Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:39:59
Lượt xem: 140

Sở Tu Viễn mấy năm trước vẫn luôn ở biên quan, chưa gặp Trương Hoài được mấy lần nên cũng không thân quen với hắn lắm, thế cho nên đã sớm quên Trương Hoài bởi vì cái gì mà được trọng dụng.

Trải qua Lâm Hàn nhắc nhở, một chút áy náy trong lòng Sở Tu Viễn biến mất hầu như không còn gì: “Ta có thể giúp nàng, nhưng nàng phải đáp ứng ta một chuyện.”

“Sau này ta không cần đến thuật dẫn lôi nữa.” Lâm Hàn giành trước nói.

Sở Tu Viễn: “Không cần phải như vậy, đừng lừa gạt ta nữa là được.”

“Được, ta đáp ứng với chàng.” Lâm Hàn vươn tay: “Đập tay thề nhé?”

Sở Tu Viễn liếc nàng một cái, nhấc chân đi ra ngoài.

Lâm Hàn sải bước đuổi theo: “Có ý gì?”

“Ta là phu quân của nàng chứ không phải minh hữu của nàng.” Sở Tu Viễn dừng lại, có thâm ý khác nói: “Lại coi vi phu là minh hữu nữa, vi phu sẽ lấy gia pháp ra để hầu hạ.”

Lâm Hàn theo bản năng muốn hỏi gia pháp gì, lời nói đến bên miệng không khỏi trừng hắn một cái - đồ dê xồm!

Sở Tu Viễn cười nhạo một tiếng, phân phó nha hoàn buổi tối thêm món ăn mặn.

Nha hoàn bà tử hưng phấn hoan hô, muốn tìm đầu bếp nấu cơm cho bọn họ buổi tối nấu món thịt kho tàu.

Lâm Hàn nhìn thấy một màn này, không khỏi trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, ngươi thật sự biết cách sống đấy.

Sở Tu Viễn cười cười: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, phu nhân mất hứng gì chứ?”

Lâm Hàn lườm hắn một cái, đi tìm mấy hài tử.

Sở Tu Viễn cười ha hả đuổi theo: “Nội ưu đã trừ, ngày mai bảo Mộc nhi trở về ở mấy ngày, cho hắn giải cơn thèm ăn một chút.”

“Là chính chàng muốn ăn ấy.” Lâm Hàn liếc hắn một cái, vẫy vẫy tay với Sở Dương và Sở Ngọc.

Đại Bảo Bảo chạy tới ôm đùi Lâm Hàn: “Nương, con cũng muốn thịt kho tàu.”

Lâm Hàn khom lưng ôm lấy cậu nhóc: “Buổi sáng không mua. Chờ một chút để quản sự mua sắm ra ngoài mua rồi buổi tối làm. Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đứa các con muốn ăn cái gì?”

Sở Dương nghiêm túc ngẫm lại: “Con muốn ăn lẩu mà nương nói. Hồng Lăng nói nhà chúng ta có nồi lẩu, nương, khi nào chúng ta ăn lẩu?”

Lẩu trong miệng Sở Dương chính là nồi đồng nấu trên bếp than, không phải Lâm Hàn lấy từ trong không gian ra mà là có sẵn trong phủ.

Lâm Hàn ngại tự mình ăn nấu phiền toái, cũng không phải rất muốn ăn, cho nên gả đến phủ tướng quân nhiều ngày như vậy nhưng chưa từng ăn lần nào.

“Nhị Bảo cũng muốn ăn à?” Lâm Hàn hỏi Sở Ngọc.

Sở nhị công tử gật đầu một cái: “Muốn ăn.”

Lâm Hàn quay về phía Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn thấy nàng như vậy liền biết Lâm Hàn không muốn ăn, đang tìm lý do để không ăn. Tiếc rằng Đại tướng quân đã rất nhiều năm rồi chưa được ăn lại, không nhắc tới thì không thấy thèm, vừa nhắc tới liền nhịn không được nuốt nước miếng: “Nếu bọn chúng đã muốn ăn như vậy thì buổi tối liền ăn lẩu.”

“Yeah! Ăn lẩu!” Sở Dương hưng phấn nhảy dựng lên: “Nương, ta phân phó quản sự mua sắm mua thêm chút đồ ăn.” Cậu bước một bước đến cửa, đột nhiên dừng lại: “Nương, ngoại trừ đồ ăn còn mua cái gì nữa?”

