiện chúng ta không phải người trong thôn, nhất định sẽ mổ chúng ta.”
Thương Diệu cảm thấy ngoài ý muốn: “Ngươi mà sợ ngỗng sao?”
“Nàng không sợ, là Đại Bảo Bảo sợ.” Sở Tu Viễn.
Thương Diệu muốn nói sao có thể như vậy. Quay đầu lại thấy Đại Bảo Bảo trước giờ không thích Sở Tu Viễn lại đang ôm chặt cổ cha nó, khuôn mặt nhỏ ngập tràn lo lắng.
Thương Diệu tò mò: “Đại Bảo Bảo, ngươi sợ ngỗng?”
Tiểu hài nhi không thèm suy nghĩ: “Ngỗng hư!”
Thương Diệu nhìn Lâm Hàn: “Lần trước tới đã bị thương sao?”
“Không có, may mà trốn nhanh.” Lâm Hàn nói: “Ngài đừng có mà không tin, một con ngỗng lớn nặng mười mấy cân, có con hơn chục cân, bị nó cắn thì chỉ có thể cho nó một kiểm hoặc là xé rách y phục của ngài thôi.”
Thương Diệu vẫn không tin, hất cằm nhìn Khương Thuần Quân.
Khương Thuần Quân gật đầu: “Phu nhân không nói ngoa, ngài cẩn thận một chút, đừng để tiểu công tử rời khỏi tầm mắt của chúng ta.”
Thương Diệu đang muốn nói “được” thì lại nhìn thấy một đám người từ trong thôn chạy ra, cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé: “Toàn thôn đều chạy ra đây sao?”
“Không sai biệt lắm.” Lâm Hàn nhảy xuống ngựa, ôm lấy Đại Bảo Bảo, Sở Tu Viễn cũng nhảy xuống, sau đó lần lượt ôm Sở Dương trong n.g.ự.c Khương Thuần Quân và Sở Ngọc trong n.g.ự.c Thẩm Xích Tiêu xuống cùng, cuối cùng mới ôm lấy tiểu Thái tử.
Hai chân tiểu Thái tử vừa chạm đất, người trong thôn đã tới trước mặt.
Thôn trưởng đứng vững vàng rồi nói với Lâm Hàn: “Còn tưởng rằng ngài không tới.”
“Làm người sao có thể nói không giữ lời.” Lâm Hàn cười nói, phát hiện nữ chủ nhân của “ngỗng trắng” cũng ở đó: “Vị tẩu tử kia, nhà ngươi trồng nhiều, bọn ta tới ruộng nhà ngươi xem trước. Đúng rồi, mang theo liềm và cuốc luôn.”
Nàng kia vội vàng gật đầu chạy về nhà.
Những phụ nhân khác thấy thế cũng chạy về lấy liềm và cuốc.
Một đám người chạy ra ruộng, Lâm Hàn giao Đại Bảo Bảo cho Sở Tu Viễn, chỉ vào dây khoai lang rồi nói với chủ nhân của “ngỗng trắng”: “Bắt đầu cắt từ gốc. Dây leo này giữ lại để nuôi dê, hoặc dùng nhóm lửa cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-118.html.]
“Sao có thể nhóm lửa được.” Nữ chủ nhân của “ngỗng trắng” nói, sau đó cắt dây leo đặt sang hai bên bờ ruộng: “Sau đó thì sao?” Nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Đào từ hai bên sườn đào vô, đừng đào quá sâu, khoai lang phía dưới chắc chắn sẽ rất lớn.”
Người trong thôn vẫn luôn tò mò bên dưới là củ quả gì, nhưng lại sợ Lâm Hàn phát hiện sẽ không nói cho bọn họ cách ăn và cách lưu trữ nên vẫn không dám động vào.
Lâm Hàn vừa nói xong, những người khác cũng hỗ trợ đào. Chỉ một lát sau đã thấy một lớp vỏ đỏ tía hiện ra.
Lâm Hàn vội nói: “Thử xem có thể kéo ra được không, nhẹ một chút.”
Người trong thôn đã quen với việc trồng trọt, Lâm Hàn nói kéo, bọn họ lập tức ngồi xổm xuống, dùng cuốc bới đất xung quanh ra, nháy mắt đã để lộ ra nửa củ khoai lang.
Chủ nhân của “ngỗng trắng” duỗi tay túm lấy, kết quả nghe được một tiếng “ bịch” —— gãy rồi.
Bốn phía trở nên an tĩnh.
Thương Diệu khẽ cười một tiếng: “Đã nhắc nhở các ngươi nhẹ nhàng một chút, các ngươi còn không tin. Ta nói các ngươi biết, chuyện khác có thể không nghe lời đệ muội nhà ta nhưng việc này chỉ có thể nghe nàng.”
Nữ chủ nhân của “ngỗng trắng” đỏ mặt: “Thực xin lỗi, ta, ta không biết nó lại giòn như vậy.”
