Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 135

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:04
Lượt xem: 157

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Bộ dáng ấp a ấp úng như vậy là thế nào! Ta và phu nhân có thể ăn thịt ngươi được sao.”

Người gác cổng vội vàng nói: “Là ngoại công, ngoại bà và cữu cữu của tiểu công tử tới.”

“Ai?” Lâm Hàn nghe chưa rõ.

Sở Tu Viễn hiểu ra: “Là nhà ngoại của Bảo Bảo à?”

“Bọn họ?” Lâm Hàn sửng sốt, nghi hoặc khó hiểu: “Bọn họ tới làm gì.”

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một khả năng —— người ngoài ai cũng đồn đãi Đại tướng quân khắc phụ khắc mẫu khắc huynh khắc thê, vì hoàng đế Thương Diệu hạ lệnh cấm nên ngoài người trong phủ và một số ít người trong cung ra thì không ai biết thân mẫu của Đại Bảo Bảo c.h.ế.t rất kỳ quặc. Bao gồm cả nhà ngoại tổ phụ của Đại Bảo Bảo.

Trước kia nhà họ không dám tới đây khả năng cao là do lo sợ Sở Tu Viễn khắc c.h.ế.t bọn họ. Hiện nay dám đến chỉ vì Lâm Hàn đã gả qua hai năm mà vẫn bình yên vô sự, trong phủ cũng chẳng có thêm người nào c.h.ế.t —— Đại tướng quân vốn chẳng phải là thiên sát cô tinh gì hết.

Nhắc tới chuyện này, Lâm Hàn quay sang hỏi Sở Tu Viễn: “Chàng tính toán thế nào?”

Sở Tu Viễn cười lạnh: “Nói rõ chân tướng cho bọn họ biết, một đao cắt đứt.”

“Ngài là Đại tướng quân nhân.” Lâm Hàn nhắc nhở hắn, chủ động nói cho người ngoài hắn bị cắm sừng, ai mà tin chứ.

Sở Tu Viễn: “Nàng ta không chôn cùng nương củ ta và nương của Đại Bảo, Nhị Bảo, bọn họ không muốn tin cũng phải tini. Việc này do ta mà ra, để ta giải quyết được.”

Lâm Hàn mừng rỡ thở phào, nghe vậy cũng chẳng thèm động chân. Nhưng nghĩ đến chuyện Đại Bảo Bảo xem nàng như thân mẫu, nếu không làm gì lại khiến Lâm Hàn cảm thấy bất an nên đã sai Hồng Lăng gọi tất cả hạ nhân trong nhà tới, cấm bọn họ đàm luận về thân mẫu của Đại Bảo Bảo.

Nếu phát hiện, xử lý theo luật.

Người trong phủ đều biết đương gia chủ mẫu của bọn họ đến hoàng đế mà cũng dám chế nhạo, nếu muốn thu thập bọn họ, cho dù bọn họ chẳng làm gì sai thì cũng có thể khiến bọn họ muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong. Thế nên từ đó về sau, không một người nào dám nhắc tới chuyện thân mẫu của ba hài tử.

Sở Tu Viễn cũng để Lâm Hàn chờ quá lâu, ước chừng một nén nhang, Sở Tu Viễn đã trở lại, trên mặt còn lộ ra vẻ hứng thú vui vẻ.

Lâm Hàn thấy thế thì rất buồn cười: “Nói ra chuyện tên quản gia xấu xa đó khiến chàng hồ hởi thế sao?”

“Ta vẫn luôn cảm thấy bọn họ sẽ tìm tới, bây giờ đã giải quyết xong xuôi hết rồi, giống như nhổ được một cây đinh vậy, nếu là nàng thì nàng cũng vui vẻ thôi.” Sở Tu Viễn đưa mắt liếc nàng: “Hay là nàng muốn cứ cách hai ba bữa bọn họ lại tới tìm nàng?”

Lâm Hàn liên tục lắc đầu, theo hắn đến trung đường rồi mới hỏi: “Sao bây giờ lại tìm tới? Chẳng phải lễ tết gì.”

“Thời kì giáp hạt.” Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn lập tức ngộ ra: “Đòi bạc à? Không đúng, ta nghe nói nàng ta cũng là người Trường An, cha nàng ta giữ một chức quan nhỏ, theo lý thuyết cũng không nghèo được nha.”

