Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:39:57
Lượt xem: 169

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, làm sao có thể. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Chắc là vậy, để ta đi qua xem thử.”

Đến trước mặt, cấm vệ kia chỉ nói một câu: “Bệ hạ tuyên Đại tướng quân nhanh chóng tiến cung.”

Sở Tu Viễn kinh nghi bất định, thân mang thường phục liền theo cấm vệ kia vào cung.

Mấy hài tử cuống quít chạy về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn sờ sờ đầu Sở Dương cùng Sở Ngọc, ôm lấy Sở Đại Bảo Bảo: “Đừng lo lắng, không liên quan gì đến chúng ta đâu.”

“Đại sự trong triều ạ?” Sở Dương hỏi.

Lâm Hàn gật đầu: “Đang chơi cái gì vậy?”

“Nương, cha lại phải xuất chinh ạ?” Sở Ngọc hỏi.

Lâm Hàn lắc đầu: “Thời kỳ giáp hạt, cỏ ngựa không đủ, sẽ không phát binh lúc này. Ít nhất phải đợi đến khi thu hoạch lúa mì vụ hè, khoảng tháng năm tháng sáu mới được.”

Sở Dương cùng Sở Ngọc yên tâm, theo Lâm Hàn đến phòng trò chơi.

Sở Tu Viễn đến điện Tuyên Thất cho rằng sẽ nhìn thấy hoàng đế tỷ phu của hắn nổi trận lôi đình, nhưng mà, lại thấy hắn mặt mày hớn hở. Sở Tu Viễn ngây ngốc: “Bệ hạ, xảy ra chuyện gì thế?”

Kì thực Sở Tu Viễn càng muốn hỏi là, tại sao vẫn còn cười được a.

Thương Diệu vẫy tay với Sở Tu Viễn: “Chuyện tốt!”

“Chuyện tốt gì?” Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi.

Thương Diệu: “Ngô Thừa Nghiệp bị liệt rồi!”

“Bị liệt…bị liệt sao?” Chính là ý tứ mà hắn hiểu đó phải không?

Thương Diệu cười nói: “Đúng như ngươi nghĩ. Đêm qua mưa to, sấm chớp ầm ầm đánh vào sương phòng nhà hắn, bức tường sương phòng đập xuống chính phòng, mà chính phòng Ngô gia lâu ngày không được sửa chữa, xà nhà bị bức tường sương phòng đè sập, không nghiêng không lệch vừa vặn đập vào chân Ngô Thừa Nghiệp.”

“Sương phòng bị sét đánh trúng sao?” Sở Tu Viễn vội vàng hỏi.

Thương Diệu gật đầu: “Trẫm cũng không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy. Ngô gia sáng nay vào cung mời thái y, trẫm phái người đi kiểm tra, đúng là sương phòng bị đổ trước.” Hắn đem quyển sách trên ngự án dựng lên, sau đó lại dựng lên hai quyển nữa, mỗi quyển cách nhau một nắm tay: “Giống như một quyển bị đổ đè sập lên toàn bộ mấy quyển phía sau.”

Sở Tu Viễn vẫn không tin, chỉ vì hắn để Lâm Hàn đánh vào góc tường bên kia cổng lớn, cách chính phòng còn có hơn mười trượng, không có khả năng đem chính phòng đè sập. Trừ phi nàng lại đánh lệch, đánh vào tường chính phòng và thiên phòng.

Sở Tu Viễn càng nghĩ càng cảm thấy hắn đoán đúng: “Bệ hạ, Thái hậu không có việc gì chứ?”

Thương Diệu tuyên hắn tiến cung ngoại trừ muốn nói cho hắn biết chuyện Ngô Thừa Nghiệp bị liệt, còn có chính là cùng hắn tán gẫu chuyện Hoàng thái hậu: “Bị ngất xỉu một hồi lâu, vừa mới tỉnh. Ít ngày nữa trẫm sẽ triệu Hàn vương vào kinh, ngươi chuẩn bị một chút.”

