Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:33:10
Lượt xem: 135
Lâm Hàn thật sự phục cậu nhóc, càng bội phục chính mình, hài tử này đúng là do nàng dạy dỗ nên.
“Con tự đi đi.” Lâm Hàn nói.
Bàn tay hài tử cứng đờ giữa không trung, đang lúc Lâm Hàn cho rằng nó muốn nói “Được” thì lại nghe được hài tử nói: “Con không xuống được a. Nương, bế con xuống đi.”
Lâm Hàn đưa tay ôm cậu nhóc xuống, hài tử nhân cơ hội ôm lấy cổ nàng.
“Buông ra!” Lâm Hàn vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nó một cái.
Tiểu hài tử lấy mặt cọ cọ mặt Lâm Hàn: “Nương, con mệt rồi, con muốn ngủ, nương...”
Trong lòng Lâm Hàn khẽ nói, con sớm nên buồn ngủ rồi.
“Buồn ngủ thì ngủ một lát, ngủ dậy rồi chơi.” Lâm Hàn vỗ vỗ lưng cậu nhóc, không lâu sau, tiểu hài tử liền phát ra tiếng ngáy o o.
Lâm Hàn sợ buổi tối nó ngủ không được, cũng không dám để nó ngủ quá lâu, chỉ ngủ trong khoảng thời gian hai chén trà liền đánh thức Đại Bảo Bảo dậy.
Tiểu hài tử dụi mắt định nằm lỳ trên giường, còn định chui vào trong chăn, Lâm Hàn lấy một cái khăn mặt lạnh như băng, vén chăn lên lau mặt cho cậu nhóc, chỉ trong nháy mắt tiểu hài tử liền thanh tỉnh.
Lâm Hàn tay trái cầm một quyển sách đóng bằng giấy, tay phải dắt Đại Bảo Bảo, đi về phía vườn cây ăn quả phía trước.
Đại Bảo Bảo bước đi mà không nỡ, một đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm trung đường nội viện, chỉ vì dưới mái hiên hai bên cửa trung đường lần lượt đặt hai cái ghế bập bênh.
“Nương, chúng ta đi nghỉ một lát đi.” Hai tay tiểu hài tử nắm c.h.ặ.t t.a.y phải Lâm Hàn mở miệng nói.
Lâm Hàn dừng lại, cười tủm tỉm hỏi: “Đi chủ viện nghỉ ngơi một lát à?”
Tiểu hài tử trợn to hai mắt gật đầu một cái thật mạnh, nương mình có khác, hiểu rõ mình đến thế.
“Nghỉ ngơi một lát cũng không phải là không được, nhưng mà con cũng đừng vui mừng quá sớm, chờ lát nữa ca ca tan học, thứ đồ chơi hay ho kia bị ca ca giành rồi thì con không được khóc cũng không được nháo đấy. Nếu không thì ta sẽ bảo cha đánh con. Đại Bảo Bảo, cha con chính là đại tướng quân mà ngay cả Hung Nô cũng e ngại.” Lâm Hàn nhắc nhở cậu nhóc.
Hài tử gật đầu: “Con biết mà, nương. Chỉ là con nghĩ nương muốn nghỉ ngơi một lát.”
Nha hoàn đi theo bên cạnh Lâm Hàn sợ cười ra tiếng, vội vàng quay đầu sang chỗ khác dùng sức cắn môi.
Lâm Hàn rất muốn nói, ta cám ơn con đã biết thương nương như vậy. Nhưng mà, thấy hài tử tích cực vậy rồi mà còn chọc cho hài tử tức giận đến phát khóc, nàng làm nương còn phải mất công dỗ dành.
Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
“Ta không mệt, chúng ta đi tiếp nhé.” Lâm Hàn nói.
Hài tử ôm lấy cánh tay Lâm Hàn, nói: “Đi đi!”
“Con có biết đi chỗ nào không?” Lâm Hàn cố ý hỏi.
Tiểu hài tử không biết: “Nương biết.”
Lâm Hàn lại không cách nào phản bác —— nàng dẫn cậu nhóc ngoài, nó không cần phải biết đang đi đâu.
“Đại Bảo Bảo, có phải con là bé con thông minh nhất trong nhà chúng ta không?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử trả lời không cần suy nghĩ: “Không phải!”
“Hả?” Lâm Hàn khiếp sợ.
Hài tử nghiêm túc nói: “Con lớn rồi, nương, con không phải là bé con.”
