Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:48
Lượt xem: 170
Nướng khoai ở nông thôn 1
Sở Tu Viễn cười nói: “Nàng nghe ai nói vậy?”
“Dân gian lưu tuyền như thế, có phải không?” Lâm Hàn liếc mắt nhìn Thương Diệu, lại nhìn sang nhìn lão nhân đang làm đồ hốt rác.
Lão nhân lại Lâm Hàn, rồi nhìn qua Sở Tu Viễn, ông ấy cảm thấy câu nói này rất buồn cười, cũng rất muốn cười to —— ông ấy sống cả đời rồi nhưng chưa từng nhìn thấy trượng phu nhà ai lại trì độn như v: “Mọi người chỉ nói đùa thôi, không thể coi là thật, không thể coi là thật.”
Lâm Hàn: “Nhưng chắc cũng vì có nhiều người như vậy nên mới có câu nói đùa đó đúng không?”
“Cái này…” Lão nhân do dự không biết nên trả lời thế nào để làm đẹp lòng đôi bên.
Hoàng đế Thương Diệu nhịn không được mở miệng: “Chuyện hai phu thê các ngươi, về nhà đóng cửa lại rồi muốn đôi co thế nào thì đôi co, khó xử người khác làm gì.” Y trừng mắt nhìn Lâm Hàn, rồi vẫy tay gọi tiểu Thái tử: “Lại đây, cha đưa con đi chơi.”
Tiểu Thái tử chạy tới.
Thương Diệu ôm nhi tử đi về phía trước.
Sở Tu Viễn há mồm muốn giải thích lại phát hiện Lâm Hàn đang làm vẻ mặt vô tội thì không biết phải làm sao: “Nàng…” Không nhịn được trừng Lâm Hàn rồi ôm Đại Bảo Bảo đuổi theo.
Sở Mộc vươn ngón tay cái: “Thẩm thẩm, lá gan của ngài cũng lớn thật nha.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn bóng dáng của hai lớn hai nhỏ đang dần đi xa.
Lâm Hàn cười hỏi: “Ta nói cái gì?”
“Một câu trào phúng cả hai người.” Sở Mộc cảm khái: “Ngoài ngài ra —— thì cũng chỉ có ngài.”
Lâm Hàn đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen: “Sao ngươi biết không có ngươi trong đó?”
“Ta? Ta còn chưa đính hôn, ngài nói ta làm gì?” Sở Mộc nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hàn: “Ta cảnh cáo ngươi trước đó.”
Sở Mộc xuy một tiếng: “Vậy ngài từ từ nói.” Lại cất bước đuổi theo cô phụ và thúc phụ nhà hắn.
“Nương…” Sở Dương cùng Sở Ngọc sợ hãi bất an nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn cười nói: “Không sao, ta và cha con nói đùa thôi.” Mỗi tay dắt một đứa: “Đi thôi.” Lại quay sang gật đầu với đám người đang ngồi bện đồ hốt rác, sau đó đuổi theo đám người Sở Tu Viễn.
Thương Diệu đã quen thói duy ngã độc tôn, Lâm Hàn ngầm trào phúng y, y sẽ không động tới Lâm Hàn, cũng không muốn giận chó đánh mèo với Hoàng Hậu cho nên quyết định đi dạo một vòng quanh thôn, Lâm Hàn ôm theo hài tử xuống ruộng.
Đến hai bờ ruộng của chủ nhân “ngỗng trắng”, phát hiện bọn họ đã được rất nhiều khoai lang, Lâm Hàn sai Sở Mộc đi tìm ít củi, nhóm lửa trên đất cho bọn nhỏ nướng khoai, thuận tiện làm món chính cho bữa trưa nay.
Sở Mộc vừa nghe đến thấy hai chữ “món chính”, không nhịn được hỏi ngay: “Chỉ có khoai lang?”
“Trong xe còn có bánh.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc: “Không có món rau?”
Lâm Hàn cười nói: “Ngươi thấy có nhà nào có chảo sắt không?”
Tiểu hầu gia cạn lời.
“Từ từ, lần trước làm sao mà hầm được con ngỗng bự kia vậy? Thịt hầm rất mềm.” Sở Mộc vội hỏi.
Lâm Hàn: “Hầm trong nồi sành. Còn khiến nồi sành nhà người ta bị nứt, ta phải sai Thuần Quân trả cho người ta một trăm đồng.”
“Như vậy làm sao mà nấu?” Tiểu hầu gia hoài nghi thẩm thẩm đang lừa hắn.
Lâm Hàn cười nói: “Nhà người ta nấu cơm chỉ mất thời gian khoảng hai nén hương, ngỗng bự của các ngươi nấu hơn một canh giờ, ngươi nói xem?”
“Vậy vậy, chúng ta có thể cho bọn họ thêm ít bạc.” Sở Mộc nhỏ giọng: “Ta không dùng bữa cũng không sao, nhưng nơi này còn có bệ hạ và Dịch nhi. Ngài nói xem, không thể xào rau ở đây, cũng không có một món canh nào, bệ hạ ăn toàn đồ nóng, không chừng lại trút lên người ngài.”
