Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:31:06
Lượt xem: 493
Cây đào được trồng ở phía đông của cây lựu, hai cây đối diện nhau bằng một con đường. Cây hồng được trồng ở phía nam của cây lựu, cây nho thì trồng phía đông. Về phần cây nho cuối cùng kia tất nhiên sẽ trồng ở ngoài phòng nghị sự tiền viện.
Lâm Hàn cũng lo cây không kết quả, hoặc là cây ăn quả đã già, dứt khoát toàn chọn những cây vừa kết quả được một năm. Sau đó lại lấy ra thêm mấy gốc cây việt quất rồi mới ra đường tìm người, lấy tiền nhờ người giúp nàng đi vào thành thuê mấy chiếc xe lừa.
Lâm Hàn lo lắng nô bộc lắm miệng hỏi xa phu mua cây ăn quả ở đâu, liền lệnh cho xa phu đặt cây ở ngoài cửa, lại lệnh cho nha hoàn gã sai vặt mang vào.
Cây ăn quả dựa theo phân phó của Lâm Hàn trồng xuống đất. Lâm Hàn liền lệnh cho người hầu đào mấy cây quế trồng lung tung trong viện lên, lần lượt trồng ở hai bên đường chính. Mỗi bên trồng hai cây, còn những chỗ trống ven đường lần lượt trồng bốn cây việt quất.
Tuy nhiên, toàn bộ tiền viện ngoại trừ bạch ngọc lan ở góc đông nam và cây quế ở góc tây nam ra thì không có gì khác. Mặc dù hai bên đường có thêm cây quế và việt quất nhưng tiền viện vẫn rất trống trải.
Lâm Hàn nhìn chằm chằm tiền viện cân nhắc một hồi lâu, lại một lần nữa lấy tiền cưỡi ngựa ra khỏi phủ, vòng đến chỗ nàng dừng lại lúc trước, thả ra hai gốc cây sung, hai cây táo, một cây hồng giòn, một cây vải thiều, một cây anh đào, một cây táo gai, một cây sơn trà, một cây táo vàng cùng một cây táo phú sĩ.
Lúc Lâm Hàn thả cây vải thiều ra cũng lo trồng ở Trường An không sống được, nhưng vừa nghĩ đến miệng suối hẹp hòi trong không gian của nàng liền yên tâm. Ngay cả bệnh của con người mà cũng có thể chữa khỏi, còn sợ không thể làm cho vải thiều đột biến gen được nữa sao.
Khi những cây ăn quả này kéo đến phủ, một đám chủ tớ đều khiếp sợ.
Tiểu Sở đại công tử không khỏi hỏi: “Ngài muốn mở vườn cây ăn quả ở nhà chúng ta à?”
“Nhà các con?” Lâm Hàn hai tay chống nạnh: “Ta là ai?”
Sở Đại Bảo há miệng, có chút chột dạ cắn cắn môi, yếu ớt nói: “Mẫu thân…”
Lâm Hàn hài lòng, rất hài lòng, vung tay lên: “Nhiều trái cây như vậy một mình ta có thể ăn hết được à?”
Hài tử không chắc lắm, nhưng mà chắc là có thể đấy.
Lâm Hàn tức giận rồi, hài tử này có ý gì hả, coi nàng là thùng cơm sao?
“Phu nhân đương nhiên ăn không hết.” Hồng Lăng cuống quít nói: “Nghe người ta nói một cây đào có thể kết hơn trăm cân trái cây. Hơn trăm cân là cả mấy giỏ đấy.” Lập tức nháy mắt với tiểu Sở công tử.
Sở Đại Bảo tưởng tượng một chút, liên tục lắc đầu: “Ăn không hết.”
“Vậy ai ăn hả?” Lâm Hàn lại hỏi.
Sở Nhị Bảo: “Chúng ta ăn.”
“Còn có cha nữa.” Tiểu Sở đại công tử tiếp lời.
