Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 124

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:33:00
Lượt xem: 147

Lâm Hàn đưa cây trâm giả hoa cho hắn: “Dịch Nhi, để nha hoàn đặt lên trên xe cho con có được không?”

“Con phải quay về rồi sao?” Tiểu Thái tử lộ vẻ không nỡ.

Lâm Hàn cười nói: “Còn có thể chơi thêm lúc nữa.” Nàng khựng lại rồi bảo: “Cho dù con ở lại, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không có thời gian rảnh để chơi cùng con, chúng nó cũng phải đọc sách nhận biết chữ như con vậy. Nếu không thì sau này lên phố mua sắm đồ gặp phải người cực kỳ thông minh, bị người ta lừa còn chẳng biết bị lừa như thế nào.”

Tiểu Thái tử gật đầu: “Cữu mẫu nói đúng. Con không hiểu biết nhiều như phụ hoàng.”

Lâm Hàn nói thầm, phụ hoàng con đã thành tinh luôn rồi. Đến khi con năm mươi tuổi cũng không hiểu biết nhiều như khi y mới ba mươi.

“Cữu mẫu không lừa con chứ.” Lâm Hàn nói.

Tiểu Thái tử gật đầu rõ mạnh: “Cữu phụ đưa con quay về sao?”

Lâm Hàn: “Sở Mộc đưa con đi. Nhưng có một chuyện con phải ghi nhớ, tới Tuyên Thất trước, đưa quà quà của phụ hoàng con cho y, rồi cữu mẫu lại làm thêm đồ ăn ngon cho con, chia làm hai phần, một phần cho phụ hoàng con, một phần cho con và mẫu hậu của con. Đã nhớ chưa?”

“Con nhớ rồi.” tiểu Thái tử cười đáp.

Lâm Hàn xoa đầu thằng bé: “Các con ra sân chơi một lúc, ngài không còn thời gian rảnh để chơi nữa.”

“Vâng ạ.” Tiểu Thái tử thấy nha hoàn đi vào thu dọn đồ đạc, bèn đi theo Sở Dương: “Đại Dương, chúng ta chơi cờ đi. Ta cũng biết chơi cờ, a tỉ dạy ra rồi.”

Đại Bảo Bảo ôm xúc cúc của nó lên: “Xúc cúc.”

Tiểu Thái tử chỉ Sở Ngọc: “Các ngươi chơi đi.”

Sở Ngọc không muốn chơi cùng Đại Bảo Bảo, vì thằng bé thích chơi xấu, nó thà chơi cùng với Thái tử người gọi nó là “Tiểu Ngọc” cả ngày còn hơn.

Cho dù Thái tử chơi cờ cùng với ca ca của nó, nó đứng ở bên cạnh nhìn cũng được.

“Ta muốn chơi cờ, không muốn chơi xúc cúc.” Sở Ngọc nói.

Đại Bảo Bảo không phát hiện ra điều không đúng, nó quay người sang nhìn nương của nó: “Nương, xúc cúc.”

“Nương mệt rồi. Để ca ca chơi cùng với con.” Lâm Hàn nói: “Ca ca không chơi với con thì con tạo niềm vui cho ca ca, ca ca sẽ chơi với con.”

Đại Bảo Bảo lại rơi vào trong do dự ngập ngừng.

Sở Dương kéo Sở Ngọc và tiểu Thái tử rời đi.

Đại Bảo Bảo nhìn mấy ca ca rồi lại quay sang nhìn cha nương.

Sở Tu Viễn: “Nương con làm cho các con rất nhiều đồ ăn ngon, đã mệt đến nỗi không gượng nổi nữa, con không thể để nàng nghỉ ngơi chút sao?”

Đại Bảo Bảo mím môi chạy đi tìm ca ca.

Không biết là cho Sở Ngọc lợi lộc gì, hay là đồng ý điều kiện gì của nó mà một lúc sau, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo tay trong tay tới con đường trước chính viện đá xúc cúc.

Lâm Hàn và Sở Tu Viễn đi xem miến khoai lang, Thế nhưng nó vẫn chưa khô hẳn.