Lâm Hàn nhướng mày: “Ta?”
“Thô liễu bá ki tế liễu đẩu, thế nhân đô hiềm lão bà sửu. Chính ngài đã nói những lời này đó.” Sở Mộc nhỏ giọng nói: “Ngài nói bản thân chỉ đang trào phúng thúc phụ thì bệ hạ cũng không tin. Thúc phụ đâu có dám ghét bỏ ngài.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Vì miếng ăn mà ngươi làm đến mức này sao?”
Không đến mức này à, nhưng không làm vậy thì trưa nay chỉ có thể ăn bánh hoặc khoai lang. Ăn nhiều bánh sẽ bị nghẹn, ăn nhiều khoai lang sẽ đánh rắm, tiểu hầu gia không muốn chọn một trong hai, chỉ có thể tìm cách khác.
“Thẩm thẩm, ta đi mua ngỗng đây.” Sở Mộc vừa nói vừa đứng dậy.
Lâm Hàn vội vàng gọi hắn lại: “Đi xem chung quanh có trồng củ sen không.”
“Củ sen? Thứ đó phải trồng một hai tháng mới có mà.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn: “Ta không cần củ sen, nếu có thì ngươi hái một ít là sen về đây, ta làm gà cho các ngươi. Đúng rồi, ta cần một con gà trống độ khoảng một năm tuổi, già quá ăn không ngon.” Không đợi Sở Mộc mở miệng: “Chế biến thịt gà nhanh hơn. Đợi làm xong thịt ngỗng chắc trời tối mất.”
Sở Mộc thấy cũng phải, lập tức cưỡi ngựa chạy tới huyện Phượng Tường. Chắc hẳn quanh đó phải có người trồng thì mới có thể đào củ sen lên bán được.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của Sở Mộc, đi khoảng sáu bảy dặm, hắn đã nhìn thấy một ruộng sen, bèn đi xuống hái hai lá, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu nên quyết định hái luôn mười lá.
Bởi vì quá tham nên đã khiến cho mọi người vây xem, mọi người đuổi tới nơi cũng chỉ phát hiện thiếu mất vài lá sen, đến đài sen cũng còn nguyên, nhịn không được mắng một câu: “Có bệnh à!”
Tiểu hầu gia có bệnh đã về đến thôn, khoai lang đã nằm trên đống lửa, chỉ cần chờ chín mềm là được nên Lâm Hàn rất rảnh rỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-119.html.]
Sở Tu Viễn thấy Lâm Hàn đi về phía hắn, trái tim lập tức vọt lên cổ họng. Sau đó Sở Mộc lại gọi nàng đi chọn gà, Lâm Hàn cũng không chần chừ lập tức đi cùng, Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, cả người bắt đầu thả lỏng.
Thương Diệu ở bên cạnh Sở Tu Viễn, phát hiện hắn thở ngắn than dài, mắt nhìn Lâm Hàn: “Thấy phu nhân của ngươi rất lợi hại sao?”
“Vẫn luôn biết mà.” Chỉ là không nghĩ tới nàng còn dám quản việc tư của ngài. Nhưng mà Sở Tu Viễn không dám nói câu đó: “Không ngờ tới chỉ thấy mấy người đang làm đồ hốt rác mà nàng cũng đục nước béo cò được.”
Thương Diệu âm dương quái khí nói: “Chuyện ngươi không tưởng được còn nhiều lắm.”
“Đúng vậy. Cũng không biết nàng trồng nhiều khoai lang như vậy để làm gì.” Sở Tu Viễn lo lắng y lại nhớ đến chuyện lúc trước, lập tức đánh trống lảng sang chuyện khoai lang.
Trong lòng Thương Diệu không thể nào đánh đồng chuyện nữ nhi tình trường với giang sơn xã tắc, thậm chí còn xếp sau tiểu Thái tử sẽ kế nhiệm y, cho nên Thương Diệu căn bản không để bụng câu “thế nhân đô hiềm lão bà sửu” của Lâm Hàn. Hơn nữa y cũng không phải ngại Hoàng Hậu xấu, chỉ là hai người ở chung đã lâu nên chán mà thôi.
“Nàng không nói với ngươi sao?” Thương Diệu hỏi Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua thần có hỏi phu nhân, nếu người ở đây không giở trò bịp bợm thì sản lượng khoai lang có thể đạt tới hơn mười ngàn cân. Nhiều khoai lang như vậy, dù có ăn mỗi ngày thì cũng phải ăn đến đầu xuân năm sau
“Phu nhân nói sẽ biến nó thành bột. Thần nghĩ là sẽ thái lát phơi khô rồi giã thành bột. Nhưng nàng lại nói không phải, còn nói không biết giải thích thế nào, chờ làm xong thì thần sẽ biết. Thần thấy nàng đã nói như vậy thì cũng không hỏi nữa.”
Thương Diệu nhìn về phía Lâm Hàn đã đi mất: “Nàng lại đang giở trò gì vậy.”