Sở gia Đại Bảo Bảo lại bắt đầu lớn tiếng nói: “Còn có ta nữa.”
Lâm Hàn bật cười, nhận lấy cậu bé rồi nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của cậu: “Đúng, còn có con nữa.”
Kiếp trước Lâm Hàn biết cưỡi ngựa, nhưng nàng nhiều năm không cưỡi, tay chân còn lóng ngóng. Hôm nay lại chạy tới chạy lui hai chuyến, hai bên đùi bị cọ xát rất không thoải mái, cũng không muốn đi ra ngoài nữa: “Dựng thêm mấy cái giá trúc bên tường phía đông phía tây, qua vài ngày nữa sẽ trồng rau.”
“Bên tường cũng trồng sao?” Tiểu Sở Dương há to miệng: “Ở hậu viện có nhiều đất trống như vậy mà.”
Nàng chẳng những muốn mở vườn cây ăn quả mà còn muốn mở cả vườn rau trong nhà bọn họ a.
“Nghĩ lung tung cái gì đấy hả?” Lâm Hàn xoa đầu tiểu hài tử: “Các loại rau củ như mướp hương là phải trồng bên tường. Nếu không cứ để bò trên mặt đất sẽ bị hỏng. Vỏ quả mướp hương không dày bằng vỏ bí ngô đâu.”
Tiểu Sở Dương chưa từng thấy quả mướp hương bên ngoài, đương nhiên không biết nên trồng như thế nào cả: “Ngài thật giỏi a, cái gì cũng biết hết.”
Lâm Hàn nhướng mày, thấy hài tử không hề có ý chê bai: “Như vậy là giỏi sao?”
Tiểu Sở công tử liên tục gật đầu: “Hiểu phong thủy biết võ công, có thể mua được nhiều cây ăn quả như vậy, còn có thể trồng rau, so với tổ mẫu của ta còn giỏi hơn nhiều.”
Mẫu thân Sở Tu Viễn năm trước mới qua đời, tiểu hài tử còn nhớ rõ bà ấy cũng là chuyện bình thường. Nhưng Lâm Hàn đối với một người bệnh c.h.ế.t không có hứng thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-13.html.]
“So với cha con thì sao?” Lâm Hàn cười hỏi.
Tiểu Sở Dương trả lời không cần suy nghĩ: “Không giỏi bằng cha ta.”
Dứt khoát lưu loát đừng hỏi.
Cho dù Lâm Hàn có chuẩn bị tâm lý cũng bị cậu bé làm cho nghẹn họng một chút.
“Đúng rồi a, phụ thân con là Đại tướng quân mà.” Lâm Hàn ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Cậu bé cho là nàng không tin, ngẩng đầu lên nói: “Không lừa ngài đâu, cha ta cái gì cũng biết, không gì không làm được.”
“Phu nhân, công tử, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà trước đa.” Hồng Lăng lo lắng trong lòng Lâm Hàn không vui: “Tiểu công tử buồn ngủ rồi.”
Lâm Hàn nhìn Đại Bảo Bảo trong ngực, cậu bé đang nằm sấp trên vai nàng không ngừng dụi mắt: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi, sao con còn buồn ngủ hả? Sáng nay thằng bé dậy lúc mấy giờ?” Nàng vừa đi vào trong nhà vừa hỏi hai hài tử hai bên trái phải.
Sở Ngọc lắc đầu: “Ta cũng không biết. Lúc ta ngủ dậy thấy nó nằm trong chăn nghịch ấm nước rồi.”
Ấm nước trong miệng Sở tiểu nhị chính là bình giữ nhiệt. Lâm Hàn nhắc nhở hai hài tử không được vặn nắp. Còn Tiểu Sở Bạch thì tay còn nhỏ không có sức nên vặn không ra, Lâm Hàn cũng không nói với cậu bé.
Lâm Hàn: “Có lẽ tối hôm qua đi ngủ quá sớm rồi.”
“Ngài để thằng bé ngủ sao?” Sở Dương không khỏi hỏi.