“Nàng ta có hai đệ đệ, đều đã tới tuổi thành thân, muốn mua hai tiểu viện ở Trường An cùng một lúc, lại phải chuẩn bị hai phần lễ hỏi, đối với nhà bọn họ mà nói thì thật sự có chút khó khăn.” Sở Tu Viễn tính toán giá cả ở Trường An một chút: “Cả nhà mười mấy miệng ăn, không thể vì cưới hai tức phụ mà sống khó khăn, cho nên…”

Lâm Hàn cười nói: “Cho nên nghĩ đến con dê béo là chàng —— dùng cái lý do thời kỳ giáp hạt quang minh chính đại tới tìm chàng đòi bạc.”

Sở Tu Viễn lắc đầu cười cười, không phản đối, đáp lời: “Sau này có thể lại xảy ra những chuyện như vậy nữa, nếu gặp được cứ trực tiếp đuổi người, bằng không đời này sẽ bị bọn họ cắn chặt không buông.”

Lâm Hàn muốn nói không phải đã đuổi rồi sao. Bỗng nhiên nghĩ đến ba người nương của ba hài tử, bên phía Đại Bảo Bảo đã giải quyết, hai nhà bên kia lại càng nghèo hơn, khả năng bọn họ tìm tới cửa thật sự không nhỏ.

Chả trách từ cổ chí kim cưới hỏi đều chú trọng việc môn đăng hộ đối.

“Ta biết phải xử trí thế nào.” Lâm Hàn thầm nói, đối với nàng mà nói, nếu mang ơn đội nghĩa thì nàng có thể cho một chút đồ vật nhưng bạc chắc chắn là không. Nếu lại giống như đám người Lâm gia kia, Lâm Hàn cười thầm, không khiến cho bọn họ biến khỏi Trường An, nàng không mang họ Lâm nữa!

Sở Tu Viễn tất nhiên vô cùng yên tâm về Lâm Hàn, nói ra chỉ là để nàng chuẩn bị tâm lý trước: “Ngày mai Mộc nhi trở về, chúng ta lại ăn lẩu được không?”

Lâm Hàn sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Chàng ăn chưa đã sao?”

Sở Tu Viễn sờ mũi.

Lâm Hàn: “Nói xem món nào làm chàng động lòng rồi?”

“Là món lẩu mala nàng làm đó.” Sở Tu Viễn ngượng ngùng trả lời.

Lâm Hàn cười, thì ra là tay nghề của nàng đã thu phục được Đại tướng quân rồi: “Được, đợi lát nữa ta sẽ chỉ cách làm cho đầu bếp.”

Sáng hôm sau, Lâm Hàn dỗ dành Đại Bảo Bảo đến học đường, sau đó đi dạy nhà bếp làm sa tế.

Sau khi làm xong Lâm Hàn chộp lấy một cái bánh hấp chấm thử, lập tức cay đến mức mặt mũi đỏ bùng, Hồng Lăng sợ hãi đi rót nước lạnh: “Phu nhân, mau uống.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-135.html.]

Lâm Hàn uống một hơi hết nữa gáo nước, khiến đầu bếp hoảng sợ không nhẹ, vội vàng muốn đổ chảo sa tế. Lâm Hàn vội vàng giơ tay ngăn cản: “Thêm vào một chút giấm ——” dầu mè. Đáng tiếc chỉ mới vừa gieo hạt mè: “Thôi bỏ đi, thêm một chút giấm trước đi. Ta thấy cay vậy chắc tướng quân sẽ thấy vừa ăn.”

“Phu nhân, ta đỡ ngài về phòng nghỉ ngơi một lát nhé?” Hồng Lăng lo lắng nói.

Lâm Hàn nghĩ mang gương mặt đỏ như gấc tới lui trong phủ cũng không ổn nên cũng theo Hồng Lăng trở lại phòng ngủ, Lâm Hàn cho nàng ấy lui ra, sau đó lẻn vào không gian tìm đậu phộng.

Mấy năm trước mạt thế Lâm Hàn từng trồng đậu phộng, sau này lương thực trở nên khan hiếm, Lâm Hàn lại bận rộn đánh tang thi nên cũng không còn trồng mấy thứ hạt dưa, đậu phộng không thể chống đói này nữa.

Hiện tại không còn phải lo ăn lo mặc, Lâm Hàn không nghĩ tới thì thôi, đã nhớ được thì cũng nên lấy ra gieo trồng rồi.

Trong phủ không còn chỗ, Lâm Hàn bèn trồng trong không gian, chỉ cần chọn lựa hạt giống tốt, muốn trồng lúc nào thì trồng.

Bận rộn trong không gian một hồi lâu, Lâm Hàn mệt đến mức vã mồ hôi đầy đầu, tỉnh lại sau khi ngủ một giấc thì Sở Mộc đã trở lại.