Trở lại trong phủ Sở Tu Viễn lệnh nha hoàn dẫn mấy hài tử ra ngoài, sau đó liền nhìn chằm chằm Lâm Hàn đánh giá.

Lâm Hàn cười khổ: “Chàng biết rồi à?”

“Phu nhân quả thật khác với người thường, vi phu cũng không nói gì cả, thế mà phu nhân vẫn đoán được.” Sở Tu Viễn nói kiểu quái gở.

Lâm Hàn: “Lần này không phải là tay ta lệch, cũng không phải ta cố ý, thật sự là ý trời.”

“Nếu đã là ý trời thì tại sao ông trời lại không tự mình ra tay?” Cũng không phải Sở Tu Viễn giận Lâm Hàn gây chuyện mà là giận nàng ngay cả chính hắn cũng giấu diếm.

Lâm Hàn nói thật: “Ta cũng không biết ông trời sẽ đứng bên nào.”

“Nhưng nàng cũng biết, cho dù không đả thương được ông ta thì vi phu cũng sẽ không trách nàng.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn không thích bẩm báo tất cả mọi chuyện với người khác, cho dù người này là người bên gối của nàng.

“Chàng đang trách ta hay là đang cãi nhau với ta đấy?” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn hỏi.

Sở Tu Viễn nghẹn họng, đều không phải, hắn chỉ là muốn nghe nàng nói rằng lần sau sẽ không làm như thế này nữa.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hàn hoàn toàn là kiểu nàng không sai, Sở Tu Viễn xem như hiểu được vì sao tỷ phu hoàng đế của hắn cũng không đụng vào nữ tử tính cách cương liệt, khi không tự tìm tội cho mình.

Nhưng Sở Tu Viễn lại không thích nữ tử mà tất cả mọi chuyện phải theo hắn, không có chút chủ kiến nào…Đại tướng quân thở dài một hơi: “Ngô Thừa Nghiệp bị liệt rồi.”

“Chưa c.h.ế.t à?” Lâm Hàn rất thất vọng.

Sở Tu Viễn nhéo nhéo mi tâm, nàng quả nhiên là một người phi thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-132.html.]

Nữ tử bình thường vừa nghe nói đến việc này chưa nói đến chuyện biến sắc thì cũng không nên thất vọng như vậy a.

“Nếu ông ta chết, Thái hậu cũng sẽ bởi vậy mà bệnh không dậy nổi.” Sở Tu Viễn nói.

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, thế không phải là vừa vặn sao.

Nhưng mà, biểu tình của Sở Tu Viễn không phải. Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Thái hậu không thể c.h.ế.t à?”

“Thái hậu là thân nương của bệ hạ. Bà ta mà chết, càm giác chán ghét bà ta của bệ hạ cũng sẽ theo đó biến mất. Ngày nào đó đoán ra là nàng gián tiếp hại c.h.ế.t Thái hậu, bệ hạ sẽ làm như thế nào?” Sở Tu Viễn không đợi nàng mở miệng liền nói lời thấm thía: “Nàng biết dẫn lôi nhưng cũng khó địch lại thiên quân vạn mã.”

Lâm Hàn rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Thì ra là chàng lo lắng cho ta a. Đừng lo lắng, ta đã có đồ thay thế rồi.”

“Đồ thay thế gì?” Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn bốn phía.

Lâm Hàn: “Đi theo ta.” Nàng đi về phía đông sương phòng.

Đẩy cửa đi vào, Sở Tu Viễn liền nhìn thấy trong phòng có thêm mấy cái rương gỗ lớn.

Lâm Hàn mở rương ra, chỉ vào đồ vật bên trong: “Đừng đụng vào! Còn phải để thêm vài ngày nữa.”

Sở Tu Viễn vội vàng rụt tay trở về, hạ thấp giọng hỏi: “Có uy lực tương đương với thuật dẫn lôi của nàng à?”

“Gần như vậy. Nhưng ta còn đang cân nhắc xem có nên bẩm báo với bệ hạ hay không.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn chỉ vào rương, không dám tin: “Việc này mà nàng còn muốn giấu diếm nữa à?”