Lâm Hàn buồn cười, nàng cũng không phải ma quỷ: “Cho ngủ hai nén nhang, nhớ chưng sẵn chén canh trứng gà để trong nồi cho thằng bé.” Nói xong giao hài tử lại cho Hồng Ngẫu.
“Vâng.” Hồng Ngẫu bế Tiểu Sở Bạch đi về phía tây sương phòng, nha hoàn của tiểu hài tử đi lấy bình giữ nhiệt để tránh cho cậu bé ngủ bị lạnh.
Hồng Lăng đi phía đông phân phó phòng bếp bày cơm.
Cơm nước xong, Lâm Hàn cùng hai hài tử lần lượt trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Đến giờ Mùi bốn khắc, hai hài tử đi học, Lâm Hàn xách một thùng nước có pha thêm một muỗng nước suối trong không gian đi tưới mấy cây ăn quả vừa mới trồng buổi trưa.
Gã sai vặt trong phủ giúp Lâm Hàn tưới cây ăn quả trong tiểu viện đại viện, Lâm Hàn liền đi hậu viện.
Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu vội vàng đuổi theo, chờ nàng đưa ra những mệnh lệnh kinh người.
Phủ tướng quân không phải Lâm gia, cũng không phải huyện Phượng Tường. Trong đông sương phòng của chủ viện có mấy rương tiền đồng, bên cạnh còn có rất nhiều người hầu. Lâm Hàn nhìn hậu viện trống trải có thể trồng không ít rau củ, lại ngẫm lại không ít cây ăn quả ở tiền viện, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Đây là ngôi nhà trong mộng của nàng, là cuộc sống mà nàng luôn khao khát.
Mà đối với Lâm Hàn mà nói, chuyện phiền toái nhất ở chỗ này không thể nghi ngờ chính là cây ăn quả. Hiện giờ vấn đề cây ăn quả đã được giải quyết, tâm tình Lâm Hàn không tệ, cũng không còn muốn bắt bẻ gì thêm.
Chậm rãi thong dong bước đến cửa chuồng heo chuồng gà, thấy gà con đang ngủ, heo con nằm rạp trên mặt đất kêu ủn ỉn, Lâm Hàn thình lình nhớ tới một chuyện.
Kiếp trước Lâm Hàn chưa từng nuôi gà chưa từng cho heo ăn, nhưng nàng đã từng hộ tống người có năng lực chăn nuôi. Nghe bọn họ nói qua một câu, heo con thời mạt thế còn mạnh hơn so với heo con trước mạt thế, lúc thiến heo con suýt nữa còn bị heo húc chết.
Lâm Hàn không biết vì sao lại phải thiến heo. Những người có năng lực chăn nuôi kia liền giải thích một hồi cho Lâm Hàn, cuối cùng còn cảm khái một câu, không nghĩ tới nuôi súc vật cũng có thể trở thành một môn kỹ thuật.
“Đi tìm cho ta một con d.a.o thật sắc.” Lâm Hàn nói.
Hồng Ngẫu theo tầm mắt của nàng nhìn thấy heo con đang ngủ say: “Phu nhân, đây không phải là dùng để nuôi sao?” Sao lại muốn ăn rồi.
Lâm Hàn nhất thời không hiểu, quay đầu nhìn nàng ấy: “Đừng có đoán mò. Ta nghe người ta nói rằng thiến heo rồi sau này heo con lớn lên thịt không có mùi tanh nữa.”
“Thiến?” Hồng Ngẫu khiếp sợ: “Nhưng sao nô tỳ nghe người ta nói những người bị tra tấn quanh năm đều có mùi nước tiểu.”
Lâm Hàn cười nói: “Cho nên ta là phu nhân, ngươi là nha đầu.”
“Phu nhân, ngài —— ngài đây là ngụy biện.” Hồng Ngẫu mới không tin nàng: “Cho dù muốn thiến thì cũng không thể do ngài động thủ được.”