Lâm Hàn: “...”
“Khụ!” Hồng Lăng cuống quít che miệng lại.
Lâm Hàn liếc nàng ấy một cái, quay sang Đại Bảo Bảo. Hài tử này, nếu nàng không đem chút thông minh của nó ép khô, nàng cũng không phải nương nó!
“Nương lại mệt sao?” Hài tử ngửa đầu hỏi.
Trong lòng Lâm Hàn khẽ nói, ta sắp bị con làm cho nghẹn c.h.ế.t rồi. Tuy nhiên, nàng sẽ không để cho hài tử được như ý: “Không.” Để tránh nhịn không được đánh hài tử, Lâm Hàn cự tuyệt không nói chuyện phiếm với bé con nữa, kéo tay cậu nhóc đi về hướng tây nam.
Tiểu hài tử nhịn không được: “Nương, đồ chơi hay ho ở đâu? Con không nhìn thấy.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, để cho con liếc mắt một cái nhìn ra, ta còn làm nương của con thế nào.
“Thì ra Đại Bảo Bảo không phải bé con thông minh nhất của nhà chúng ta a.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử hét lên: “Là con!”
Lâm Hàn chỉ vào chiếc ghế xích đu đang lắc lư: “Vậy cái này chơi như thế nào?”
Tiểu hài tử định nói giống như ghế bập bênh, tuy nhiên, nhìn thấy ghế đang treo ở giữa không trung, phía dưới cũng không chạm đất: “Nương biết cách chơi như thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-129.html.]
“Vậy mà con còn nói con thông minh nhất à?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử gật đầu: “So với đại ca nhị ca thì con thông minh hơn, con là bé con thông minh nhất a.”
Lâm Hàn ngây ra một lúc, ý thức được tiểu hài tử nói chuyện có trật tự chứ không phải thỉnh thoảng thông minh bất thình lình, trong nháy mắt quyết định qua mấy ngày nữa thời tiết ấm áp hơn sẽ tìm phu tử của Sở Dương và Sở Ngọc tán gẫu.
Hai hài tử có hai lão sư, một người dạy nửa ngày buổi sáng, một người dạy nửa ngày buổi chiều. Để trở về rồi thu dọn một gian trong tiểu viện, cho bọn họ thêm một nửa học phí, người nào rảnh thì tới dạy Đại Bảo Bảo.
“Nương cũng không biết à?” Tiểu hài tử kéo ngón tay Lâm Hàn một chút.
Lâm Hàn cười nói: “Ta không biết thì cha con cũng biết. Cha con biết nói cho ta biết, ta biết nói cho cha con biết, trên đời này không có chuyện gì mà ta và cha con không biết cả.”
Hài tử mở to hai mắt, đúng vậy, sao nó không nghĩ tới nhỉ.
“Nương nói cho con biết, con biết rồi cũng sẽ nói cho nương biết.” Tiểu hài tử vội vàng nói.
Trong lòng Lâm Hàn khẽ nói, con học cũng nhanh đấy.
“Không được. Ta cùng với cha con đã nói trước với nhau là chỉ nói cho nhau biết thôi. Nếu con muốn biết cái gì thì có thể đi tìm ca ca của con, nói cho bọn họ cái gì mà con biết, đến khi bọn họ biết cái gì sẽ nói cho con.” Lâm Hàn nói: “Hoặc là đến tìm Hồng Lăng.”
Tiểu hài tử quay đầu nhìn Hồng Lăng một cái, vẻ mặt ghét bỏ: “Không cần, nàng ấy ngốc lắm.”
Hồng Lăng muốn khóc, làm như ai cũng giống như ngươi hết à, mới có bốn năm tuổi thôi mà đã lừa nương gạt cha rồi.
“Vậy vẫn là tìm ca ca con đi. Nếu bọn họ không biết thì vẫn có thể thỉnh giáo phu tử mà. Phu tử đã nhận tiền của cha con rồi, phải đem toàn bộ những điều hắn biết nói cho ca ca con chứ.” Lâm Hàn nói.
Đôi mắt tiểu hài tử sáng rực lên.
Lâm Hàn cười thầm, mắc câu rồi!
“Nương, con đi hỏi phu tử.” Hài tử nói.