Lại qua hai nén nhang mà vẫn chưa được, nhưng kéo dài thêm thì Sở Mộc vào cung sẽ không về nữa. Lâm Hàn dứt khoát sai đầu bếp thu miến lại, giục gia đinh tới cách vách gọi Sở Mộc, đưa tiểu Thái tử về cung.

Thương Diệu rất tò mò đối với món miến khoai trong lời của Sở Tu Viễn, nên tối đó bèn sai người xào miến khoai tiểu Thái tử mang về.

Ngày hôm sau, y sai quan lại của vườn Phù Dung thịt một con lớn, bữa trưa y ăn thịt lợn hầm miến khoai lang, Sở gia ăn thịt kho, sườn heo chưng và chân giò hầm.

Giữa bữa ăn, Sở Tu Viễn không nhịn được bảo: “Phu nhân, vi phu chưa từng lừa nàng đúng chứ chứ.”

Bỗng dưng hắn nói một câu như thế, Lâm Hàn phải nghĩ một lúc lâu rồi mới biết ý hắn chỉ, “Hoàng đế sẽ không đối xử tệ bạc bọn họ”, nàng bảo: “Thịt lợn ư? Hay là ta dạy y cách nuôi như thế nào?”

Sở Tu Viễn: “Không chỉ là cái này.”

“Còn có gì khác nữa?” Lâm Hàn không tin.

Sở Tu Viễn cười cười không lên tiếng.

Qua khoảng hai tháng, trời đã rất lạnh, Lâm Hàn ở trong phòng kể chuyện cho Đại Bảo Bảo, Sở Tu Viễn và Sở Mộc quay về nhưng cả hai không đi vào trong nhà, Lâm Hàn nghe thấy tiếng nha hoàn và gia đinh tíu ta tíu tít, như thể chưa từng gặp bọn họ bao giờ vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-124.html.]

Lâm Hàn bế Đại Bảo Bảo ra ngoài, trông thấy thứ đồ trong tay Sở Mộc thì giật nảy mình: “Ngươi, ngươi cầm cái gì đấy?!”

Sở Tu Viễn cười hỏi: “Phu nhân, có ngạc nhiên không? Có kinh ngạc mừng vui không?”

Còn hơn cả kinh ngạc mừng vui kìa, kinh ngạc phát sợ!

Lâm Hàn buông Đại Bảo Bảo xuống rồi bước đến, nhìn rồi lại liếc, chắc chắn bản thân không nhìn lầm: “Đùi bò?! Sở Tu Viễn, chàng không biết g.i.ế.c trâu bò phải bị c.h.ặ.t đ.ầ.u sao?”

Sở Mộc vội vàng nói: “Bọn ta biết, thẩm thẩm, đùi bò này là bệ hạ thưởng đó.”

Lâm Hàn: “Bệ hạ?!”

“Lễ tế Đông chí cần đầu bò, bệ hạ sai người g.i.ế.c một con bò. Thịt bò không dùng đến nên sau lễ tế bệ hạ thưởng cho thúc phụ một khúc.” Sở Mộc giơ cao lên một chút: “Thẩm thẩm, trưa nay chúng ta ăn cái này đi.”

Lâm Hàn không khỏi chớp mắt, cái đùi bò vẫn không biến mất: “Không phải cúng tế đều dùng nguyên con bò, nguyên con lợn, nguyên con dê sao?”

Sở Tu Viễn khó hiểu: “Nàng nghe ai nói thế? Cả con bò to như thế, đặt ở trên bàn còn đè lõm cái bàn.”

“Không phải sao?” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn thấy nàng thật sự không biết, buồn cười nhưng lại thấy thương, ngay cả một chuyện lớn như thế mà Lâm Trường Quân còn chưa từng nhắc với nàng bao giờ: “Đương nhiên không phải. Có lẽ rất lâu rất lâu về trước có người từng dùng nhưng đến đời bệ hạ thì vẫn luôn dùng đầu bò.”