Không nằm ngoài dự đoán của Lâm Hàn, Sở Mộc gầy hơn, có tinh thần và thành thục ổn trọng hơn. Nhưng mà, cũng chỉ là thoạt nhìn. Ở chung với Đại Bảo Bảo chưa đầy thời gian hai nén hương mà một lớn một nhỏ đã bắt đầu lải nhải.

Sở Mộc biết được Đại Bảo Bảo chẳng những vào học đường, còn đang học b.ắ.n tên, lập tức mồm mép trêu chọc Đại Bảo Bảo.

Đại Bảo Bảo cũng đâu có nhường hắn, giơ nắm tay nhỏ đuổi đánh.

Sở Mộc vừa chạy trốn vừa trào phúng: “Đệ luyện thêm nửa năm, không, mười năm võ công nữa mới có thể đuổi kịp ta.”

Tiểu hài nhi dừng lại, xoay người đi tìm cha nó: “Con muốn học võ công!” Nghiêm túc nói to.

Sở Tu Viễn: “Con còn nhỏ, phải chờ thêm hai năm nữa.”

“Con không cần!” Tiểu hài nhi cao giọng nói.

Lâm Hàn nói tiếp: “Con từng nghe qua chuyện dục tốc bất đạt chưa?”

Tiểu hài nhi lắc đầu theo bản năng.

Lâm Hàn: “Cây con bị nhổ lên, thay vì tiếp tục phát triển thì lại c.h.ế.t đi, không phải ta từng nói với con rồi sao?”

Tiểu hài tử nghĩ tới, méo miệng nức nở: “Con không muốn chết, con không muốn chết… Nương, con không muốn chết…”

Sở Tu Viễn trừng mắt liếc Sở Mộc, xem chuyện tốt ngươi làm đi.

Sở Mộc: “Đệ không c.h.ế.t đâu. Ta học võ vào năm bảy tuổi. Ta đã học được mười ba năm, chắc chắn sẽ lợi hại hơn đệ. Chờ đệ ——”

“Con cũng muốn học mười ba năm.” Tiểu hài tử không đợi hắn nói xong đã lớn tiếng ồn ào.

Đại Bảo Bảo quá yếu ớt, Sở Tu Viễn vẫn luôn lo lắng nó biến thành dạng tứ chi bất động, ngũ cốc bất phân, ăn chơi trác táng nên vừa nghe nó nói thể lại cảm thấy rất yên tâm, cười nói: “Con học mười lăm năm, nhiều hơn hắn hai năm, chắc chắn có thể đè hắn xuống đất mà đánh.”

Tiểu hài nhi nghĩ tới cảnh nó có thể dẫm Sở Mộc dưới chân, lập tức nín khóc mỉm cười: “Con học mười lăm năm.”

“Đại tướng quân, phu nhân, tiểu công tử, học võ cũng phải ăn cơm nha.” Lục Hà mở miệng nói.

Lâm Hàn bỗng nhiên nhớ tới bữa trưa: “Đúng đúng, dọn cơm.” Nồi lẩu mala và sa tế được đặt ở phía của Sở Mộc và Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn lo lắng hai người bọn họ ăn quá nhiều sẽ bị nhiệt, thấy Sở Tu Viễn gắp một miếng thịt trong nồi ra rồi chấm vào sa tế, vội nhắc nhở: “Thứ này tính nóng, có uống trà giải nhiệt cũng vô dụng.”

Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn rất ít khi vui đùa trong chuyện ăn uống, vội vàng gắp thịt nhúng vào nồi canh suông, gạt đi một ít sa tế.

Sở Mộc lau mồ hôi trên tràng, thoải mái thở dài một hơi: “Vẫn là cơm nhà ngon nhất.”

“Có thể ở lại được mấy ngày?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Mộc vươn bốn ngón tay.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Hàn dặn dò nhà bếp ngày mai mua thêm nhiều thịt dê, thịt gà và cá, ít mua thịt heo lại. Ăn thịt dê, thịt gà và cá sẽ không béo, cho nên tiểu hầu gia ngây ngốc ở nhà bốn ngày cũng chẳng mập lên, tự nhiên cũng không khiến cho đồng liêu hâm mộ ghen ghét, chỉ cho rằng hắn có việc phải vào thành.

Sở Mộc trở về, trời cũng dần ấm.

Sở gia đã dẹp hết những bộ y phục dày cộm, đổi sang loại mỏng nhẹ mát mẻ, số cây bông Lâm Hàn gieo trồng cũng đã nảy mầm.

Lúc mấy hài tử đi học, Lâm Hàn đã lấy ra sổ tay hướng dẫn gieo trồng bông, dùng chữ phồn thể sao chép lại toàn bộ phương pháp trong đó rồi giao cho Hà An, kêu hắn đọc cho lão Hà nghe.

Loading...