Lâm Hàn rất muốn nói cái gì cũng không mua. Thịt kho tàu, cá hấp, gà hầm nấm không ngon sao?

Ăn lẩu gì chứ!

Tuy nhiên, cả nhà năm người ngay cả Đại Bảo Bảo cũng không đứng về phía nàng, Lâm Hàn chỉ có thể nói: “Rau xanh trong viện chúng ta đều có, để cho quản sự mua sắm mua thêm chút thịt dê, mua hai con cá, lại g.i.ế.c hai con gà trống nữa là được.”

Sở Ngọc kinh hô: “Nhiều như vậy? Chúng ta không thể ăn hết đâu.”

Lúc này người ta thích ăn cá sống, cho nên đầu bếp nấu ăn trong các phủ đệ vương hầu tướng gia đều biết phi lê cá. Lâm Hàn muốn mua cá chính là định phi lê cá để nhúng lẩu.

Thịt gà đương nhiên là chặt nhỏ ra, ướp gia vị rồi nướng ăn.

Đã có lẩu rồi, sao có thể thiếu đồ nướng được chứ?

Lâm Hàn muốn cho bọn nhỏ một bất ngờ, liền nói: “Ăn lẩu là phải vừa ăn vừa nấu, chờ cho đồ ăn trong nồi chín thì thức ăn trong bụng cũng đã tiêu hóa hết rồi, vậy nên phải nhiều hơn bình thường mới đủ cho chúng ta ăn.”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Nương con nói đúng đấy. Một mình Đại Bảo Bảo có thể ăn một con cá rồi.”

“Con không phải!” Tiểu hài tử đột nhiên hét lên: “Con không phải là thùng cơm, con không phải là con heo béo.”

Lâm Hàn suýt nữa không bế nổi nó: “Vậy con là gì?”

“Con là, con là…” Đại Bảo Bảo lắp bắp một hồi lâu, linh cơ vừa động: “Con là Đại Bảo Bảo của nương a.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-133.html.]

Sở Tu Viễn và Lâm Hàn cùng bật cười.

Tiểu hài tử cho rằng nó nói không rõ, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Con là Đại Bảo Bảo của nương.”

Lâm Hàn sợ bị tuột tay, vội vàng trấn an: “Được rồi, con là Đại Bảo Bảo của nương.” Nàng dừng một chút: “Đại Bảo Bảo, nương có một vấn đề muốn hỏi con. Trước kia ca ca gọi con là heo con, con lại nói mình là heo béo, nhưng vừa rồi con lại nói không phải, vì sao thế?”

Tiể hài tử nghiêm túc nói: “Heo béo là để ăn thịt. Con không muốn bị ăn thịt.” Nó nói xong liền bày ra vẻ mặt đắc ý, thấy con thông minh chưa.

Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đều sửng sốt, sau đó hai người lại không hẹn mà cùng bật cười.

Hài tử quả nhiên vẫn chỉ là một hài tử, cho dù ngẫu nhiên biểu hiện thông minh bất thình lình đến cỡ nào.

Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Nếu là Đại Bảo Bảo rồi thì cũng đừng bắt nương bế nữa.”

Hài tử đưa tay ôm cổ Lâm Hàn, nói lời hợp tình hợp lý: “Đại Bảo Bảo cũng là Bảo Bảo nha.”

Sở Tu Viễn bị nghẹn họng, nhất thời muốn tát cho nó một cái. Hài tử này rốt cuộc giống ai mà lúc thì giống như tiểu hài tử, lúc thì biến thành tiểu vô lại.

“Bảo Bảo, có thể để cho cha bế một lát không?” Sở Tu Viễn vươn tay ra.

Tiểu hài tử không chút do dự lắc đầu: “Bảo Bảo chỉ thích nương bế thôi.”

Lâm Hàn sức lực lớn, bế một lúc cũng không mệt, nhưng tiểu hài tử dùng sức siết chặt cổ nàng như vậy rất không thoải mái: “Bảo Bảo, còn muốn ăn lẩu không? Đầu bếp không biết làm, nương phải đi dạy bọn họ.”