“Chả trách chàng nói thứ bệ hạ thưởng chúng ta cầm tiền cũng không mua được.” Lâm Hàn không khỏi liếc hắn một cái: “Ta tưởng chàng ba hoa chích chòe thôi, thì ra là đã sớm biết.”

Sở Tu Viễn: “Năm ngoái cũng cúng tế, thế nhưng năm ngoái không thưởng ai cả, năm nay chỉ cho mình ta và nàng, có biết tại sao không?”

Đương nhiên Lâm Hàn biết, năm nay khoai môn của hoàng trang được mùa, lúa mì tăng gia sản lượng, nàng còn cho Hoàng đế mấy trăm cân ngô giống, y không thưởng thêm chút vật lạ thì e là bản thấy cũng thấy ngại.

“Thúc phụ, thẩm thẩm, chuyện này hai người quay về rồi nói sau. Con bò này đã c.h.ế.t được nửa ngày rồi.” Sở Mộc thốt câu cắt ngang lời hai người: “Máu đã khô sạch rồi.”

Lâm Hàn dẫn hắn tới nhà bếp.

Đại Bảo Bảo cất đôi chân nhỏ đi theo.

Sở Tu Viễn vốn định về phòng nhưng thấy nó như thế thì không thể không đi theo: “Chậm một chút, nương con chỉ là tới phòng bếp làm đồ ăn ngon cho con thôi.”

Thằng bé dừng lại nhìn cha nó một cái rồi quay người đi tiếp.

Sở Tu Viễn biết nói thêm cũng vô dụng bèn cúi người xuống bế nó lên, thằng bé giãy giụa, nhưng thấy là đi về hướng nhà bếp thì tức khắc ngoan ngoãn.

Sở Tu Viễn rất muốn nói rằng, cái ngày nương con đi rồi, ta xem con phải làm sao. Thế nhưng lời nói cứ lượn vòng trong miệng hắn, không dám thốt ra một chữ nào, sợ rằng sẽ khiến thằng bé khóc rồi Lâm Hàn lại “so tài” với hắn.

Hơn nữa Lâm Hàn tới nhà bếp không phải để nấu thịt bò, do thịt bò phải hầm rất lâu, trong một chốc một lát không nấu xong được, Lâm Hàn bèn dặn dò đầu bếp chiều phải nấu từ từ, giống như hầm xương lợn vậy.

Sở Mộc rất thất vọng: “Ta còn tưởng trưa có thể ăn được.”

“Nhìn cái đùi bò ấy thì phải được bốn năm năm rồi, bò già như thế mà không ninh lâu một chút là có thể khiến bộ nhá của ngươi mệt đến rụng luôn đấy.” Lâm Hàn nói xong, Đại Bảo Bảo bịt miệng lại.

Sở Tu Viễn liếc thấy cảnh này, lại muốn vỗ một cái lên m.ô.n.g thằng bé, để nó khỏi tác quái: “Nương con nói Sở Mộc, không nói con.”

Thằng bé buông tay xuống, Lâm Hàn quay người qua vừa hay trông thấy cảnh này: “Con còn biết sợ à?”

“Nương, bế bế.” Thằng bé vươn cánh tay nhỏ nhắn ra.

Lâm Hàn không đi tới: “Qua thêm mấy tháng nữa là con năm tuổi rồi. Năm tuổi là lớn rồi, không thể để nương bế nữa.”

“Con còn nhỏ.” Thằng bé đường hoàng bảo: “Bế bế, bế bế…”

Lâm Hàn: “Không được! Ta phải nấu đồ ngon cho con.”

“Đồ ăn ngon gì ạ?” Đại Bảo Bảo nhìn ngó xung quanh, chẳng có cái gì cả, nương lại lừa nó rồi.

Lâm Hàn thấy thằng bé không tin thì cố ý hỏi: “Con muốn ăn thì nương làm, con không muốn ăn thì nương bế con. Con muốn ăn hay không muốn ăn?”

Cái này đúng là làm khó Đại Bảo Bảo.

Mỹ thực nương làm không thường xuyên có, nương cũng sẽ không đi.

Loading...