“Nương không có giở trò.” Sở Dương tay trái nắm tiểu Thái tử, tay phải lôi kéo Sở Đại Bảo Bảo bước tới.
Sở Ngọc đang nắm lấy một tay khác của Sở Đại Bảo Bảo gật đầu: “Nương đang làm gà ăn mày cho bọn con.”
Thương Diệu nhíu mày: “Gà ăn mày? Là “ăn mày” trong cụm từ “kẻ ăn mày” sao?”
“A, sao ngài lại biết?” Tiểu Sở Ngọc kinh ngạc.
Thương Diệu: “Nàng biết làm à?” Nhìn về phía Sở Tu Viễn, phu nhân ngươi còn từng làm ăn mày ư? Sao người của trẫm không tra ra được.
Sở Tu Viễn cũng không biết, nhưng hắn cảm thấy “gà ăn mày” là tên một món ăn: “Nhị Bảo, lời nói nguyên bản của nương con là gì?”
Sở Ngọc: “Nương nói trước đây có một kẻ ăn mày muốn ăn vụng thịt gà, nhưng mà thịt gà quá thơm, hắn ta sợ bị người khác phát hiện nên mới dùng lá cây bọc gà lại, sau đó lại bọc trong một lớp bùn như nướng khoai vậy, thịt gà nướng xong vừa thơm vừa mềm, có hương vị đồ nướng, còn có mùi thơm của lá cây, còn ngon hơn món xào nữa. Cha chưa từng ăn sao?”
“Trước khi cha ngươi cưới nương ngươi thì chỉ có ăn thịt nướng với đồ luộc thôi.” Thương Diệu nói.
Tiểu Sở Dương lại hỏi: “Bệ hạ từng ăn chưa?”
Thương Diệu cũng chưa ăn, cho nên cũng không biết nói gì, chỉ hỏi: “Chuyện này đợi lát rồi nói tiếp, ngoài thịt gà thì còn món gì không?”
“Nương còn nói muốn làm bột gì đó, nhưng mà không có chảo sắt nên không làm được, phải chờ về tới nhà rồi mới làm.” Tiểu Sở Dương nhíu mày, cẩn thận nhớ lại: “Hình như chỉ có như vậy. Ngài muốn biết thì cứ hỏi nương.” Nói xong lại lôi kéo mấy đệ đệ chạy mất.
Sở Tu Viễn vội hỏi: “Các con làm gì đó?”
“Bọn con đi xem thỏ nha.” Sở Ngọc chỉ mấy tiểu hài tử cách đó không xa: “Nhà bọn họ có thỏ, con muốn mua hai con.”
Thương Diệu thấy nó nói chuyện như ông cụ non, cười hỏi: “Nương cho các con bao nhiêu bạc?”
Tiểu Sở Ngọc lắc đầu: “Nương không có cho, là của con đó.” Lại kéo kéo hầu bao trên cổ: “Có mười đồng đó.”
Sở Dương ngước cổ hùa theo nói: “Con cũng có.”
Đại Bảo Bảo nhịn không được nói: “Con cũng vậy.”
“Con không có…” Tiểu Thái tử dẩu miệng nhỏ, mặt mày đáng thương.
Thương Diệu lập tức đau lòng: “Ta có.” Vội vàng vẫy tay gọi người phía sau.
Thái giám Thường Hỉ của Thương Diệu vội vàng cầm hầu bao đi tới: “Công tử, chúng ta cũng có.”
Tiểu Thái tử đưa tay còn lại nhận lấy hầu bao, muốn vòng lên cổ.
“Không được, tiểu công tử, cái này phải đeo bên hông.” Thường Hỉ ngồi xổm xuống, treo lên cho nó.
“Nhưng mà ta muốn đeo trên cổ.” Tiểu Thái tử liếc nhìn Sở Dương bên cạnh: “Như Đại Dương và Tiểu Ngọc đó.”
Thương Diệu trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, lại là do phu nhân của ngươi.
Sở Tu Viễn thầm nhủ mấy hài tử còn chưa nói bạc này là do bọn nó tự kiếm được. Bằng không, tiểu Thái tử nhất định sẽ đòi tự đi kiếm bạc chứ không cầm bạc của y đâu.
“Dịch nhi, cứ treo lên trước đã.” Sở Tu Viễn mở miệng: “Trở về nhờ cữu mẫu làm cho con một cái thật đẹp, sau này con cũng có thể đeo lên cổ nha.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Của con.”
Sở Tu Viễn đau đầu: “Không lấy của con, sai Tử Diệp làm cho Dịch nhi.”
Đại Bảo Bảo vẫn khăng khăng: “Của con!”
Sở Tu Viễn xụ mặt, nói: “Cái gì cũng là của con, có phải ta cũng là của con luôn không?”
“Không cần cha!” Đại Bảo Bảo buột miệng thốt ra.
Thương Diệu phì cười.
Sở Tu Viễn chán nản, rất muốn đánh hài tử.