“Uy lực quá lớn, mà chàng lại là Đại tướng quân.” Lâm Hàn nhắc nhở Sở Tu Viễn một lòng hướng chủ: “Ngay cả khi bệ hạ tin chàng thì cũng không có khả năng luôn luôn tin tưởng chàng không hề nghi ngờ. Ngày nào đó có một tia hoài nghi, tiểu nhân nhân cơ hội nói vào, chàng nói bệ hạ sẽ để chàng được toàn thây hay là lưu cho ta một mạng?”

Sở Tu Viễn nói luôn không cần suy nghĩ: “Bệ hạ không phải là người như vậy.”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không phải là bởi bây giờ hắn vẫn còn trẻ, có tinh lực phân biệt đúng sai hay sao. Qua vài năm nữa già cả mắt mờ, chuyện gì cũng có thể làm được.

“Thứ này chàng cũng đã nghe nói qua.” Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Thuật sĩ luyện đan phát hiện ra hoả dược.”

“Hoả dược?!”

Lâm Hàn: “Chưa từng nghe nói qua à?”

Sở Tu Viễn: “Rất nhiều năm trước có nghe nói qua một lần, đây chính là nó à? Vậy mà nàng còn dám đặt chúng…”

“Ở đây có một sợi dây dẫn nổ.” Lâm Hàn khom lưng cầm lấy một sợi dây: “Không đốt cháy là sẽ không nổ. Còn có thứ này phải để thêm một thời gian ngắn nữa mới có thể dùng được.”

Sở Tu Viễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Nhìn chàng sợ chưa kìa.” Lâm Hàn cười nói: “Kỳ thật ta còn có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ hơn —— bẩm báo bệ hạ, còn không để bệ hạ nghi ngờ.”

Sở Tu Viễn cười nói: “Cần ta phối hợp cái gì?”

“Nói chuyện với người thông minh chính là bớt lo, một chút là hiểu.” Lâm Hàn cũng nở nụ cười.

Sở Tu Viễn thật sự không có biện pháp với nàng: “Cần ta làm cái gì?”

“Trương Hoài biết luyện đan phải không?”

Sở Tu Viễn gật đầu.

Lâm Hàn: “Ta nhớ rõ chàng đã từng nói qua, hàng năm sau khi thu hoạch vụ hè và vụ thu, Hung Nô đều cướp đoạt lương thực của dân chúng biên quan phải không? Năm ngoái không tới là bởi vì bị chàng đánh cho nguyên khí đại thương, năm nay khôi phục nguyên khí nhất định sẽ đến?”

Sở Tu Viễn: “Mười phần chắc chín.”

“Lúc chàng cùng bệ hạ đàm luận việc này thì nhân cơ hội hỏi bệ hạ một chút, rằng có thể làm ra hoả dược được không. Nếu như bệ hạ không biết, chàng liền nói cái này là do thuật sĩ luyện đan phát hiện ra, sau đó để Trương Hoài thử xem.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Hắn sao? Nhưng nếu hắn làm ra, vậy những thứ này của nàng…?” Còn có tác dụng gì nữa.

Lâm Hàn cười nói: “Hắn làm không được đâu, chàng yên tâm đi. Sau đó chàng lại nói với bệ hạ, ta nghe chàng nói qua việc này, chính mình ở nhà không có việc gì nên tự tìm tòi ra được.”

Sở Tu Viễn hiểu được: “Không phải một mình nàng hiểu, cũng không phải một mình nàng biết, nàng chỉ là người trùng hợp làm ra được, bệ hạ chỉ cảm thấy nàng thông minh, mà không...”

“Sẽ không cho rằng ta đáng sợ.” Lâm Hàn đem những lời nói không dễ nói ra của hắn nói thẳng ra.

Sở Tu Viễn: “Như vậy bệ hạ sẽ rất thất vọng với Trương Hoài.”

“Hắn không biết làm nhân sâm đại bổ hoàn mà lại lừa bệ hạ là hắn biết, so với thất vọng còn nghiêm trọng hơn nhiều.” Lâm Hàn nhắc nhở hắn, khi quân là tội chết.

Loading...