Lâm Hàn lắc đầu: “Con không hỏi được, bởi vì phu tử chỉ lấy tiền dạy đại ca và nhị ca của con. Nếu như con muốn hỏi phu tử thì phải trả thêm một phần học phí. Mấy ngày nữa nương sẽ đưa tiền cho phu tử, con đi học cùng mấy ca ca, muốn hỏi cái gì cũng được. Con có đi không?”
Sở Dương và Sở Ngọc không cần viết phú làm văn, không cần nhớ kỹ thi từ văn vẻ hoa mỹ nên Lâm Hàn cũng không ép bọn họ học thuộc lòng, yêu cầu đối với bọn họ chỉ là nhớ kỹ những chữ mà phu tử dạy, hiểu được đạo lý trong sách là được rồi.
Sau này hai hài tử muốn làm gì, lại đến Quốc Tử Giám học cùng mấy đại nho đương thời cũng không muộn.
Hiện giờ hai huynh đệ mỗi ngày đều sau khi viết xong bài tập do phu tử giao, muốn chơi gì cứ chơi, thế cho nên không sinh ra cảm giác chán học, sau khi ăn cơm không cần Lâm Hàn đốc thúc, liền một trước một sau đi học đường.
Những chuyện này Đại Bảo Bảo đều nhìn trong mắt.
Lâm Hàn từng cấm Đại Bảo Bảo đến gần học đường, tiểu hài tử vẫn cho rằng hai ca ca của mình trốn đi chơi, rất muốn tìm hiểu đến tột cùng. Mà bây giờ nương cuối cùng cũng nhả ra, tiểu hài tử liên tục gật đầu: “Con đi!”
Đáy lòng Lâm Hàn thầm vui vẻ, trên mặt không tỏ vẻ gì: “Nếu phu tử bảo con viết chữ, con có viết không?”
“Dùng bút ạ?” Hài tử hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Tiểu hài tử vội vàng nói: “Con viết!” Nói quá nhanh, suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc, Lâm Hàn vội vàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng cậu nhóc: “Có ai giành với con đâu.”
“Nương, con không có bút, ca ca có.” Tiểu hài tử còn nói thêm.
Lâm Hàn thật sự muốn đánh cho cậu nhóc một cái rớt xuống đất —— thật không nên có quá nhiều chờ mong với hài tử này.
“Hôm nào ta sẽ dẫn con đi mua cái mới.” Lâm Hàn không đợi tiểu hài tử đưa ra yêu cầu: “Con dùng lại bút của ca ca con, hay là muốn cái mới?”
Tiểu hài tử lại một lần nữa nói không cần suy nghĩ: “Cái mới!”
Đồ ngốc mới muốn dùng lại đồ của ca ca.
Lâm Hàn biết là như vậy, để tránh mình tráng niên mất sớm liền trực tiếp ôm tiểu hài tử ngồi trên ghế xích đu: “Hồng Lăng, đẩy nhẹ một chút.”
“Vâng.” Hồng Lăng vòng ra phía sau lưng Lâm Hàn, đẩy về phía trước một chút, tiểu hài tử cuống quít ôm lấy cổ Lâm Hàn, phát hiện bay về phía sau, không khỏi mở to hai mắt, sau đó lại nhìn về phía trước, kinh ngạc “Oa” một tiếng.
Lâm Hàn muốn quay đầu nhìn nét mặt của cậu nhóc, nhưng mà cổ bị giữ chặt không nhúc nhích được: “Sợ rồi à?”
“Chơi vui quá, nương, bay cao lên, cao lên chút nữa.”
Tiếng nói bé con vừa vui vừa sợ truyền đến tai Lâm Hàn.
Lâm Hàn không ngoài ý muốn, chẳng có hài tử nào có thể cự tuyệt xích đu a.
“Cái này chơi vui hơn, hay là ghế bập bênh của cha con chơi vui hơn?” Lâm Hàn cố ý hỏi.
Tiểu hài tử trả lời không cần suy nghĩ: “Cái này. Nương, con muốn chơi.”
Lâm Hàn biết thằng nhóc quậy này muốn nàng đi xuống để mình tự ngồi trên đó chơi đùa.
“Con quá nhỏ dễ bay ra ngoài.” Lâm Hàn sợ cậu nhóc này quấn lấy nô bộc, bảo nô bộc trong phủ ôm nó lên: “Bay ra ngoài thì sẽ không gặp được cha nương nữa. Nương có thể đi xuống, nhưng phải để Lục Hà hoặc Hồng Lăng đi lên ôm con.”