Lâm Hàn cười nói: “Không sao, ai làm lần đầu cũng đều không biết. Thứ nhất là nó rất giòn, thứ hai là bên dưới không chỉ có một củ.” Nghe được có người nói ba củ, nàng lại nói: “Cũng không chỉ có ba thôi đâu. Một gốc có khoảng năm sáu củ là chuyện bình thường. Nhiều gốc còn có tới bảy tám củ. Ngươi có thể lôi được một củ nhưng không thể nào lôi hết tất cả, cho nên ta mới nhắc các ngươi nhẹ tay một chút.”
“Nhiều như vậy?” Mọi người đồng loạt hô lên.
Lâm Hàn gật đầu: “Tiếp tục đi.”
Chủ nhân của “ngỗng trắng” đào phần bị gãy lên đặt sang một bên, lại tiếp tục đào xung quanh, quả nhiên nhìn thấy dưới gốc này còn có mấy củ, chẳng qua nó khá nhỏ: “Sao lại nhiều như vậy?”
Thương Diệu thầm nhủ, không nhiều làm sao có thể thu được sản lượng ba ngàn bốn ngàn cân trên một mẫu.
“Các ngươi mau đào đi.” Thương Diệu thúc giục nói.
Người trong thôn cho rằng bọn họ vội vã trở về, người vây xem náo nhiệt lập tức tản đi, người nấu cơm, người đào khoai lang.
Thương Diệu thấy thế bèn kêu thôn trưởng đưa y đi dạo quanh thôn.
Thôn trưởng theo bản năng nhìn Lâm Hàn.
Khương Thuần Quân cùng Thẩm Xích Tiêu cũng đang đi đào khoai lang, Lâm Hàn sai hai người bọn họ ở ngoài ruộng giám sát công việc, nàng theo Thương Diệu vào thôn.
Thương Diệu cười nhạo nói: “Tới chỗ này lại thành ta nghe theo lời ngươi.”
“Lần trước bọn ta cùng huynh trưởng tới đây, là bọn ta nghe theo ngài đó.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu nghẹn lại, trừng mắt nhìn nàng rồi nhanh chóng đi mất.
Tiểu Thái tử vội vàng theo sau.
Sở Mộc mở miệng nói: “Ta dắt ngài nha, chúng ta và Đại Bảo cùng Nhị Bảo cứ đi từ từ.”
Tiểu Thái tử dừng lại, phát hiện Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng ở phía sau, lại nhìn cha nó đang nói chuyện với cữu cữu, không đếm xỉa tới nó, bèn đưa tay nhỏ ra: “Biểu ca, vì sao chúng ta phải tới nơi này đào khoai?”
“Bởi vì nơi này nhiều đất đai nên cũng có nhiều khoai lang.” Sở Mộc nhỏ giọng nói: “Hơn nữa nơi này là thực ấp của cữu cữu ngài, không cần tốn bạc mua.”
Tiểu Thái tử hiểu ra: “Chả trách. Biểu ca, ngỗng trắng mà các ngươi nói ở đâu vậy?”
“Ngài muốn nhìn ngỗng trắng đã dọa Đại Bảo Bảo phát khóc sao?” Sở Mộc cười hỏi.
Tiểu Thái tử mở to hai mắt liên tục gật đầu: “Đúng vậy, Sở Bạch Bạch bị ngỗng trắng dọa khóc, vừa nghe là đã thấy thú vị. Biểu ca, có thể mang ta đi xem không.”
“Tên vô lại.” Sở Mộc xoa đầu nhỏ của nó, còn muốn gì đó thì lại thấy đám Lâm Hàn dừng lại: “Chúng ta qua đó xem đi.”
Sở Dương và Sở Ngọc nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy mấy lão nhân đang đan lát đồ vật thì rất thất vọng: “Sao lại là chế tác đồ thủ công vậy.”
“Chế tạo đồ vật thì sao?” Lâm Hàn tò mò.
Sở Dương: “Bọn con còn tưởng rằng có gì đó thú vị.”
“Làm đồ thủ công cũng có chỗ đặc biệt mà.” Lâm Hàn sợ nhất là tiểu hài tử cái biết cái không nhưng lại cho rằng mình đã hiểu hết tất cả, chỉ vào nhánh liễu thô trong tay lão nhân: “Loại này chỉ có thể dùng để chế tạo đồ hốt rác thôi.”
Lão nhân vốn dĩ đang quan sát Sở Dương, nghe vậy bèn không nhịn được nhìn sáng Lâm Hàn: “Phu nhân nói mình biết thứ này, thật sự là hiểu về nó sao? Ngài cũng từng làm qua?”
Lâm Hàn cười lắc đầu: “Ta chưa từng. Chỉ là ta có nghe người ta nói một câu…” Lại nhìn sang Sở Tu Viễn, nhưng bên cạnh Sở Tu Viễn lại là Thương Diệu, hoàng đế bệ hạ tưởng rằng nàng đang nhìn y, rồi lại cảm giác được có gì đó không ổn, nghe thấy Lâm Hàn chậm rãi nói: “Thô liễu bá ki tế liễu đẩu, thế nhân đô hiềm lão bà sửu.”