“Con đi cùng với nương a.” Hài tử nói rất dứt khoát.

Sở Tu Viễn đi lên kéo cánh tay nó ra: “Hai tay nương phải bế con thì dạy đầu bếp thế nào được? Xuống ngay!”

Tiểu hài tử cho rằng cha muốn bế mình, đang muốn giãy dụa, nghe được hai chữ cuối cùng, lập tức buông nương ra, hai chân vừa chạm đất liền kéo tay Lâm Hàn.

Hài tử thân thiết với Lâm Hàn, Lâm Hàn rất cao hứng, nhưng trong quá trình trưởng thành của hài tử thì cả cha và mẹ đều không thể thiếu được. Lâm Hàn liền cố ý nói: “Cha con chuẩn bị dạy hai ca ca b.ắ.n tên, con không đi à?”

Tiểu hài tử quay đầu tìm ca ca mình.

Sở Dương cố ý nói: “Cha không nói muốn dạy đệ, đệ không được đi theo chúng ta.”

Trong đầu tiểu hài tử có tư tưởng phản nghịch, càng ngăn cản nó càng phải làm. Đám người Lâm Hàn đều nhìn ra điểm này, cho nên Sở Dương vừa nói xong, Sở Ngọc liền đưa tay ngăn cản: “Không được đi theo chúng ta.”

Tiểu hài tử vòng qua cậu chạy về phía Sở Tu Viễn: “Theo, liền đi theo.” Cậu nhóc hừ một tiếng, xoay người đưa tay về phía Sở Tu Viễn: “Cha ôm.”

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, lúc này lại đòi cha.

“Không đi cùng nương tới phòng bếp nữa à?” Sở Tu Viễn biết rõ còn cố hỏi.

Tiểu hài tử rất hiểu ý người khác nói: “Nương bận, con không đi cùng được.”

Sở Tu Viễn đánh một cái trên m.ô.n.g nó, không đợi nó nũng nịu hét lên liền mở miệng nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, lấy cung tiễn của các con tới đây.”

“Còn của con thì sao?” Sở Đại Bảo Bảo mở miệng.

Sở Tu Viễn: “Con có à?”

Tiểu hài tử tựa như tìm nương, đáng tiếc nương đã sớm đi rồi: “... Nương không mua cho con.”

“Vậy thì dùng cái trước kia của ca ca đã.” Sở Tu Viễn nháy mắt với Sở Ngọc.

Sở Nhị Bảo đi tìm cung tiễn trước kia của mình đưa cho Đại Bảo Bảo chơi.

Đại Bảo Bảo người nhỏ sức yếu, kéo cung ra, mũi tên rơi trên mặt đất. Tiểu hài tử méo miệng chực khóc, liền nhìn thấy mũi tên trong tay cha nó bay ra ngoài, găm chặt trên cây vải thiều không nhúc nhích.

Tiểu hài tử hoảng sợ há to miệng, phát ra một tiếng thán phục.

Sở Tu Viễn lấy lại tinh thần, cười rồi ngồi xổm xuống: “Có muốn cha dạy con không?”

“Muốn!” Tiểu hài tử gật đầu như giã tỏi.

Sở Tu Viễn: “Rất mệt mỏi, không được khóc!”

“Con mới không khóc.” Tiểu hài tử hừ một tiếng, tự mình nhặt mũi tên trên mặt đất lên, phảng phất như người mà một khắc trước nước mắt suýt nữa chảy ra không phải là nó.

Sở Tu Viễn đã đạt mục đích, cũng lười để ý đến tiểu hài tử vừa rồi như thế nào,, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, nâng cánh tay nó lên, vèo một tiếng, mũi tên nho nhỏ bay ra ngoài.

Tiểu hài tử tự mình cảm nhận được một màn thần kỳ này, kinh ngạc đến không khép miệng lại được. Một lúc lâu sau, lâu đến khi gia đinh nhặt mũi tên trở về, tiểu hài tử mới phục hồi tinh thần, nắm lấy tay Sở Tu Viễn: “Còn muốn, còn muốn nữa, cha.”

“Ta lại giúp con thêm hai lần nữa, sau đó thì con tự mình thử xem.” Sở Tu Viễn nói.

Tiểu hài tử gật đầu dứt khoát.

Loading...